Đừng Tưởng Rằng Hóa Trang Thì Ta Sẽ Không Nhận Ra Ngươi

Chương 8




Lúc Hác Cung nhìn Mai Nhân, trong vài giây đó đầu óc dường như trỗng rỗng….Ân, có thể nói rằng giấc nơ trở thành sự thật nên bị sốc đi….

Tuy rằng giấc mơ nó thể hiện rõ gu của chú em rồi…..

Hắn tổ chức sinh nhật ở tầng thượng tòa nhà khoa học kỹ thuật của đại học S với 600 ngọn nến bao quanh, rồi còn có cả pháo hoa như ngày tết nữa.

Cái đầu tiên được phóng lên Mai Nhân có chút giật mình, cậu ngồi cùng Hác Cung ngửa đầu ngơ ngác ngắm nhìn ánh sáng nở hoa trên không trung.



Hác Cung ghé sát vào, cơ hồ hai người dựa vào nhau: “Giày rất vừa chân nhỉ?”

Mai Nhân lúc này mới khôi phục tinh thần, cúi đầu lại phát hiện mình và Hác Cung cùng đi một kiểu giày, chỉ là màu sắc khác nhau mà thôi.

Hác Cung đắc ý cười quơ quơ chân: “Giày tình nhân.”

Mai Nhân mặt đỏ lên, cậu không dám nói lời nào liền ra sức gật gật đầu.

Cậu càng như vậy Hác Cung lại càng muốn khi dễ, đem mặt dí sát qua: “Nếu thích thì em phải hôn nhẹ anh nha.”

Mai Nhân có chút lúng túng, cậu thực sự không biết trong tình huống này bình thường con gái sẽ có phản ứng như thế nào, nên chỉ có thể nhanh chóng hôn lên hai má của Hác Cung, dù sao cô gái trong truyện tranh đều là làm như vậy…..Cậu đã quên mất rằng những gì mình đọc đều là truyện tranh BL a….Dừng lại! chúng ta không nên tìm hiểu sâu về vấn đề này…..

Hai người cắt bánh ngọt cùng nhau ăn, vừa ăn uống vừa xem pháo hoa na. Mai Nhân vô tình để kem dính vào mặt, gương trang điểm cũng không cầm theo, lấy ngón tay gạt gạt.

Hác Cung ăn xong rồi ngồi ngắm cậu, nhìn…nhìn thật lâu.

Hắn nhịn không được bật cười, lắc lắc đầu: “Muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu a…..”

Mai Nhân không nghe thấy gì cả, đang định ngẩng đầu thì bị đối phương đột nhiên giữ đầu lại.

Hác Cung nhìn sâu vào đôi mắt của cậu.

Hôn được một nửa thì Hác Cung dừng lại, hắn có chút dở khóc dở cười đem cậu ôm vào lòng, hai tay vuốt nhẹ sau lưng cậu: “Từ từ, hít, thở….hít, thở….”

Mai Nhân dựa cằm vào vai Hác Cung, thiếu không khí làm cho cậu hai lỗ tai đều u đi, đến lúc dần dần thanh tỉnh cậu tự hồ nghe thấy Hác Cung ôn nhu nói.

“…….Anh yêu em.”