Phó Lăng Khôn nói rằng tôi có khả năng bỏ bùa, nhưng lúc này tôi chỉ cảm thấy người thực sự có khả năng bỏ bùa là Phó Nhược Minh. Đối diện với đôi mắt này sẽ cảm thấy mọi điều anh nói đều đúng.
Anh cúi xuống, hôn lên môi tôi, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, khiến tôi không thể thở nổi.
Một lúc sau, anh thở dài bên tai tôi: “Tiếu Tiếu, anh đã đi một mình quá lâu rồi.”
12
Tôi và Phó Nhược Minh chính thức ở bên nhau.
Mọi người đều nói, tôi đã chọn một đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Phó, đúng là đầu óc tôi có vấn đề, nhưng tôi lại rất hạnh phúc.
Hóa ra, cho nhau hơi ấm có thể chữa lành mọi vết thương.
Hóa ra, cho nhau hơi ấm có thể xoa dịu mọi nỗi đau.
Vài tháng sau, Phó Lăng Khôn đính hôn, chính thức trở thành người thừa kế của nhà họ Phó. Tôi và Phó Nhược Minh cùng đến dự tiệc đính hôn.
[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]
Ông bà cụ nhà họ Phó tỏ vẻ ghê tởm tôi, thậm chí không thèm nói chuyện với tôi. Cha tôi cũng để ý tình hình, không còn mắng chửi tôi nữa, cứ như thể ông ta không quen biết tôi.
Tôi và Phó Nhược Minh bị cô lập ở một góc, như hai nguồn lây bệnh, ai đi ngang qua chúng tôi cũng đều bước nhanh hơn vì sợ phải chào chúng tôi.
Tình người ấm lạnh, thế thái thay đổi.
Tôi sợ Phó Nhược Minh buồn, nên kéo anh định ra về. Nhưng Phó Nhược Minh mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi: “Anh phải nhìn em hoàn toàn c.h.ế.t tâm.”
Tôi bật cười vì bị lời nói của anh chọc tức. Bây giờ trong lòng tôi chỉ có anh, làm sao còn có thể nhớ đến những giấc mơ cũ từ lâu đã không còn thuộc về mình? Tôi chỉ nhớ đến một mình anh mà thôi.
Phó Lăng Khôn đứng trên đài lễ, thần thái tràn đầy tự tin, uống rượu với mọi người. Thẩm Lạc nhỏ nhắn đáng yêu, nép sát vào người hắn, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Khi đnag nâng ly chúc mừng, cả hai bất ngờ nhìn thấy tôi và Phó Nhược Minh.
Tôi vẫy tay từ xa với họ, dùng khẩu hình miệng nói một câu: “Hạnh phúc.”
Ly rượu trên tay Phó Lăng Khôn rơi xuống, phát ra âm thanh vỡ vụn.
Tôi thấy hắn định bước về phía mình, nhưng lại bị Thẩm Lạc kéo lại một cách khéo léo.
Tôi mỉm cười lắc đầu như thể đang nhìn một người bạn cũ mất bình tĩnh. Một người bạn cũ mà ân oán đã hết, không còn yêu và hận thù. Một người bạn cũ mà không hiểu sao lại đỏ mắt khi nhìn về phía tôi.
Tôi ngẩng đầu, chọc chọc Phó Nhược Minh: “Chúng ta đi được chưa?”
Phó Nhược Minh cười tươi, cúi xuống hôn tôi một nụ hôn thật sâu. Nụ hôn đầy độc đoán và chiếm hữu. Sau đó, anh khoác vai tôi, vẫy tay chào Phó Lăng Khôn rồi dẫn tôi rời đi.
Tôi không biết nên cười hay nên khóc, Phó Nhược Minh, người thường lên chiến lược và tính toán kỹ từng bước, hôm nay thật trẻ con.
Nhưng anh lại rất nghiêm túc nói với tôi: “Trước khi ra trận, phải ổn định lòng quân. Anh không muốn em còn vương vấn ai khác trong lòng.”
Tôi trợn mắt lườm anh, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Được người khác trân trọng, thật là tốt.
13
Sau tiệc đính hôn, Phó Lăng Khôn chính thức nắm trong tay toàn bộ gia sản và quyền lực của nhà họ Phó. Cuộc chiến tranh giành tài sản này đã kết thúc với sự thất bại thảm hại của Phó Nhược Minh.
Người ta nói rằng Phó Nhược Minh bị tôi mê hoặc đến lú lẫn, đáng lẽ anh có khả năng thắng cao hơn Phó Lăng Khôn.
Tôi nghe những lời đồn đại đó chỉ cười nhẹ, chẳng có thời gian để tức giận. Tôi làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, đâu có thời gian để quan tâm đến mấy lời đồn đại ấy.
Phó Nhược Minh cũng vậy, sau khi mất quyền thừa kế ở nhà họ Phó, thậm chí anh còn bận rộn hơn.
Chỉ đến đêm anh đưa tôi ra hồ lần thứ hai, tôi mới biết anh còn có một công ty khác ở bên ngoài.
Công ty này tuy không phô trương, nhưng thực lực lại rất mạnh, là do anh dùng nguồn lực của nhà họ Phó để nuôi dưỡng. Giờ đây, nó đã đủ khả năng nuốt chửng nhà họ Phó.
Phó Nhược Minh đã sống ở nhà họ Phó từ lâu, anh biết tất cả điểm yếu của gia tộc này. Và công ty đó chính là khắc tinh của nhà họ Phó. Còn công ty của tôi, dưới sự giúp đỡ của anh, cũng đang phát triển một cách nhanh chóng.
Phó Nhược Minh nói, anh không thể cho tôi danh phận bà chủ nắm quyền của nhà họ Phó, cũng không thể mang đến cho tôi sự tán thưởng và ngưỡng mộ của mọi người. Thứ duy nhất anh có thể cho tôi, là khả năng tự mình đạt được quyền lực, tiền bạc, hoa tươi và sự tán thưởng.
Anh nói, đối với một con sói nhỏ, nuôi nó, cho nó thịt để ăn không bằng dạy nó cách săn mồi và giúp nó chiếm lĩnh thảo nguyên.
Tôi hoàn toàn đồng ý. Khi những gì bạn có được đều từ năng lực của bản thân, bạn sẽ không còn lo được lo mất, khoong phải bước đi trên lớp băng mỏng nữa.
Ít nhất là tôi sẽ không còn phải đứng trước gương hàng ngàn lần để luyện tập cách để giống một người phụ nữ khác, cũng không còn sợ bất kỳ ai bỏ rơi mình, dù người đó là cha của tôi hay người tôi yêu.
Phó Nhược Minh đã tặng cho tôi món quà và lời hứa tốt nhất mà tôi có thể nghĩ đến trên thế giới này.