Đứng Vững Trên Chân Mình

Chương 2




3

 

Ngày Phó Lăng Khôn rời đi, tôi từ kẻ thay thế trở thành một người phụ nữ giàu có.

 

Tôi cởi bỏ chiếc váy màu trơn, tẩy lớp trang điểm nhẹ nhàng trên mặt, vứt hết đống quần áo ngây thơ trong tủ. Đó đều là những thứ mà Phó Lăng Khôn mua về theo phong cách của Thẩm Lạc, chứ không phải của tôi.

 

Tôi mặc lên người chiếc váy ngắn màu đỏ rực, ra ngoài nhuộm tóc nâu, uốn thành những lọn sóng lớn cổ điển, tô thêm một chút son đỏ đậm lên môi.

 

Đây mới chính là tôi, Sở Tiếu.

 

Tôi mua về hàng đống quần áo và giày dép mà mình thích, mang theo niềm vui mua sắm trở về biệt thự mà Phó Lăng Khôn đã tặng.

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

 

Cuộc đời tôi trải qua nhiều khó khăn, định mệnh đã khiến tôi trở thành một người không có trái tim, vô tình và lạnh lùng.

 

Có lẽ đôi lúc tôi sẽ động lòng, nhưng sẽ không bao giờ để bản thân chìm đắm trong tình yêu. Chỉ vì tôi không có tư cách đó.

 

Bây giờ tôi chỉ muốn sống những ngày tháng tốt đẹp, những ngày tốt đẹp hơn Thẩm Lạc. Tôi muốn mẹ tôi sống những ngày tháng tốt đẹp hơn mẹ của Thẩm Lạc.

 

Khi tiếp cận Phó Lăng Khôn, tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng, thứ tôi muốn không phải là con người của Phó Lăng Khôn mà là phí chia tay không nhỏ của hắn. Còn những rung động thoáng qua giữa chừng, xem như là một cơn cảm cúm.

 

Tôi xuống xe, chuẩn bị về nhà thì một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt. Tôi nhìn lên, đó là Thẩm Lạc. Cô ta lạnh lùng hỏi: “Chị đã đòi Phó Lăng Khôn bao nhiêu phí chia tay?”

 

Tôi nhướn mày: “Nhiều đến mức cô không tưởng tượng nổi đâu. Dù sao thì tôi phục vụ tốt, ông chủ cũng rất hài lòng.”

 

Thẩm Lạc cười khinh miệt: “Phục vụ tốt thì có ích gì, chị chẳng qua cũng chỉ là con gà đi xin ăn, nhìn thấy Phó Lăng Khôn yêu thương tôi, rồi tự mình chui vào trong góc ngồi khóc thôi.”

 

Tôi bật cười: “Thẩm Lạc, cô thật sự nghĩ tôi không buông bỏ được Phó Lăng Khôn như cô sao?”

 

Tôi tiến gần đến Thẩm Lạc, nhẹ nhàng nói: “Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng yêu hắn, tôi chỉ yêu tiền của hắn. Cô có được hắn, tôi lấy tiền của hắn, chúng ta đều có lợi, cô thấy sao?”

 

Tôi biết mình đang nói dối trắng trợn, nhưng làm sao tôi có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt cô ta được.

 

Thẩm Lạc hiếm khi không lên tiếng. Cô ta cứ nhìn chằm chằm về phía sau tôi.

 

Tôi c thấy có điều gì đó bất ổn, lạnh lạnh sống lưng. Tôi quay đầu lại, Phó Lăng Khôn đã đứng ở đó. Khuôn mặt hắn âm trầm như nước.

 

Sao tôi lại quên, Thẩm Lạc khiêu khích tôi, tất nhiên là muốn Phó Lăng Khôn nhìn thấy. Ăn một lần thua thiệt chưa đủ, sao lại ăn thêm một lần nữa.

 

Thẩm Lạc chạy về phía Phó Lăng Khôn, bước chân nhẹ nhàng trông rất yếu đuối: “Lăng Khôn, sao anh lại đuổi theo? Em chỉ muốn đến để nói chuyện hòa giải với chị Tiếu Tiếu, anh không cần lo lắng như vậy.”

 

Phó Lăng Khôn ôm cô ta vào lòng, động tác nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi: “Sở Tiếu, cô giỏi lắm.”

 

Tôi cắn chặt môi gượng cười: “Cảm ơn Tổng giám đốc Phó đã khen ngợi, anh có muốn vào uống một chén trà không?”

 



Hắn khịt mũi: “Không cần, tôi thấy ghê tởm.”

 

Hắn ôm Thẩm Lạc, bước đi không ngoáy lại. Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, đứng ngẩn ngơ một lúc rồi lặng lẽ quay người vào nhà.

 

Đêm đó, tôi đón mẹ từ khu chung cư cũ kỹ về sống trong biệt thự. Sau khi thu xếp cho mẹ xong, tâm nguyện đã đạt được một nửa, tôi yên tâm trở về phòng ngủ.

 

Giường rất lớn, bên cạnh rất trống trải, không có vòng tay nào để sưởi ấm.

 

Từ nhỏ tôi đã sợ lạnh, nhiều đêm chỉ có thể ngủ được khi cuộn mình trong vòng tay Phó Lăng Khôn.

 

Lúc này, tôi cảm thấy rất lạnh lẽo. Tôi không quên nhanh như tôi vẫn nghĩ.

 

4

 

Tối qua tôi ngủ rất muộn. Hôm khi tỉnh dậy, tôi vào phòng làm việc, tay lướt qua bàn làm việc, lặng lẽ ngồi thẫn thờ.

 

Rất nhiều đêm trước đây, Phó Lăng Khôn xử lý công việc tại đây, còn tôi thì pha trà cho hắn, ngồi bên cạnh làm bạn.

 

Tôi là một người tình đạt chuẩn, những gì Thẩm Lạc làm được, tôi cũng làm được, những gì cô ta không làm được, tôi cũng đã làm được.

 

Chẳng hạn, khi Phó Lăng Khôn đưa ra các quyết định, tôi tò mò hỏi han.

 

Chẳng hạn, tôi ghi nhớ kỹ từng quyết định đầu tư của hắn.

 

Chẳng hạn, tên của những công ty khởi nghiệp mà hắn đang quan tâm, tôi có thể nhớ rõ ngay cả trong giấc mơ.

 

Những năm qua, tôi đã hoàn toàn sao chép suy nghĩ đầu tư và kinh nghiệm kinh doanh của hắn. Có thể nói tôi là học trò giỏi nhất của hắn.

 

Tay tôi lướt qua tách trà của hắn, rảnh tay tự pha cho mình một tách trà, học theo cách Phó Lăng Khôn ngồi sau bàn làm việc.

 

Phó Lăng Khôn rất hào phóng, số tiền chia tay hắn đưa đủ để tôi đầu tư.

 

Hắn đã đưa tôi tham gia không ít buổi tiệc, để lại cho tôi không ít mối quan hệ.

Tôi uống hết tách trà trong phòng làm việc, sau đó đứng dậy, rửa mặt, thay váy và đi giày cao gót, gọi vài cuộc điện thoại, rồi ra ngoài gặp gỡ mọi người.

 

Tôi đã giả làm phiên bản thay thế của Thẩm Lạc trước mặt hắn suốt một năm, chỉ để chờ đợi ngày này. Ngày tôi bắt đầu leo lên.

 

Thật ra, từ ngày mẹ và tôi rời khỏi nhà họ Thẩm, tôi đã biết rằng làm bà chủ chi bằng làm ông chủ. Ít nhất thì ông chủ không bao giờ bị sa thải, còn bà chủ thì có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

 

Khi bắt đầu tiếp cận Phó Lăng Khôn, tôi không chỉ muốn l.à.m t.ì.n.h nhân. Tôi muốn trở thành Phó Lăng Khôn thứ hai.

 

Những ngày tiếp theo, tôi bận rộn ngày đêm, không có thời gian ở nhà, đôi khi còn phải tham gia tiệc tùng. Trước mặt Phó Lăng Khôn, tôi chưa bao giờ uống rượu, nhưng bây giờ tôi mặc những bộ váy gợi cảm nhất, uống những loại rượu mạnh nhất, và giao tiếp với đủ loại ông chủ làm ăn.

 

Khi họ biết rằng tôi đã bị Phó Lăng Khôn bỏ rơi thì đều hơi sững sờ, sau đó nhìn làn da trắng ngần của tôi, đồng cảm vỗ nhẹ lên tay, lên lưng, và đùi tôi. Tôi cũng chẳng bận tâm, miễn là có thể vào được cái vòng này, tôi không sợ phải trả giá gì nữa. Cái gọi là tự trọng kia, chỉ có thể bàn đến khi bạn đủ mạnh mẽ.