Dược Biệt Đình

Chương 46




Bên ngoài dương quang minh mị, trong phòng “thao quang dưỡng hối”*.

[dương quang minh mị: ánh nắng rực rỡ | thao quang dưỡng hối (韬光养晦): thành ngữ chỉ sự giấu tài, thao quang là thu liễm che giấu đi. Còn tại sao nó lại nằm trong ngoặc? Vì nếu chỉ dùng Hán Việt hay đọc lên thì sẽ nhầm thành thao của thông (f*ck) ý =))))))) phần còn lại các chế tự biên nha =))))]

Tiền Hàng thu chú em của mình vào trong quần, ngồi ở bên giường than ngắn thở dài, Nguyễn Văn Hách nằm trên giường còn đang ngủ. Tối qua anh đã làm một chuyện khiến anh không hối hận, nhưng lại rất thất đức, anh ăn nhóc điên Nguyễn Văn Hách này rồi. Ăn sạch luôn rồi, không phải đùa giỡn đệ đệ của Nguyễn Văn Hách, cũng không cùng chơi với đệ đệ của Nguyễn Văn Hách, mà là… anh không dám nghĩ tiếp nữa, nếu như Nguyễn Tương Văn biết thì có khùng lên hay không, hay là đến tìm bạn trai của cô, trói hắn thành giun ném xuống sông cho cá ăn. [ý là anh kiếm người chết thay]

Phía sau lưng truyền ra âm thanh sột soạt, Tiền Hàng biết Nguyễn Văn Hách đang nhúc nhích có thể là sắp tỉnh, cánh tay trắng ngần còn đang ôm eo anh, anh cứng người, sao đối diện Nguyễn Văn Hách đây?

“Tiền Hàng… đói bụng rồi.”

Tiền Hàng lập tức quay đầu, nhóc con này tỉnh dậy đã nói lời này, quỷ chết đói đầu thai à.

Nguyễn Văn Hách dụi dụi mắt, một tay khác cũng ôm lấy Tiền Hàng, mắt còn ngái ngủ mông lung nói: “Eo đau.”

“Tôi đi nấu cơm.”

Nửa tấm lưng của Nguyễn Văn Hách bị trợt chăn ra, Tiền Hàng nhìn tới cổ họng một trận nóng lên, anh nào dám ngồi lì đó nữa. Nguyễn Văn Hách nhìn bóng lưng có chút kinh hoảng của Tiền Hàng thì cười, nhớ đến chuyện tối qua đỏ mặt trốn vào trong chăn, ký ức của cậu đối với chuyện này hãy còn mới mẻ, thoải mái hơn so với trong tưởng tượng cũng cảm nhận được sự dịu dàng của Tiền Hàng, chỉ mới nhớ tới thôi đã khiến cậu lưu luyến.

Tiền Hàng làm bữa sáng đơn giản, sau đó gọi Nguyễn Văn Hách rời giường ăn cơm. Đương lúc Nguyễn Văn Hách rửa mặt, anh gọi điện thoại cho chủ nhiệm mới xin nghỉ, bị chủ nhiệm mắng mỏ một trận, còn uy hiếp nói ngày mai mà không đi làm thì vĩnh viễn khỏi tới nữa.

“Kỳ thực anh không cần vì em mà xin nghỉ.” Nguyễn Văn Hách đứng ở cửa phòng ngủ nói, cậu ở trong phòng khách cũng nghe thấy tiếng gầm thét trong điện thoại.

“Không sao, nghỉ phép tháng này tôi còn chưa dùng.”

“Tiền Hàng, quen biết anh thật tốt.”

Tiền Hàng đi đến trước mặt Nguyễn Văn Hách, hôn lên mặt cậu rồi đi ra phòng khách ăn cơm, “Tôi làm sandwich jăm-bông trứng, cháo khoai, em tới thử xem.”

Nguyễn Văn Hách đỏ mặt qua ăn, sau khi ngồi xuống cầm lấy sandwich đưa đến bên miệng, nguyên liệu làm sandwich là mua từ siêu thị nên hương vị cũng bình thường, nhưng cháo khoai kia thì không tệ.

“Ăn ngon cũng không thể ăn một mạch ba chén.” Ngay lúc Nguyễn Văn Hách đang định múc chén cháo thứ ba, Tiền Hàng dùng đũa kẹp lấy cái muôi múc cháo.

“Em ăn chưa no à, đương nhiên là anh đã lớn tuổi rồi, em đây còn đang phát triển thân thể cần nhiều dinh dưỡng.”

“Em nói cái gì?”

“Lời hay không nói hai lần.”

Nguyễn Văn Hách cười ha ha buông muôi xuống, lại cầm lấy một cái sandwich ăn. Tiền Hàng câm nín, nhóc điên đây là đang chê anh lớn tuổi à?

Hai người ăn sáng xong không có chuyện gì làm lại bắt đầu dọn phòng, giặt drap giường chăn gối phơi khô, vật dụng lau chùi đến bóng loáng, nhà bếp nhà vệ sinh cũng dọn dẹp một lượt.

“Phù… Người ta nghỉ phép sẽ ra ngoài hẹn hò, em lại ở đây làm tổng vệ sinh.” Nguyễn Văn Hách bãi công rồi, bận rộn cả một ngày cậu sắp mất nước rồi, ngồi dưới đất không dậy nổi, mắt long lanh nhìn Tiền Hàng đầy chờ mong.

“Dưới đất lạnh, em ngồi lên ghế đi.” Tiền Hàng chùi chùi mồ hôi trên đầu đi kéo Nguyễn Văn Hách, “Nếu em muốn ra ngoài chơi, ngày mai tôi dắt em đi vòng vòng xung quanh.”

Nguyễn Văn Hách vừa nghe thế đã lên tinh thần, la hét ngày mai phải chơi một ngày cho đã. Tiền Hàng thật sự bội phục sức chiến đấu này của Nguyễn Văn Hách, nhưng anh bội phục có hơi sớm, bởi anh mới nằm lên giường, Nguyễn Văn Hách liền như sói đói nhào lên người anh.

“Tiền Hàng, tới làm đi.” Nguyễn Văn Hách vừa nói vừa lột quần áo Tiền Hàng, Tiền Hàng tựa như con gái nhà lành đẩy Nguyễn Văn Hách.

“Không phải hôm qua mới làm sao, làm nhiều không tốt cho thân thể.”

“Không hiểu, rất dễ chịu mà.” Nguyễn Văn Hách ngừng tay đánh giá Tiền Hàng từ trên xuống dưới, “Anh không thích làm với em, hay là… chẳng lẽ anh không được?”

Tiền Hàng không nhịn được lửa này, nói anh là tội phạm cải tạo, nhịn, nói anh không được, nhịn không nổi.

Thế là Tiền Hàng đè Nguyễn Văn Hách ra giường, thành thục tuột quần cậu, bởi vì hôm qua đã làm, khuếch trương qua loa xong liền xách súng ra trận. Nguyễn Văn Hách vốn còn phản kháng mấy cái lấy lệ, nhưng mà dục vọng đến thì bất chấp gì nữa, trong miệng tràn ra rên rĩ mị hoặc nghênh đón Tiền Hàng.

Sáng ngày kế tiếp, hai kẻ lăn lộn đến nửa đêm đợi mặt trời lên cao mới thức dậy, rửa ráy xong thì ra ngoài ăn cơm trưa, sẵn tiện hẹn hò. Nguyễn Văn Hách rất ít khi ra ngoài, trông thấy đám người ồn ào ngoài chợ thì rất vui vẻ, kéo Tiền Hàng dạo một vòng quanh chợ, đói thì bảo Tiền Hàng mua đồ ăn, Tiền Hàng vui vì cậu chỉ mua đồ ăn không mua bậy mấy thứ khác.

Hai người không để ý đã đi đến chạng vạng, bụng cũng đã đói liền ăn ở quán cơm trong chợ. Chọn thức ăn rồi vừa trò chuyện vừa chờ, lúc này điện thoại Tiền Hàng reo vang, Tiền Hàng nhìn tới là Nguyễn Tương Văn gọi, nói xạo là bệnh viện gọi tới rồi ra ngoài tiếp máy, vừa vặn ngay lúc đồ uống của bọn anh được mang lên, Nguyễn Văn Hách thành thật ngồi ở đó uống.

“Bác sĩ Tiền, Văn Hách nó thế nào rồi?” Trong lời nói của Nguyễn Tương Văn mang theo sầu muộn, mấy ngày nay chỉ e là cũng không ngủ ngon.

“Em ấy vẫn tốt.” Tiền Hàng rất muốn nói cho Nguyễn Tương Văn biết, nhìn bề ngoài thì tốt, bởi vì con trai của cô đã bị anh ăn sạch rồi.

“Thế thì tôi yên tâm rồi, vậy ngày mai tôi có thể đén gặp nó không?”

“Tôi thấy vẫn là chờ thêm mấy ngày đi.”

Mặc dù Nguyễn Tương Văn rất không muốn chờ, nhưng vẫn đồng ý.

Tiền Hàng cúp điện thoại, một cuộc điện thoại lại gọi tới, là chủ nhiệm. Tiền Hàng sao dám chậm trễ lập tức bắt máy, mục đích chủ nhiệm gọi đến rất đơn giản, một là mắng hành vi tồi tệ tự dưng nghỉ phép của Tiền Hàng, hai là nói cho anh biết Vương Minh đã bị người nhà đưa đi rồi.

“Cái gì, sao đi được?” Tiền Hàng thầm nghĩ hỏng rồi, cái tên Vương Minh kia vốn chính là lai lịch bất minh, bây giờ đi như vậy càng không biết bước tiếp theo Lý Cường sẽ hành động thế nào.

“Tôi giải quyết thủ tục xuất viện cho hắn, cậu cũng thật là, người nhà người ta hết sức bất mãn hành vi của cậu, hình như lỗi nặng lần trước chưa nhớ kỹ ha?” Chiếu theo quy định của bệnh viện bọn họ, người nhà cưỡng ép đòi xuất viện, bệnh viện nhất định phải đồng ý, ai bảo bọn họ không phải là cảnh sát không có quyền giam giữ, nhưng Tiền Hàng chính là đã giam Vương Minh chừng hai chục ngày.

Tiền Hàng biết nói sao, chỉ có thể nghe chủ nhiệm giáo huấn. Nguyễn Văn Hách ở trong quán cơm không đợi được nữa, bưng nước ra tìm Tiền Hàng, Tiền Hàng vừa nghe điện thoại vừa trở lại ăn cơm, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng nhai. Tuổi tác của chủ nhiệm quả thật có hơi lớn, nhưng tai cũng không điếc, nghe được tiếng nhai nuốt thức ăn cơn tức càng lớn, trực tiếp la ngày mai đi làm rồi tức giận cúp điện thoại. Thức ăn Tiền Hàng nuốt  trong họng thiếu chút nữa chạy vào khí quản, ho một trận mới ngưng, chẳng lẽ lại phải nghe giáo huấn sao.

“Tiền Hàng anh làm sao vậy?” Nguyễn Văn Hách hỏi thăm dẫn dắt chú ý của Tiền Hàng, xỉa một miếng bít-tết đã được cắt sẵn trong phần của Tiền Hàng.

Tiền Hàng trả lời một câu không có gì, gửi tin nhắn cho Ôn Thủy, nói cho y biết Vương Minh đã xuất viện. Ôn Thủy nhắn lại cũng nhanh, chỉ có ba chữ “đã biết rồi”. Tiền Hàng cất di động chuẩn bị ăn cơm, sau đó phát hiện thịt bò trong phần của mình chỉ còn một nửa, mà phần của Nguyễn Văn Hách rõ ràng nhiều hơn so với anh.

“Tôi đã nói em phải ăn ít thịt lại.”

Tiền Hàng chìa tay xiên thịt của Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách ôm khay sắt đứng dậy né tránh, hai tay bị nóng nên vô thức buông ra, khay sắt rơi xuống đất.

“Ngu ngốc, ai bảo em chạm vào.”

“Nóng quá hà, đường lang!”

“Đáng đời, đi xả nước.”

Nguyễn Văn Hách vẫy tay nhảy nhảy, Tiền Hàng kéo cậu đến phòng rửa tay gần nhất để xối nước lạnh, vừa giúp cậu xối vừa mắng cậu là đồ ngốc.

“Em không phải đồ ngốc, anh là đường lang ngốc.” Nguyễn Văn Hách mắng lại, cái tay không xối nước nắm tóc Tiền Hàng, “Oa oa, đau quá đau quá…”

Tiền Hàng nắm lấy cái tay kia cũng ném vòi nước xuống, “Em không phải đồ ngốc thì là cái gì, ở đâu có người đi nắm khay sắt chứ, đáng đời.”

Nguyễn Văn Hách chu môi không biết trả lời thế nào, mồm miệng không rõ mà phản bác: “Ô… ai bảo anh cướp thịt của em, đều là lỗi của anh, về trả lại đàng hoàng cho em.”

“Nhóc quỷ háo sắc.” Tiền Hàng nghiến răng cho một đấm lên đỉnh đầu Nguyễn Văn Hách.

Nguyễn Văn Hách đột nhiên cười, vốc một vốc nước trực tiếp tạt lên người Tiền Hàng. Tiền Hàng im lặng tháo mắt kính xuống lau khô, nếu chỗ này không phải là nơi công cộng, anh nhất định sẽ khiến nhóc điên này hối hận.

Rửa vuốt cho Nguyễn Văn Hách xong, bọn anh trở lại quán, chủ quán đã giúp bọn anh thu dọn đồ ăn trên đất sạch sẽ. Bọn anh nói xin lỗi với chủ quán, ăn xong rồi về nhà. Về đến nhà, Nguyễn Văn Hách lại sống dậy, không thành thật ngồi im mà kéo Tiền Hàng chơi, Tiền Hàng không thèm để ý cậu, cậu lại đi cởi dây lưng Tiền Hàng. Cuối cùng Tiền Hàng nhịn không được nữa bùng nổ, đè Nguyễn Văn Hách lại hủy hoại một phen, nhưng kết quả là ngày hôm sau thức dậy thắt lưng đầu gối mỏi nhừ. [có gì đó sai sai…]

“Túng dục quá độ nha, Tiền, Hàng, tội, phạm, cải, tạo ~”

Nguyễn Văn Hách hoàn toàn khỏe re tựa như làm nũng mà điểm lên mũi Tiền Hàng, Tiền Hàng buồn bực đẩy móng vuốt của cậu ra, chịu đựng chủ nhiệm triệu hoán mà đến bệnh viện, quả nhiên già rồi không thể chơi thế này mỗi ngày.