Dược Biệt Đình

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ư… ư… đau quá…”

Nguyễn Văn Hách nằm sấp trên giường rên rỉ, vểnh mông lắc lư trái phải, đây chính là tình cảnh Tiền Hàng trông thấy khi đi làm sáng nay. Tiền Hàng lặng lẽ đóng cửa lại, móc điện thoại ra chụp lại tư thế lúc này của Nguyễn Văn Hách, chụp xong thì thu hồi điện thoại hỏi cậu đang làm gì đó.

Nguyễn Văn Hách nhìn về phía cửa, “Cổ bị đau, đường lang mi trả gối lại cho ta đi, ta muốn cái gối cũ.”

“Lại sái cổ nữa?” Chẳng lẽ phương pháp điều trị bằng gối không hữu hiệu, còn làm bệnh của Nguyễn Văn Hách nặng thêm.

Tiền Hàng đi đến bên giường, Nguyễn Văn Hách ngồi dậy, độ niểng so với hôm qua rõ ràng lớn hơn.

Nguyễn Văn Hách đáng thương ngóng nhìn Tiền Hàng, Tiền Hàng cầm gối lên nhìn, gối của anh cũng là kiều mạch mà, cực thoải mái lại rất ít khi sái đầu. Nguyễn Văn Hách cướp lại cái gối, mở dây kéo ở mặt sau gối lấy ruột bên trong ra. Tiền Hàng thấy vậy giật lại, gia hỏa này tám phần lại muốn làm chuyện xé gối, không trị cái tật xấu này của cậu là không được, bằng không làm sao trị hết bệnh tùy thời phát điên của cậu ta đây.

Nguyễn Văn Hách dùng lực xé gối, thân thể dùng sức dựa ra sau. Tiền Hàng lôi kéo không buông, trong khi kéo thân thể nghiêng về trước, cái chân bị thương cấn bên mép giường đau điếng khiến anh nhe răng trợn mắt. Nguyễn Văn Hách vừa thấy có sơ hở, hung hăng mạnh mẽ kéo một cái về phía mình thành công đoạt được cái gối, Tiền Hàng cũng ngã xuống đè trên người cậu.

“Dà mê tê*!”

“Phắc, kêu yamete cái gì, ai dạy cậu kêu như vậy hả!”

[nguyên văn nhã miệt điệp /yǎ miè dié/ phát âm giống yamete trong tiếng nhật, có nghĩa là đừng mà, thường phổ biến trong phim xxx =))) ]

Tiền Hàng đứng dậy ngồi lên giường xoa cái chân của mình, sớm biết đã không tranh đoạt với nhóc điên này rồi. Nguyễn Văn Hách không để ý Tiền Hàng, kéo dây kéo phía sau gối, trong nháy mắt kiều mạch bên trong tràn ra, không chỉ cả người Nguyễn Văn Hách, mà trên giường trên đất cũng có không ít. Tiền Hàng điên lên, hạt kiều mạch nhỏ xíu, rơi đầy đất rất khó thu dọn.

Nguyễn Văn Hách cầm cái gối chỉ còn lại một lớp vỏ vẫy vẫy, lần này ngay cả trên người Tiền Hàng cũng toàn là kiều mạch, anh vuốt cái mặt bị kiều mạch bắn trúng, lòng nghĩ đánh nát mông Nguyễn Văn Hách, hay là trực tiếp bóp chết nhóc điên thỉnh thoảng lên cơn này đây.

“Ai da, rách rồi.” Nguyễn Văn Hách bày cái lỗ trên gối cho Tiền Hàng xem, hình như vừa nãy khi kéo xé thì bị rách mất.

Tiền Hàng đẩy đẩy mắt kính, dưới ánh sáng tròng kính phản chiếu thành một mảng trắng, “Tôi nói cho cậu biết, từ nay trở đi cậu chỉ gối cái này cho tôi, bằng không thì miễn gối.”

“Dựa vào cái gì?” Nguyễn Văn Hách ném áo gối lên người Tiền Hàng.

“Dựa vào việc tôi là bác sĩ chủ trị của cậu.” Tiền Hàng nhìn xuống Nguyễn Văn Hách đang ngồi trên giường.

Xuyên qua tròng kính phản chiếu, Nguyễn Văn Hách chỉ thấy một mắt của Tiền Hàng, ngoẹo đầu nhìn ngó trái phải, “Đường lang quả nhiên mi không phải là người mà, ánh mắt cũng có thể tự động ẩn tàng.”

“Đừng có đánh trống lảng với tôi, vô dụng thôi, thu dọn sạch sẽ chỗ này, bằng không hôm nay không có cơm ăn.” Tiền Hàng bày ra dáng điệu người bình thường mà sai việc, anh cũng không tin mình còn không trị được một bệnh nhân như thế này.

“Ta mới không dọn.” Nguyễn Văn Hách nằm trên giường đá chân về phía Tiền Hàng, rất có ý tứ đuổi anh đi.

Tiền Hàng bắt lại cái giò đá lung tung nọ, “Cậu còn phá đám tôi liền đánh mông cậu.”

Lời này rất có lực sát thương, Nguyễn Văn Hách còn muốn đá giò cứng đờ lại, đột nhiên đá cái tay của Tiền Hàng ra nhảy xuống giường, giày cũng không mang nhặt áo gối lên chạy ra ngoài. Tiền Hàng lập tức rượt theo, lo sợ Nguyễn Văn Hách lại làm ra chuyện thái quá nào. Nguyễn Văn Hách ào ra ngoài sau đó chạy thẳng qua cách vách, thấy cửa khóa thì kéo then cửa chạy vào. Phương Chưng trong phòng bệnh đang ngủ say sưa, Nguyễn Văn Hách tựa như em bé chạy về bãi cỏ, hoan hô lao qua ngã lên người Phương Chưng.

“Phụt oa…”

Không biết Phương Chưng đang làm cái mộng đẹp gì, bị Nguyễn Văn Hách nhào qua như vậy thì lập tức ngồi bật dậy, thấy Nguyễn Văn Hách vắt ngang trên người mình, hắn cứ vậy đắp lên người Nguyễn Văn Hách như kiểu chồng người*.

[kiểu chồng người: xếp hình người lên cao thường thấy trong rạp xiếc hay đội cổ vũ; hoặc là như hình =)))]

chapter content



“Ông giời à, xem như ông đã đồng ý thỉnh cầu của con rồi, cuối cùng cũng thả xuống một Lâm muội muội cho con ~”

“Lâm muội muội gặp quỷ anh thì có.”

Tiền Hàng đi theo qua kéo Phương Chưng ra, xách Nguyễn Văn Hách lên.

“Lâm muội muội ~” Phương Chưng nhìn Nguyễn Văn Hách bị tha đi vươn tay muốn đoạt lại, bị Tiền Hàng cho một chưởng vỗ trở về.

Nguyễn Văn Hách giãy giụa tránh khỏi Tiền Hàng, quăng áo gối lên người Phương Chưng, “Tiểu Hoa, vá cái này lại giúp em đi, bị đường lang làm rách rồi.”

Phương Chưng cầm áo gối lên, đột nhiên kinh ngạc hú lên một tiếng quái dị, “Úi chồi ôi ôi ôi ~ đây không phải là túi Ninja của Phật Di Lặc sao, nghe nói có thể bắt yêu quái.”

“Đừng để ý cái đó, mau sửa cho xong, sau đó tụi mình đi tóm yêu quái.” Nguyễn Văn Hách giục.

“Không thành vấn đề.”

Phương Chưng kéo tủ đầu giường, lấy kim may ra bắt đầu vá, vừa vá vừa hô: “Xem gia đây nè, ghê chưa! E he ~ lợi hại hay không nà.”

Tiền Hàng nhức đầu vỗ ót, lăn lộn lâu cùng những kẻ thế này người bình thường cũng phải điên. Có điều Nguyễn Văn Hách nghe thì rất là hào hứng, còn cho Phương Chưng một tràng pháo tay khen ngợi. Động tác của Phương Chưng rất nhanh, hai ba cái đã vá được một nửa cái lỗ kia, nhưng khi còn thiếu mấy đường kim nữa mới hoàn thành thì ngừng lại kêu gào đòi thưởng. Nguyễn Văn Hách chính là một đứa nhớ ăn không nhớ đánh, nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý.

Tiền Hàng che miệng Nguyễn Văn Hách lại, anh cứ luôn cảm thấy Phương Chưng sẽ nói ra thứ gì đó rất đặc biệt. Mà cái tên Phương Chưng này có chút quái, nói hắn điên, cũng không điên lắm, nói hắn không điên, cử chỉ xác thực khác với người thường.

Phương Chưng chỉ chỉ mặt mình, Nguyễn Văn Hách không hiểu gì nhìn chỗ hắn chỉ, “Thế nào, nổi mụn là hay lắm hả? Trên mông em còn nổi được nè, anh muốn coi không?”

Nguyễn Văn Hách nói xong định tuột quần, Tiền Hàng một phát tóm hai tay cậu lại kéo trở về, rồi rút áo gối lại, nhìn Phương Chưng một cái kéo Nguyễn Văn Hách đi ra, anh cũng không tin chỉ có Phương Chưng biết sửa gối. Phương Chưng hô Lâm muội muội xuống giường đuổi theo, Tiền Hàng đi ra sau đó khóa cửa lại từ bên ngoài, dắt Nguyễn Văn Hách tới phòng làm việc.

Hai người đến phòng làm việc, Tiền Hàng lục ngăn kéo bàn làm việc, Nguyễn Văn Hách ghé vào nằm trên bàn sách. Tiền Hàng tìm thấy bao kim chỉ, lấy kim bên trong ra luồng chỉ bắt đầu may. Trước khi hạ châm, anh nhìn nhìn tay nghề của Phương Chưng, hình như có vấn đề, đường kim tuy chặt chẽ đồng đều, chỉ cũng không dài ngắn bất nhất, nhưng mà nhìn cứ không thuận mắt.

“Đường lang, mi tháo nó ra làm gì?” Nguyễn Văn Hách nắm một bên gối lật chơi, đầu còn hơi ngoẹo.

“Vá được một nửa rồi đổi người thì không may mắn.” Tiền Hàng nhìn bộ dáng này của cậu thì thấy đáng yêu.

“Ồ, vậy thì tháo hết đi, đường lang không may mắn ta cũng không dễ sống mấy.” Nguyễn Văn Hách nhìn chăm chăm kim trong tay Tiền Hàng xem anh may.

Tiền Hàng một phen đâm vào tay, rụt lại ngón tay đã có một giọt máu nhỏ hiện ra, trên mặt có chút khó nén mong đợi hỏi: “Cậu sẽ khó sống?”

“Đương nhiên, nghe đâu vận rủi biết truyền nhiễm, mi truyền nhiễm cho ta là không tốt đâu.” Nguyễn Văn Hách trịnh trọng nói, thấy Tiền Hàng giơ ngón tay thì nhìn chằm chằm.

Tiền Hàng có chút thất vọng, còn tưởng quan hệ với Nguyễn Văn Hách tốt lên nên cậu biết lo lắng cho mình. Xem ra lần trước đồng nghiệp nói đúng, không cần đối xử quá tốt với bọn họ, dù sao hết bệnh rồi cũng sẽ không còn liên hệ, sớm muộn gì cũng trở thành người xa lạ.

Hình như Nguyễn Văn Hách phát hiện ra cái gì đó a lên một tiếng, bắt lấy cổ tay Tiền Hàng kéo đến trước mặt mình, một hơi ngoạm lên ngón tay bị thương của Tiền Hàng. Tiền Hàng cả kinh, còn cho là cậu muốn cắn người, đang muốn rút ngón tay về lại cảm thấy một cổ lực hút.

“Ngón tay bị thương phải mút mút, như vậy mới không nhiễm trùng, cũng mau khỏi.”

Nguyễn Văn Hách phun ngón tay Tiền Hàng ra, Tiền Hàng cảm giác ngón tay lành lạnh, nhưng lòng lại có chút ấm áp, cảm thấy Nguyễn Văn Hách cũng không phải hết thuốc chữa.

“Mi truyền nhiễm cho ta, chúng ta cùng nhau xui xẻo, ta cũng không thể chứng kiến một khắc mi xui xẻo, rất nhàm chán đó.” Nguyễn Văn Hách vẫn như cũ nằm trên bàn làm việc, thấy Tiền Hàng không nhúc nhích thì vỗ anh một cái, “Ta đói rồi, ta đi ăn cơm trước.”

Nguyễn Văn Hách đứng dậy, tầm mắt trong vô tình quét lên giường, phát hiện cái gối ngày trước của mình ở đó. Cậu chàng liếc trộm Tiền Hàng tựa hồ còn đang ngây ngẩn, len lén đi đến bên giường, ôm gối của mình lên đạp cửa mà chạy. Chờ đến khi Tiền Hàng phản ứng lại thì là bị gió ngoài cửa thổi cho tỉnh, bắt đầu vá cái gối rách này.

Vá gối xong, Tiền Hàng thừa lúc Nguyễn Văn Hách không có mặt mà đến phòng bệnh của cậu, thấy trên giường trên đất vẫn bảo trì hiện trạng lúc trước, đi tìm chổi và túi gom lại kiều mạch tán lạc, một lần nữa đổ vào áo gối làm xong chiếc gối.

Buổi chiều, Tiền Hàng ngủ trưa dậy, nghĩ muốn đi tuần tra phòng bệnh như mọi ngày một phen, mới vừa ra khỏi phòng làm việc, đã trông thấy trên đất có một nhúm bông vải. Tiền Hàng nhặt bông vải lên, trên mặt đất còn rớt lại một phần, không biết là tên quỷ phá phách nào dùng keo nhựa dán dính lên đất. Anh hơi hơi ngẩng đầu, phát hiện không xa phía trước cũng có, dòm xa chút nữa vẫn có, xếp một hàng dài trên hành lang. Anh đi mấy bước về phía trước, dùng chân đá đá bông vải cũng là bị dán, anh buồn bực đi theo bông vải.

Từ phòng làm việc đi ra, một đường hành lang dài hơn mười thước nối liền lầu phòng bệnh. Đi vào lầu phòng bệnh, Tiền Hàng thấy một nhúm bông vải to dán trước cửa phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách, không cần nghĩ cũng biết đây là kiệt tác của ai rồi.

Tiền Hàng một phen đẩy cửa phòng Nguyễn Văn Hách ra, đầu to Nguyễn Văn Hách chống trên đất, nửa thân mình nằm trên giường, một tay bị Phương Chưng ngồi dưới đất kéo lấy, trên giường trên đất tán lạc từng mảnh vụn bông vải, thật sự là dễ nhìn nhưng không dễ thu dọn.

“Hai người đang chơi gì vậy?” Tiền Hàng không thể hiểu nổi hiện giờ đang là tình huống gì nữa, chỉ là cảm thấy có luồng lửa giận muốn phát tiết.

Nguyễn Văn Hách nhìn Phương Chưng ở một bên, “Lời thoại không đúng.”

“Anh ta là đồ ngốc, em cứ đọc thoại của em đi.”

“Ý trung nhân của em là một anh hùng cái thế, một ngày nào đó chàng sẽ đạp trên vầng mây bảy sắc… Không cho mi đạp lên đầu ta!”

Lời thoại của Nguyễn Văn Hách đọc được một nửa, Tiền Hàng nghe không nổi đi vào phòng, nâng chân muốn đạp lên đầu cậu, cậu khẩn trương bật dậy với tư thế không cho phép, tiện thể lăn một vòng từ trên giường rớt xuống.

“Giả chết gì chứ.” Tiền Hàng cúi đầu nhìn Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách và Phương Chưng lần lượt đứng dậy, đều mang vẻ mặt cười làm lành.

“Nói đi, làm đến hưng sư động chúng thế này là muốn làm gì?”

Tiền Hàng như một đại gia thẩm tra hai tên bệnh nhân, hai người đều như con nít phạm lỗi ngoan ngoãn ngồi trên giường. Nguyễn Văn Hách trộm liếc nhìn Phương Chưng, Phương Chưng giơ tay sờ đóa hoa trắng cài trên tai.

“Trước đừng nói cái khác, mi nói coi cái này có đẹp hay không?” Nguyễn Văn Hách hưng phấn ngưỡng cổ hỏi, Tiền Hàng nhướn nhướn mày đẩy đẩy mắt kính không trả lời.

Nguyễn Văn Hách nhặt lên một nhúm bông vải trên giường, tùy ý thổi nó bay về phía anh, “Huyền ảo duy mỹ như trong phim, nam nữ chính đi trên thảo nguyên, chung quanh là bồ công anh bị gió thổi bay, sau đó hai người ngồi trên bãi cỏ tám chuyện nhà người ta. Nam chính hái xuống đóa hoa nhỏ mọc trên cỏ, thảy lên mặt nữ chính, đứng dậy phủi phủi mông bỏ đi.”

Tiền Hàng nghe đoạn trước trong đầu tưởng tượng ra khung cảnh như tình thơ ý họa, mà khúc sau lại như bảy cô tám bà ngồi tác dốc là thế quái nào? Nam chính thảy hoa lên mặt nữ chính, đây là tiết tấu chia tay sao? Phải chăng là nên cám ơn hắn đã không lấy đá đập lên mặt nữ chính?

“Chờ đã, suy diễn này của cậu bậy rồi.” Tiền Hàng sửa Nguyễn Văn Hách, “Nam nữ chính hẳn là nên ngồi trên bãi cỏ trò chuyện tâm tình, nói đến khi động tình nam chính ôm lấy eo nữ chính, hai người tựa vào nhau lặng lẽ nhìn trời chứ.”

“Đột nhiên sấm chớp vang dội mưa như trút nước, hai người bị giội ướt như chuột lột.” Phương Chưng tiếp lời.

“Tiểu Hoa tiếp thật hay! Đường lang, không bằng tụi mình chơi tiếp long* đi, gọi thiên đường tiếp long thế nào?” [trước đó Tiểu Hoa tiếp lời Tiền Hàng, tiếp long là trò đô-mi-nô, nối tiếp nhau tựa như con rồng nên gọi tiếp long, mà rồng thì trên trời nên liên tưởng tới thiên đường, ta nghĩ vậy,… lôgic thật ba chấm]

Tiền Hàng thật sự là chịu không nổi nữa, kéo Nguyễn Văn Hách và Phương Chưng lên, “Thiên đường mấy người không thấy được đâu, bên dưới là địa ngục, đi thanh lý sạch sẽ bông vải bên ngoài cho tôi, bằng không mấy người sẽ thấy ngay.”

Ngay tại lúc này, bác sĩ chủ trị của Phương Chưng Hướng Cát Trình tiến vào, hơn ba mươi tuổi, công tác ở đây được bảy tám năm, phòng làm việc ở đối diện phòng Tiền Hàng. Vóc người rất cao thân thể hơi béo, cho nên rất to con, lớn lên không có vấn đề, nhưng mập thù lù nhìn qua có mấy phần dễ thương.

Hai vị bác sĩ chào hỏi lẫn nhau, Hướng Cát Trình nói với Phương Chưng: “Bạn của cậu tới thăm cậu, cùng tôi đi gặp y đi.”

“Bạn? Bọn họ đi Tây Thiên thỉnh kinh về rồi? Mang trẫm đi gặp họ.” Phương Chưng nhảy lên như khỉ cùng bác sĩ rời đi.

Mặc dù Tiền Hàng tò mò Phương Chưng còn có bạn có thể đến thăm hắn, nhưng anh hướng về phía Nguyễn Văn Hách bị bỏ rơi nở nụ cười ôn hòa, Nguyễn Văn Hách cười đáp lại, nhưng rất nhanh mặt cười đã chuyển thành mặt khóc.

“Đi dọn sạch sẽ cho tôi.”

“Oa oa oa oa…”