Dược Thần

Chương 144: Vương quốc áy náy




- Ách, lẽ nào chư vị đại nhân không phải tìm Kiệt Sâm để gây phiền phức sao?

La Tư Đặc cũng ngây người, đột nhiên hắn phát hiện dường như chính mình đã lầm lẫn chuyện gì đó, lẽ nào Kiệt Sâm hắn cũng không phải đắc tội bọn Lỗ Đạo Phu đại sư? Vậy Lỗ Đạo Phu đại sư tới đây tìm Kiệt Sâm để làm gì?

La Tư Đặc cảm giác đầu óc của chính mình như đang bị quay cuồng.

Mà đám người Lôi Áo cũng mơ hồ đầy đầu, trong nhất thời không biết nói gì cho phải.

Không chờ La Tư Đặc nói lần thứ hai, lúc trước cái người hầu kia lại vội vã xông vào một lần nữa, dường như đi vào phòng khách đã thành nghiện rồi.

Lần này, không chờ La Tư Đặc chửi ầm lên, người hầu kia vội vàng kêu:

- Gia chủ, đại vương tử điện hạ tới, đại vương tử điện hạ cũng tới chúc mừng…

- Đại vương tử…!

Mọi người mở trừng đôi mắt ra, trong nhất thời khiếp sợ không nói thành lời.

- Ha ha.

Đám người Lỗ Đạo Phu biết lý do cũng nở nụ cười, đứng lên cùng đi ra ngoài đón.

- Ngu ngốc, còn lãng phí thời gian đứng chỗ này làm gì, mau đi nghênh tiếp, nhanh lên một chút đám ngu ngốc.

Thấy đám người Lỗ Đạo Phu lục tục kéo ra ngoài, La Tư Đặc mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng gào lên.

Một đám người nhanh chóng đi ra ngoài đón.

Chỉ thấy cách phòng khách không xa, Địch Áo Tư mặc trường bào chậm rãi đi tới cùng hai tên hộ vệ.

La Tư Đặc kích động tột định, tiến lên hành lễ:

- Ra mắt đại vương tử điện hạ.

Đã bao nhiêu năm? Đến tột cùng đã bao nhiêu năm? La Tư Đặc, Lôi Áo bọn họ không nhớ nữa, vương thất của vương quốc Áo Lan Đa đã không biết bao nhiêu lâu chưa từng tới chơi gia tộc của mình. Dường như bắt đầu từ năm Lai Sâm Đặc bệ hạ quyết định làm suy yếu thực lực gia tộc cũng chưa từng thấy.

Hiện giờ, người trong vương thất rốt cục đi tới gia tộc của chính mình, hơn nữa lại còn là thái tử, đại vương tử điện hạ của vương quốc…Chuyện này… chuyện này… lẽ nào vương quốc đã quyết định coi trọng gia tộc của chính mình thêm lần nữa sao?

Lúc này trong lòng đám người La Tư Đặc đều không nhịn được kích động trong lòng.

- Ha ha, miễn lễ, mọi người không cần phải khách khí như vậy.

Địch Áo Tư tiến lên cười nói, vừa nhìn thấy đám người Lỗ Đạo Phu xong, tiếu ý trên mặt lại càng nồng đậm, vội vã bước lên cúi người với Lỗ Đạo Phu nói:

- Các vị đại sư, không cần đa lễ!

- Tạ ơn vương tử điện hạ.

Tất cả mọi người đều đứng thẳng thân thể, thần sắc tràn đầy cung kính.

Địch Áo Tư kéo Lỗ Đạo Phu sang một bên, trên mặt lộ một tia kích động nói:

- Lỗ Đạo Phu đại sư, Kiệt Sâm đại sư đâu? Mau dẫn ta đi bái kiến Kiệt Sâm đại sư một chút.

Mấy ngày hôm nay, Địch Áo Tư vẫn nằm trong vương cung dưỡng thương, biết Kiệt Sâm cứu chính mình, trong lòng cũng vô cùng cảm kích. Hắn vẫn muốn đích thân tiếp kiến Kiệt Sâm, sau khi biết được hôm nay Thác Đức gia tộc cử hành Đại hội Tông tộc, Kiệt Sâm đại sư cũng ở đó. Hắn liền vội vàng nói đơn giản với phụ vương Lai Sâm Đặc rồi tự mình chạy đến.

Địch Áo Tư chưa từng nghĩ tới chính mình cư nhiên lại cảm kích một người như vậy, thế nhưng sau hai tháng nằm bệnh ở trên giường, bệnh tình mỗi lúc càng thêm nặng, sống không bằng chết, chậm rãi hưởng thụ tư vị sắp tử vong, trong lòng Địch Áo Tư tức thì có một loại xung động muốn khóc.

Địch Áo Tư thân là đại vương tử vương quốc Áo Lan Đa, là thái tử của vương quốc, hắn luôn luôn được sống trong sung sướng an nhàn, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải đối mặt trực tiếp với tử vong. Trước đây không biết quý trọng sinh mệnh bản thân, hiện giờ trải qua một lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đối với tính mệnh càng thêm lưu luyến. Đồng thời đối với Kiệt Sâm đoạt lại tính mệnh của chính mình trong tay tử thần càng thêm vô vàng cảm kích không gì sánh được.

Cứu sống chính mình, quả thật Kiệt Sâm giống như phụ mẫu tái tạo lại.

Hắn khẩn cấp muốn đi cảm tạ ân nhân của chính mình, chỉ là mấy ngày trước còn phải dưỡng bênh cho nên không có cơ hội, hiện giờ trnog lòng hắn cũng giống như đám người La Tư Đặc, đều tràn ngập kích động.

Nghe được đại vương tử xưng hô với Kiệt Sâm xong, đám người La Tư Đặc nhất thời đều ngây dại…

- Kiệt Sâm đại sư?

- Đây… đây… con mẹ nó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

- Chuyên này…

Lỗ Đạo Phu cười khổ, nói:

- Đại vương tử điện hạ, chúng ta cũng vừa mới tới, còn chưa nhìn thấy Kiệt Sâm đại sư, không biết Kiệt Sâm đại sư đang ở nơi nào. Sợ rằng phải hỏi bọn Lôi Áo tộc trưởng.

- A, thì ra là như vậy.

Địch Áo Tư gật đầu,a nhs mắt rơi vào người La Tư Đặc và Lôi Áo, trong ánh mắt mang theo ý tứ chờ mong nồng đậm.

- Còn ngây ngốc làm gì, mau đưa Kiệt Sâm tới cho ta.

La Tư Đặc quay sang hét lên với một người hầu, khuôn mặt lập tức chuyển sang làm lành với Địch Áo Tư:

- Đại vương tử điện hạ, mời vào trong ngồi, Kiệt Sâm sẽ lập tức tới.

- Không không không…

Địch Áo Tư vội vàng xua tay nói:

- Không cần phiền tới ngươi, để ta tự mình đi gặp Kiệt Sâm đại sư.

Đối với ân nhân của chính mình, Địch Áo Tư cũng không muốn để người khác gọi hắn tới, chính mình tự đi mời , như vậy mới có vẻ thành ý.

- Chuyện này…

La Tư Đặc không khỏi do dự một chút, nào có đạo lý để vương tử điện hạ đi gặp một thiếu niên của gia tộc chính mình, hắn thấp thỏm nói:

- Đại vương tử điện hạ, mời vào bên trong ngồi, người hầu đã đi rồi. Có lẽ Kiệt Sâm sẽ lập tức tới.

Địch Áo Tư nhìn mọi người ở Thác Đức gia tộc vô cùng kích động, biết rằng nếu chính mình muốn đi, sợ rằng những người này đều kéo theo. Đến lúc đó sẽ thành bộ dáng gì nữa, hơn nữa hiện giờ bên trong Thác Đức gia tộc đã cử hành Đại hội Tông tộc, nếu như náo loạn đại hội, khiến cho Kiệt Sâm đại sư giận hờn trong lòng thì sẽ không tốt.

Nghĩ tới đây, Địch Áo Tư thở dài một hơi nói:

- Vậy được rồi, ta đi vào trong chờ Kiệt Sâm đại sư.

Cả đám người lại lần nữa đi vào trong phòng khách gia tộc, chỉ là lần này, trên chỗ ngồi của thủ tịch đã thay đổi, nguyên bản chỗ ngồi thủ tịch có bảy chỗ ngồi nay chỉ còn lại ba, Địch Áo Tư ngồi ở giữa, mà Lỗ Đạo Phu và La Tư Đặc phân biệt ngồi hai bên, về phần bọn Lôi Áo và Khắc Lao Đức đều đã cầm ghế của mình đi xuống dưới.

Mọi người ngồi yên vào vị trí của chính mình liền thấy người hầu mà La Tư Đặc bảo đi gọi Kiệt Sâm trở về.

- Kiệt Sâm đâu?

La Tư Đặc nhíu mày lại.

- Chuyện này, Kiệt Sâm nói hắn không phải người của Thác Đức gia tộc, cho nên không muốn tới tham gia Đại hội Tông tộc.

Người hầu cẩn thận nói.

- Làm phản rồi.

La Tư Đặc nhất thời tức giận sôi gan, định đập bàn, thế nhưng hai mắt liếc sang Địch Áo Tư ở bên cạnh, cuối cùng cố gắng dừng lại giữa không trung, sau đó xấu hổ thu tay về.

- Có chuyện gì vậy?

Nghe được câu nói của người hầu, Địch Áo Tư cau mày nói.

- Ách…

La Tư Đặc vừa định nói, chợt Lỗ Đạo Phu ở bên cạnh hắn đã nói trước:

- Đại vương tử điện hạ, ta vừa nghe Khắc Lao Đức trưởng lão của Thác Đức gia tộc nói dường như Kiệt Sâm đại sư không còn là thành viên của Thác Đức gia tộc nữa.

Lỗ Đạo Phu nói rất rõ ràng, trước tiên nghe được từ cuộc đối thoại của Lôi Áo và Khắc Lao Đức, nghe ra được dường như Kiệt Sâm không được nhận tại Thác Đức gia tộc cho nên mới nói ra.

- A, La Tư Đặc, còn có chuyện này sao?

Địch Áo Tư lóe tinh mang trong đôi mắt, trầm giọng hỏi.

- Không không….

Từ lúc bọn Địch Áo Tư và Lỗ Đạo Phu nói đến Kiệt Sâm, La Tư Đặc đã cảm giác được sự tình không giống như chính mình nghĩ trước đây. Sợ rằng Kiệt Sâm không phải đắc tội với bọn Lỗ Đạo Phu và quan hệ song phương dường như rất tốt.

Nghĩ tới đây, La Tư Đặc lập tức trả lời:

- Đại vương tử điện hạ, sự tình không phải như lời của Khắc Lao Đức, Kiệt Sâm này quả thật là đệ tử Thác Đức gia tộc chúng ta. Nhưng lại là đệ tử trực hệ, Lôi Áo tộc trưởng của Thác Đức gia tộc chúng ta chính là thân bá bá của hắn.

Nói đến đây, La Tư Đặc hung hăng trừng mắt nhìn về phía Khắc Lao Đức, sau đó quay sang Lôi Áo cười nói:

- Lôi Áo a, còn không mau gọi Kiệt Sâm tới cho ta.. ách… mời tới, chớ để đại vương tử điện hạ phải chờ lâu.

La Tư Đặc biết hiện giờ ở đây có nhiều người như vậy nhưng có thể gọi Kiệt Sâm tới chỉ có mình Lôi Áo, Kiệt Sâm rõ ràng là thành viên của gia tộc, hắn là một thái thúc công cũng không thể gọi được người ta tới, chuyện này… chuyện này còn ra thể thống gì nữa!

Lúc này trong lòng La Tư Đặc vô cùng phiền muộn, thất bại, thực sự quá mức thất bại.

Lôi Áo không nói gì, chỉ là trong lòng cảm thấy Kiệt Sâm có thể giao tiếp với vương tử điện hạ nên vô cùng vui vẻ, có tầng quan hệ này, sợ rằng sau này không còn ai trong gia tộc dám khinh thường Kiệt Sâm nữa.

Lôi Áo tự thân xuất mã, quả nhiên không để cho La Tư Đặc thất vọng, chỉ trong chốc lát, Lôi Áo mang theo hai người Kiệt Sâm và Lôi Nặc vào trong phòng khách gia tộc.

Thật ra đối với Kiệt Sâm mà nói, tới phòng khách hay không cũng không quan tâm, chỉ là Lôi Nặc nghe Lôi Áo nói tất cả mọi người đang chờ Kiệt Sâm ở phòng khách, thậm chí cả đại vương tử điện hạ cũng đám Lỗ Đạo Phu đại sư cũng ở đây. Nguyên bản Lôi Áo ở bên cạnh khuyên bảo liền biến thành hai người Lôi Nặc và Lôi Áo cùng khuyên bảo Kiệt Sâm.

Thậm chí nguyên bản vì chuyện lúc trước cho nên Lôi Nặc lúc này cũng trở nên vô cùng kích động, không ngừng nói với Kiệt Sâm khi gặp đại vương tử điện hạ và Lỗ Đạo Phu đại sư thì nhất định phải tỏ ra cực kỳ cung kính.

Đối với kẻ bị trục xuất khỏi gia tộc hơn mười năm lại vẫn còn để tâm tới gia tộc như vậy, Kiệt Sâm cũng không biết nói gì, chỉ biết đáp ứng liên tục. Ở trên đại lục Tư Đặc Ân, địa vị gia tộc ăn sâu vào trong lòng mỗi một đệ tử, đây là một loại thâm căn cố đế.

- Kiệt Sâm , ra mắt đại vương tử điện hạ.

Vừa mới vào phòng khách, không chờ Kiệt Sâm nói, đại vương tử Địch Áo Tư đã vội vàng đi xuống, thấy Kiệt Sâm khom mình hành lễ, Địch Áo Tư liền đi tới trước mặt Kiệt Sâm, đỡ lấy hắn.

Động tác lúc này của Địch Áo Tư nhất thời khiến mọi người trong đại sảnh đều đứng dậy, thật giống như đang nghênh tieps Kiệt Sâm, đại vương tử còn không ngồi, bọn La Tư Đặc sao có thể ngồi yên trên ghế.

- Kiệt Sâm đại sư, miễn lễ miễn lễ.

Nhìn Kiệt Sâm, nhãn thần Địch Áo Tư tỏ vẻ kích động vô cùng:

- Nếu không phải trước đây được Kiệt Sâm đại sư cứu giúp, chỉ sợ bây giờ ta còn nằm trên giường bệnh không nhúc nhích được.

Địch Áo Tư tỏ vẻ cảm khái vô cùng.

- Đâu đâu, đây cũng là vận may của điện hạ, cho dù không có Kiệt Sâm thì vương tử điện hạ cũng bình an qua khỏi.

Kiệt Sâm khiêm tốn nói.

Kiệt Sâm và La Áo Tư nói, nhất thời khiên mọi người có chút nghi hoặc không biết chuyện gì đang xảy ra? Nghe hai người này nói dường như là hai ngày trước Kiệt Sâm cứu mệnh của đại vương tử a?

Bọn người La Tư Đặc bắt đầu hồi tưởng lại, quả thật, tuy rằng Lai Sâm Đặc phong tỏa bệnh tình của đại vương tử thế nhưng cái thiên hạ không có bức tường nào kín gió. Thân là một trong tam đại gia tộc, bọn họ nghe nói trước đây đại vương tử mắc phải trọng bệnh vẫn chưa thể chữa tốt, khi đại vương tử điện hạ tới đây bái phỏng. La Tư Đặc cũng không để ý, chỉ cho rằng bệnh của đại vương tử đã được trị khỏi.

Thế nhưng nghe hai người này nói chuyện, dường như bệnh tình của đại vương tử do Kiệt Sâm chữa trị tốt thì phải? Lẽ nào Kiệt Sâm là một Linh Dược sư? Mọi người không khỏi suy đoán trong lòng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

La Áo Tư và Kiệt Sâm hàn huyên hai câu, sau đó kéo tay Kiệt Sâm nhìn Lôi Nặc nói:

- Kiệt Sâm đại sư, vị này chính là?

- Đại vương tử điện hạ, vì này là gia phụ Lôi Nặc.

Lôi Nặc cuống quít hành lễ:

- Đại vương tử điện hạ, thảo dân Lôi Nặc ra mắt đại vương tử điện hạ.

- Lão tiên sinh không cần đa lễ, không cần đa lễ.

Địch Áo Tư hiểu rõ thân phận liền đỡ lấy Lôi Nặc lên, trên mặt mang theo một tia áy náy:

- Ai, Lôi Nặc, năm đó, là vương quốc phải xin lỗi ngươi a.

- Chuyện này… điện hạ quá lời rồi.

Lôi Nặc ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người ở đây cũng đều ngây ngẩn.

- Lôi Nặc lão tiên sinh, năm đó ngươi bị Đạo Tư gia tộc của Khai La đế quốc uy hiếp, vương quốc Áo Lan Đa của chúng ta không xuất lực được, ngược lại chỉ có thể để Đạo Tư gia tộc muốn làm gì thì làm, khiến cho lão tiên sinh bị đại nhục, bị trục xuất khỏi Thác Đức gia tộc, những năm gần đây phụ vương và ta vẫn luôn áy náy, thực sự thẹn vói lão tiên sinh a.

Địch Áo Tư thở dài nói/

- Điện hạ, Đạo Tư gia tộc ở trên đại lục là thế lực khổng lồ, việc trước đây căn bản không trách được vương quốc.

Tuy rằng không biết vì sao Địch Áo Tư lại nói như vậy thế nhưng Lôi Nặc vẫn khách khí, trong lòng cũng không phải lưu ý lắm.

Chuyện tình năm đó đã trôi qua mười tám năm, trong lòng Lôi Nặc cũng sớm đã không còn lấn cấn, hiện giờ hắn cũng không còn oán hận bất kỳ kẻ nào, hắn chỉ thống hận chính mình không có thực lực, không thể bảo vệ được người mình yêu thương ở bên cạnh.

Chỉ là Lôi Nặc không thèm để ý trong lòng không có nghĩa người khác cũng không thèm để ý, Địch Áo Tư nói câu này khiến cho La Tư Đặc không khỏi khiếp sợ trong lòng. Những lời này của đại vương tử điện hạ là có ý gì? Nếu như vương quốc tha thứ cho Lôi Nặc, vậy có phải đại biểu cho vương quốc cũng tha thứ cho Thác Đức gia tộc chúng ta hay không?

Nghĩ tới chuyện đại vương tử điện hạ tới chơi ngày hôm nay, La Tư Đặc càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng chính mình. Chỉ là nguyên bản gia tộc vẫn đang bị vương quốc chèn ép, vì sao đột nhiên lại cải biến thái độ, chuyện này không hợp với lẽ thường a, lẽ nào… chẳng lẽ bởi vì Kiệt Sâm kia?

Trong lòng La Tư Đặc còn đang âm thầm suy đoán không ngớt, Kiệt Sâm đã quay sang đám người Lỗ Đạo Phu và Địch Áo Tư chắp tay nói:

- Điện hạ, Lỗ Đạo Phu đại sư và chư vị đại sư. Mọi người cùng tại hạ đi tới biệt viện đi, chúng ta ở chỗ này quấy rầy Đại hội Tông tộc của Thác Đức gia tộc sẽ không tốt!