Dược Thần

Chương 156: Quyết định của Lôi Nặc




Hắn thống hận chính mình không có thực lực, không có thể đem Vưu Lợi Á lưu lại, hắn thống hận tại sao mình vô dụng như vậy, gia tộc bị buộc từ bỏ bản thân, thê tử lại bị người khác cướp đi, chính mình lại không có biện pháp, cái loại thống khổ đó khiến cho Lôi Nặc gần muốn điên cuồng.

Nếu như không phải bởi vì Kiệt Sâm tồn tại, Lôi Nặc phải hoàn thành một sự kiện cuối cùng của Vưu Lợi Á phó thác đem cốt nhục của mình và nàng nuôi dưỡng thành người thì chỉ sợ giờ phút này Lôi Nặc cũng sớm đã không còn trên thế giới này nữa rồi.

Mặc dù như thế, vừa mới bắt đầu vài năm, Lôi Nặc mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, chỉ có dựa vào uống say mới có thể ngủ. Ban đêm luôn im im lặng lặng đứng lặng bên ngoài, ánh mắt nhìn về phía đông của đại lục.

Đó là phương hướng Khai La Đế Quốc, chỗ đó, có nữ nhân mà hắn yêu nhất.

Thời gian dần trôi qua như nước chảy tiêu ma ý thức của hắn, thái dương tuế nguyệt in dấu thật sâu trong kí ức của hắn. Chỉ cần Kiệt Sâm có thể trở thành một gã lục giai Tôn Linh Sư, như vậy thì sẽ có hi vọng trọng hồi gia tộc.

Bất quá khi kiểm tra nồng độ huyết mạch gia tộc thì hắn phát hiện Kiệt Sâm ẩn chứa 50% trở lên, lúc đó hi vọng của hắn đã tan vỡ.

Vận mệnh là tàn khốc như thế, nó đẩy tất cả những bất hạnh lên người nam nhân này, thống khổ cực lớn, hi vọng tan vỡ đã đánh gục người đàn ông sắt thép.

Nhưng mà, hôm nay. . .

Lôi Nặc im ắng nức nở, nước mắt như là hồng thủy vỡ đê chảy xuôi qua khuôn mặt đầy nếp nhăn, qua đôi má đầy khe rãnh. Hắn như thế nào cũng thật không ngờ, chính mình còn có thể được một ngày khôi phục thực lực, thậm chí còn một lần hành động đột phá đến thất giai Hoàng Linh Sư.

Thất giai Hoàng Linh Sư, chức nghiệp giả chính thức của Linh Sư cao giai, là chiến lực mạnh nhất của vương quốc. Cho dù là đại đế quốc trên đại lục, thất giai Hoàng Linh Sư đều có thể có được một chỗ dụng võ, một vùng trời riêng của mình.

- Vưu Lợi Á, ngươi thấy không? Nhi tử của chúng ta đã trưởng thành, hơn nữa còn ưu tú như thế. Vưu Lợi Á, ngươi có nhìn biết không?

Lôi Nặc nghẹn ngào, hai mắt ngơ ngác nhìn phía đông của đại lục, khóe miệng thì thào một mình.

Trong lúc nhất thời, đủ loại cảm xúc trong lòng của hắn lưu chuyển hỗn tạp, kích động không thôi.

- Phụ thân. . . Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Kiệt Sâm đứng ở cửa phòng, nhìn Lôi Nặc khóc rống lên, trong lòng hắn khơi dậy từng cơn rung động, ở chung với Lôi Nặc từ trước đến nay, trong lòng Kiệt Sâm đã chính thức coi Lôi Nặc trở thành phụ thân chính thức của chính mình.

- Lôi Nặc. . .

Nghe được Lôi Nặc thì thào tự nói, La Tư Đặc cũng không khỏi thở dài một hơi, trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp.

- Lôi Nặc, ngươi còn muốn trọng hồi gia tộc không?

Sau nửa ngày qua đi, sắc mặt biến ảo nhiều lần La Tư Đặc mới quyết định lên tiếng hỏi.

Hắn cũng không có thất thố như lúc vừa rồi nữa, cũng không truy vấn Lôi Nặc đến tột cùng là như thế nào khôi phục thực lực, mà là hỏi vấn đề quan trọng nhất trong lòng mình. Nói xong câu đó trong lòng của La Tư Đặc không khỏi lộ ra một tia thấp thỏm không yên.

Một cường giả cấp bậc Hoàng đối với Thác Đức gia tộc là một đại gia tộc tại vương quốc mà nói là một người bảo kê chắc chắn vĩnh viễn.

Trên mặt Kiệt Sâm lộ ra một tia vui mừng, nguyên bản ở bên trong, kế hoạch của hắn, chính là chờ mình có năng lực sẽ để cho phụ thân trọng hồi gia tộc. Hôm nay phụ thân khôi phục thực lực, nghe La Tư Đặc lời này, rất rõ ràng là đồng ý phụ thân về đến gia tộc rồi.

- Trọng hồi gia tộc?

Lôi Nặc đứng lặng một lát, thở dài một tiếng, lập tức lắc đầu nói:

- Có Kiệt Sâm thay ta ở gia tộc, hết thảy là được rồi.

Sắc mặt La Tư Đặc không khỏi buồn bã, hắn thở dài nói:

- Lôi Nặc, ngươi còn vì chuyện năm đó mà thống hận gia tộc sao, năm đó, gia tộc cũng bất đắc dĩ ah!

Tại một đại gia tộc như Thác Đức gia tộc, có lẽ có người sẽ bởi vì cá nhân lợi ích mà căm thù lẫn nhau, nhưng mà tuyệt đại đa số tộc nhân trước mặt lợi ích của gia tộc vẫn sẽ đoàn kết một lòng. Năm đó cường giả Đạo Tư gia tộc đột kích, tuy rằng rất nhiều người trong lòng đối với Lôi Nặc đưa Đạo Tư gia tộc tới tràn đầy oán hận, nhưng là đối với cao tầng gia tộc mà nói, không ai chính thức nguyện ý đem thiên tài đệ tử trong gia tộc của chính mình xuất đi, còn trơ mắt nhìn hắn bị địch nhân phế hết công lực.

- Phụ thân, người...

Trên mặt Kiệt Sâm cũng mang theo một tia kinh ngạc, hắn vốn cho là phụ thân sẽ lập tức đáp ứng.

Tuy rằng trong lòng Kiệt Sâm hắn đối với Thác Đức gia tộc cũng không có bao nhiêu tính toán, đồng dạng cũng không bao nhiêu trung thành. Nhưng mà trong lòng hắn biết rõ, phụ thân đối với gia tộc này lưu luyến như thế nào. Chỉ sợ trong lòng của hắn, lợi ích của gia tộc so hắn tánh mạng của mình còn trọng yếu hơn, nhưng mà hắn tại sao lại...

- Thúc công.

Lôi Nặc lắc đầu nói:

- Ta chưa từng có oán hận qua gia tộc, cho tới bây giờ đều không có, đối với gia tộc, ta có chỉ áy náy, bất quá ngươi yên tâm, nếu như sau này gia tộc gặp nạn thì ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

- Ai!!

La Tư Đặc thở dài một hơi, không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu, mang trên mặt một tia mệt mỏi, sau đó cả người bay vọt lên cao, nhìn hai người Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc phía dưới một cái rồi quay người phiêu hướng biệt viện của mình.

- Năm đó bởi vì ngươi đã mang đến tai nạn cho gia tộc, trục xuất ngươi, gia tộc cũng bởi vậy không có bị diệt vong, hôm nay gia tộc muốn tại vương quốc trường tồn xuống còn muốn dựa vào ngươi cùng Kiệt Sâm, chẳng lẽ đây chính là thiên ý sao? Thiên Đạo tuần hoàn, sâu trong hỗn độn tối tăm phải chăng đều có kiếp số.

Trong đôi mắt La Tư Đặc quang mang chớp động, trong lòng có phần không yên tĩnh, hắn thật sâu biết rõ, những năm gần đây, vương quốc tuy rằng không ngừng chèn ép gia tộc, thế lực gia tộc ngày càng yếu đi. Nhưng mà Thác Đức gia tộc tại Áo Lan Đa vương quốc thủy chung đứng vững không ngã, vẫn như cũ là một trong tam đại gia tộc của vương quốc, chính là vì có hắn thất giai trung cấp Hoàng Linh Sư tồn tại.

Đối với một đại gia tộc mà nói, cái gì tiền tài quyền thế quyền lợi cũng không là trọng yếu nhất, chỉ có chính thức lực lượng áp đảo mới có thể không bị thay thế, thiên cổ trường tồn.

Đây cũng là vì cái gì lúc trước hắn không ủng hộ A Bá Khắc Lao Đức trưởng lão nhất mạch, thế lực hơn xa Lôi Áo nhất mạch, nhưng mà cuối cùng lên làm tộc trưởng lại là Lôi Áo, chính là vì trong trong gia tộc này trừ hắn ra chỉ có Lôi Áo là cường giả mạnh nhất trong tộc.

- Ai, tuy rằng Lôi Nặc không muốn trọng hồi gia tộc, bất quá người ở bên ngoài xem ra, hắn thủy chung là người của Thác Đức gia tộc chúng ta, cho dù là ta sau này mất, Lôi Áo còn không có đột phá đến thất giai Hoàng Linh Sư, có Lôi Nặc ở đây thì gia tộc cũng không cần lo lắng sẽ triệt để bị diệt a, hơn nữa còn có Kiệt Sâm cơ mà.