Nguồn truyện: Truyện FULL- Có bản lĩnh này, thì lấy ra đi.
Kiệt Sâm chưa dứt lời, thiểm lôi chi dực đã hiện lên sau lưng, lướt về phía đầu kia quảng trường.
- Hừ, còn muốn chạy?
Bọn La Nạp Đức khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, cùng Hách Bá Đặc, Đái Mẫu Lặc ba người biến thành ba đường lưu quang, lập tức đuổi theo Kiệt Sâm.
- Đi!
Kiệt Sâm lật tay phải, một bình bạch sắc linh dược tề đột nhiên bay lên thiên không.
- Cái gì?
Bọn La Nạp Đức thoáng sững người, nhưng tốc độ không hề chậm lại.
- Binh!
Bình bạch sắc linh dược tề đó đột nhiên nổ tung trong không trung, bắn ra một khối bạch quang chói mắt, nhất thời, cả quảng trường trắng xóa một mảng,Đái Mẫu Lặc và La Nạp Đức đều không dám nhìn vào bạch quang này.
Ngũ giai thượng phẩm linh dược tề thiểm quang dược tề.
- Trò trẻ con, dám chơi quang trước mặt Hách Bá Đặc ta!
Hách Bá Đặc hừ lạnh một tiếng, thiểm quang dược tề đối với quang hệ linh sư hắn đương nhiên không có công hiệu.
- Ông!
Một làn sóng quỷ dị từ trong mắt Kiệt Sâm nhanh chóng xông vào thân thể Hách Bá Đặc.
- Linh hồn chấn nhiếp!
Thân thể Hách Bá Đặc nhất thời dừng lại giữa không trung, lập tức hồi phục lại vẻ bình thường ban đầu.
Cả quảng trường chỉ có chưa đến một trăm mét, nhờ thời khắc mà thiểm quang dược tề và linh hồn chấn nhiếp mang lại, Kiệt Sâm đã xông vào cầu thang bao phủ lĩnh vực cấm linh.
Thiểm lôi chi dực sau lưng hắn dưới ảnh hưởng của lĩnh vực cấm linh biến mất trong nháy mắt, linh lực và linh thức trên người cùng trở nên yên lặng.
- Có gan, thì vào đây mà bắt!
Kiệt Sâm đứng trên cầu thang, lạnh lùng nhìn bọn La Nạp Đức.
- Tiểu tử, đừng tưởng bước vào lĩnh vực cấm linh là xong chuyện, với cường độ thân thể của thổ hệ thất giai trung cấp hoàng linh sư ta, vẫn có thể hành hạđược ngươi.
La Nạp Đức vừa hồi lại thần từ trong thiểm quang dược tề, lập tức xông lên cầu thang, thần sắc hung hăng.
Vừa bước lên cầu thang, La Nạp Đức đã cảm nhận được linh lực bành trướng trong thất giai kinh mạch mình đang dần trở nên yên lặng, giống như bị ngưng cố, tắc nghẽn bất động trong kinh mạch.
Còn bầu trời trên tinh thần hải thì lại không ngừng khởi động, linh thức phóng xạ ra cũng ngừng cuồn cuộn, giống như một cái giếng cạn nước.
- Lĩnh vực cấm linh quả nhiên danh bất hư truyền.
La Nạp Đức kinh ngạc.
Bất luận hắn điều động và dùng lực thế nào, linh lực và linh thức trong cơ thể đều giống như đã biến mất, trong giây lát, hắn từ một thất giai trung cấp hoàng linh sư biến thành một người bình thường.
Nhưng trên mặt La Nạp Đức không hề lộ vẻ lo lắng.
Cho dù mất đi linh thức và linh lực, cường độ thân thể hắn vẫn là thất giai trung cấp hoàng linh sư, hơn nữa thân là thổ hệ linh sư, cường độ thân thể cường hãn hơn linh sư khác hệ cùng cấp bậc hai phần.
Trong lòng La Nạp Đức, đối phó một ngũ giai tông linh sư chưa đạt đến linh sư như Kiệt Sâm, đương nhiên là dễ như trở bàn tay, căn bản không có một chút khó khăn nào.
- Tiểu tử, có gan, thì đứng đó đừng động.
La Nạp Đức hừ lạnh nói, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt, rõ ràng là cực kì hung hăng.
Điều duy nhất khiến La Nạp Đức lo lắng là, Kiệt Sâm vẫn bất chấp tất cả bước vào bên trong cầu thang, nhớ lại những lời Thí thần Nạp Địch Mẫu, chỉ cần đi vào bên trong, tuyệt đối là thập tử vô sinh, điều này khiến cho trong lòng La Nạp Đức có chút kiêng kị, hắn không muốn chết.
- Ta không thể không bội phục ngươi rất có dũng khí, dám bước vào lĩnh vực cấm linh thật.
Sau khi Kiệt Sâm bước lên bậc thang thứ mấy chục, quay người, mặt đầy vẻ dửng dưng.
Linh lực trong cơ thể hắn dưới ảnh hưởng của lĩnh vực cấm linh cũng dừng khởi động, tinh thần hải một phiến tĩnh mịch, nhưng ngoài mặt thì lại bình thản không chút gợn sóng.
La Nạp Đức cười lạnh nói:
- Lĩnh vực cấm linh thì đã làm sao? Ngươi chỉ là tứ giai thiên linh sư mà thôi, nếu không phải thành tích trên lĩnh vực linh dược học của ngươi cũng không tệ, cộng thêm bên cạnh ngươi có Lôi Nặc bảo vệ, ở Hỗn Loạn chi lĩnh này ngươi chỉ có thể trở thành con mồi.
Lúc này La Nạp Đức đã đến trước mặt Kiệt Sâm, khiến hắn hân hoan là, Kiệt Sâm đúng là đứng yên ở đó nhìn hắn đến gần, không đi sâu vào bên trong nữa.
Thấy tay sắp chạm được vào Kiệt Sâm, La Nạp Đức cuối cùng cũng yên tâm, nở một nụ cười dữ tợn:
- Tiểu tử, ngoan ngoãn giao nhẫn không gian và tất cả các bảo bối trên người ngươi ra đây, sau đó nói rõ lai lịch, nói không chừng chúng ta còn có thể tha mạng cho ngươi.
Hàn mang lóe lên trong mắt Kiệt Sâm, hắn không trả lời La Nạp Đức mà hướng ánh mắt sang phía Đái Mẫu Lặc và Hách Bá Đặc đang đứng bên ngoài lĩnh vực cấm linh.
- Hai vị đại trưởng lão, không vào cùng sao? Không lẽ không sợ La Nạp Đức đại trưởng lão giành hết thứ tốt trên người tại hạ?
Kiệt Sâm thản nhiên nói.
- Giành hết?
Đái Mẫu Lặc và Hách Bá Đặc nhìn La Nạp Đức trên cầu thang, không hề có ý định đi vào trong đó, ha ha cười lớn:
- Lúc này còn định ly gián ba người chúng ta sao, tiểu tử, ba người chúng ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn gạo, những thủ đoạn như thế này đừng có mang ra dùng.
Kiệt Sâm âm thầm lắc lắc đầu, hắn rất muốn một mẻ hốt gọn ba người Đái Mẫu Lặc, nhưng đối phương cực kì cảnh giác, cho rằng một mình La Nạp Đức là đủ, căn bản không có ý định đi vào cầu thang, khiến cho Kiệt Sâm có chút thất vọng.
- Mau đem đồ ra đây, ta không phải là người kiên nhẫn đâu!
La Nạp Đức mắt lóe hàn quang.
Kiệt Sâm liếc hắn một cái, nói:
- Ngươi không biết, kì thực ngươi nói nhảm rất nhiều sao?
- Ngươi...
La Nạp Đức thoáng biến sắc, tím mặt nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết hả.
Trong tiếng hét phẫn nộ, tay phải La Nạp Đức tóm lên vai Kiệt Sâm, bàn tay lật động, mang theo những đường kình phong vù vù.
Thân là thất giai trung cấp hoàng linh sư, một trảo này không thể nói không nhanh, cho dù là một nhị giai linh sĩ sở hữu linh thức và linh lực, cũng chưa chắc tránh được.
Nhưng một màn khiến tất cả mọi người có mặt kinh ngạc xuất hiện, đối diện với công kích của La Nạp Đức, Kiệt Sâm không hề tránh né, mà bắt lấy cánh tay La Nạp Đức, đơn giản như cầm một thứ gì đó.
- Ta nói rồi, dám theo ta vào lĩnh vực cấm linh, ta không thể không bội phục dũng khí của ngươi.
Kiệt Sâm đứng trên cầu thang đầu cúi xuống, ánh mắt giống như đang nhìn một người chết.
- Ba!
Đột nhiên, Kiệt Sâm dùng lực vung động bàn tay, nặng nề vỗ lên mặt La Nạp Đức, đánh hắn bay xa vài mét, cười lạnh nói:
- Thân là một tư giai thiên linh sư cỏn con mà ngươi nói, đánh lên mặt một thất giai trung cấp hoàng linh sư như ngươi, thật đúng là dễ chịu!
La Nạp Đức bị đánh bay bốn năm mét, nặng nề đập lên một bên cầu thang, phát ra một tiếng kêu thảm thiết ngay tại trận, hắn ngã trúng phần lồi lên của cầu thang nên xương sườn bị gãy, nếu không phải hắn thể chất hơn người, thì đã trực tiếp gãy xương đứt gân mà chết.
- Cái này... không thể nào!
Khoảng khắc Kiệt Sâm nắm lấy khuỷu tay La Nạp Đức, bọn Đái Mẫu Lặc mắt lóe lên một tia kinh ngạc, lại nhìn thấy Kiệt Sâm một chưởng đánh bay La NạpĐức, bọn Đái Mẫu Lặc nhất thời không kìm được kinh hô thành tiếng.