Thấy Âu Văn không nói gì nữa, tên mắt tam giác cười khùng khục, đảo mắt một vòng.
- Âu Văn, chẳng phải trước kia ngươi rất hung hăng càn quấy sao? Sao giờ câm miệng vậy? Ah, đúng rồi cái này Kinh Giác Bạo Long là thất giai Hoàng cấp linh thú trung cực kỳ cường đại, có phải ngươi chiến đấu đã bị thương, để ta đưa cho ngươi một bình linh dược tề trị liệu ah.
Tên mặt ngựa cười âm lãnh, ánh mắt theo dõi nhất cử nhất động của đám Âu Văn.
- Hừ, Tạp Đức La Tư, ngoan ngoãn đem linh hạch Kinh Giác Bạo Long giao ra đây, chúng ta có thể không so đo hành vi vừa rồi, nếu không cũng đừng trách chúng ta không khách khí, ngay cả Hoàng cấp linh thú như Kinh Giác Bạo Long, chúng ta cũng có thể đánh chết, ngươi cho rằng chỉ bằng mấy người các ngươi có thể lấy đi đồ của chúng ta?!
Âu Văn lạnh lùng lên tiếng, sắc mặt cao ngạo nhưng ẩn ẩn lo lắng.
Hắn đã sớm biết Tạp Đức La Tư. Tên này là cao cấp đệ tử trong Linh Dược Sư Tháp, cũng là thất giai cao cấp Hoàng Linh Sư, thực lực so với hắn chỉ mạnh hơn, ba tên bên cạnh thì tên béo cũng là cao cấp đệ tử, thất giai cao cấp Hoàng Linh Sư, tên mắt tam giác và tên còn lại đều là thất giai trung cấp Hoàng Linh Sư.
Bình thường nếu như đối phương nhiều người, Âu Văn cũng không sợ nhưng với tình huống hiện giờ thì trong lòng hắn bắt đầu lo lắng.
Hắn và Phúc Khắc Nạp đều đang trọng thương, tuy được Kiệt Sâm đưa cho lục giai trị liệu dược tề nên đã khôi phục không ít, chiến lực cũng tăng lên đến một nửa nhưng như vậy vẫn chưa phải là đối thủ của Tạp Đức La Tư.
Nếu như Kiệt Sâm có thể ra tay thì tốt nhưng giờ Kiệt Sâm đang thay Thái Nhĩ Nặc Tư trị liệu, còn dặn mọi người đừng quấy rầy, khiến cho Âu Văn lâm vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Âu Văn đã quyết định chủ ý, tuyệt đối không thể để cho đám Tạp Đức La Tư đoạt được linh hạch Kinh Giác Bạo Long. Đây là chiến lợi phẩm mà Kiệt Sâm liều chết mới có được, dù thế nào cũng không thể để mất, hơn nữa có Kiệt Sâm ở một bên nên trong lòng Âu Văn vẫn có chút tin tưởng
- Ha ha, đại ca, Âu Văn chẳng lẽ là điên rồi phải không, hắn bị thương như vậy còn lên gân, hay là bị đánh đến choáng váng rồi?
- Ha ha, ta xem chắc là thế, ngươi xem ba người bọn chúng, ngoại trừ Âu Văn là thất giai cao cấp Hoàng Linh Sư thì hai người khác đều là thất giai trung cấp Hoàng Linh Sư, hơn nữa còn bị thương nặng, lại vẫn kiêu ngạo như vậy, quả thực là muốn chết.
- Đại ca, mấy tên gia hỏa này quá kiêu ngạo rồi. Bọn chúng không lấy thứ tốt ra hiếu kính thì dù là đệ tử của Linh Dược Sư Tháp cũng phải cho nếm một lần đau khổ.
Tên mắt tam giác lạnh lùng.
- Nói rất đúng, lấy ra mấy thứ tốt còn có thể cân nhắc, giờ phải cho các ngươi nếm chút đau khổ, nếu không, hừ hừ!
Tên mập vỗ ngực, cũng không ngớt kêu gào.
Nghe được đối phương dọa dẫm, đám Âu Văn biến sắc, đối phương chẳng những muốn cướp đi linh hạch Kinh Giác Bạo Long mà ngay cả đồ trên người bọn họ cũng không muốn buông tha.
Chẳng qua hiện nay đối phương mạnh hơn, đám Âu Văn tuy phẫn nộ nhưng trong lòng càng thêm cảnh giác, ngầm vận chuyển linh lực để tùy thời có thể đối phó cục diện.
- Ồ!!! đại ca, xem ra mấy gia hỏa này còn muốn phản kháng, thật sự là rượu mời không uống uống rượu phạt, thật chán sống rồi.
Tên mắt tam giác giễu cợt, mắt lộ hung mang, tiến lên trước một bước, rút thanh trường đao bên hông ra.
- Mịa nó, không để cho bọn chúng nhìn thấy chút màu sắc thì còn cho là chúng ta không dám xuống tay.
Tên mập cũng cười lạnh.
Đám Âu Văn như lâm đại địch, ba người tựa vào cùng một chỗ.
- Ah? Không biết mấy vị muốn cho nhìn thấy chút màu sắc gì?
Đúng lúc này, một giọng giễu cợt vang lên.
- Người nào?
Tên mặt ngựa đàn ông kịp phản ứng đầu tiên, quát lạnh rồi nhìn sang phía giọng nói vừa phát ra.
Mấy tên kia cũng kinh ngạc nhìn sang.
Chỉ thấy trong đám loạn thạch bên trái có một thanh niên tóc dài màu đen chậm rãi đứng lên, vẻ mặt trào phúng.
- Cái này...
Thấy Kiệt Sâm đứng lên, mấy tên kia biến sắc, thanh niên tóc đen này ở ngay bên cạnh nhưng vừa rồi bọn chúng đều không cảm nhận được khí tức, trong lòng bất giác kinh hãi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Dù nguyên nhân có thể là do vừa rồi Kiệt Sâm cùng Kinh Giác Bạo Long đại chiến nên cả một vùng rừng núi tan nát, Kiệt Sâm lại trị liệu cho Thái Nhĩ Nặc Tư trong đám loạn thạch nên mọi người không nhìn thấy cũng là bình thường.
Nhưng điều này cũng không thể là cớ để cho bọn chúng không phát hiện được Kiệt Sâm, chỉ số cơ sở trọng yếu nhất của thất giai cao cấp Hoàng Linh Sư là phương pháp phân biệt, trên một mức là linh thức.
Dù Kiệt Sâm hiện giờ đứng ngay trước mặt chúng thì bọn chúng vẫn như trước không cảm ứng được sự tồn tại của hắn, dù là dùng linh thức đặc biệt quét qua vẫn thế. Thật ra thì chúng còn cảm thấy trong đám loạn thạch có một khí tức cực kỳ yếu ớt.
Tình huống này dọa cho đám Tạp Đức La Tư tái mặt.
Bốn người bọn chúng thì có hai người là thất giai cao cấp Hoàng Linh Sư, có thể làm cho bọn chúng không cảm ứng được tối thiểu là bát giai cấp thấp Đế Linh Sư, chẳng lẽ thanh niên này lại là bát giai Đế Linh Sư hay sao?
Nhưng nhìn bộ dạng của Kiệt Sâm thì bọn chúng căn bản không thấy một điểm nào giống bát giai Đế Linh Sư.
- Kiệt Sâm, sao ngươi đi ra?!
- Thái Nhĩ Nặc Tư thế nào rồi? Cứu được hắn không?
- Kiệt Sâm, mấy gia hỏa này đã đoạt linh hạch của Kinh Giác Bạo Long.
Khác với sự kinh hãi của đám Tạp Đức La Tư, ba người Âu Văn vừa thấy Kiệt Sâm thì lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ.
Tâm trạng bọn họ như trút được tảng đá lớn, hai tay đang nắm chặt vũ khí giờ cũng đã hơi buông lỏng.
Sự cường đại của Kiệt Sâm qua lần đại chiến với Kinh Giác Bạo Long đã khắc thật sâu vào lòng đám Âu Văn. Bọn họ tin tưởng, đừng nói đám Tạp Đức La Tư, dù là gấp đôi lên cũng không thể nào là đối thủ của Kiệt Sâm.
- Thái Nhĩ Nặc Tư không việc gì, ta đã cấp cứu xong, bất quá còn chưa tỉnh lại, chắc còn phải hôn mê một ngày, lại cần điều dưỡng ít nhất hai tháng, nhưng chắc chắn là sống.
Kiệt Sâm nói với đám Âu Văn rồi lạnh lùng nhìn sang đám Tạp Đức La Tư.
- Nghe nói mấy người các ngươi muốn thứ tốt?
Kiệt Sâm bình thản:
- Thứ tốt trên người của ta có không ít, vậy xem bản sự các ngươi rồi!
Kiệt Sâm xuất hiện lập tức khiến đám Tạp Đức La Tư kinh nghi bất định, đúng lúc này......
- Tóc dài màu đen, ngươi......, ngươi là Kiệt Sâm sao?
Một tên trong đó vẫn im lặng, sau khi nhìn kỹ Kiệt Sâm liền kinh hô.
- Kiệt Sâm? Kiệt Sâm nào? Mông Tư Nã, ngươi biết người này?
Tạp Đức La Tư khẽ chau mày.
- Đại ca, gia hỏa này gọi là Kiệt Sâm, chính là người vừa quyết đấu dung dịch sinh tử với đám Lôi Địch Tư, kiếm được của Lôi Địch Tư gần trăm vạn điểm tích lũy. Lúc đó ta có mặt ở trường quyết đấu nên không thể nhận lầm!
Tên kia khẳng định.
Phúc Khắc Nạp còn tốt nhưng đám Âu Văn thì ngây ngốc nhìn Kiệt Sâm.
Lôi Địch Tư có thanh danh rất lớn tại Linh Dược Sư Tháp, mấy người bọn hắn đều biết nhưng Kiệt Sâm cùng Lôi Địch Tư đấu dung dịch quyết thắng thua, lại kiếm của Lôi Địch Tư gần trăm vạn điểm tích lũy, lại là chuyện gì xảy ra?
Đám Âu Văn tiến vào thí luyện Bí Cảnh sớm hơn Kiệt Sâm một tuần nên cũng không nghe qua chuyện này, tràn đầy kinh hãi nhưng nhìn vào biểu tình trấn định của Phúc Khắc Nạp thì biết đây là sự thật.
- Là hắn?
Tạp Đức La Tư càng hoảng sợ, bất quá rất nhanh lại tươi cười.
- Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là tiểu tử ngươi!
- Con bà nó, vừa rồi dọa ta kêu to một tiếng, ta còn kỳ quái, Linh Dược Sư Tháp lúc nào có thêm cao thủ trẻ tuổi như vậy, nguyên lai là Kiệt Sâm một tên cao cấp Tôn Linh Sư mà thôi, giả vờ thần bí làm gì.
- Hắc hắc, nghe nói hắn còn là lục giai cao cấp linh dược tôn sư, hơn nữa tạo nghệ linh dược học không kém Lôi Địch Tư, chắc trên người có không ít thứ tốt cùng linh dược tề a.
Tên béo và tên mắt tam giác cũng thở phào.
Tên mặt ngựa cười lạnh, tiến lên trước một bước, nói:
- Các hạ, nghe ngươi vừa nói trên người có không ít thứ tốt? Lấy hết ra cho ta, dù sao ngươi cũng không thể giữ lại, ngoan ngoãn lấy ra bớt chút đau khổ!
Sau khi biết được thân phận Kiệt Sâm, đám Tạp Đức La Tư lập tức lại lần nữa khôi phục hung hăng càn quấy.
Lục giai cao cấp linh dược tôn sư, đây chính là dê béo ah, tài phú trên người vượt xa đám cao cấp đệ tử Linh Sư.