Dược Thần

Chương 770: Quyết đấu ngoài ý muốn (2)




- Phong chi áo nghĩa - Ảnh Phân Thân!

Trong nháy mắt Tạp Tắc Nỗ Tư ra tay, trong miệng Hi Tư Lai Kiệt cũng quát lớn, thân thể thoáng chốc biến thành mơ hồ, thân ảnh yêu dị bỗng dưng biến mất trên lôi đài.

- Muốn tránh?

Tạp Tắc Nỗ Tư cười lạnh, trong hai mắt lập lòe tinh mang, quát lớn một tiếng:

- Bạo cho ta!

- Oanh!

Trong tiếng hét vang của Tạp Tắc Nỗ Tư, kiếm quang xỏ xuyên qua khắp thiên địa thoáng chốc nổ tung, một lỗ đen không gian cực lớn rõ ràng xuất hiện ngay trung tâm, không gian loạn lưu cuồng bạo không ngừng ẩn hiện.

Một cỗ lực lượng đáng sợ từ lỗ đen hướng ra bốn phía khuếch tán.

- Ca…

- Ca… Bạn đang đọc chuyện tại Truyện Full

Sóng xung kích khủng bố lan tràn, hư không vỡ tan ra, không ngừng lan tràn trên toàn bộ lôi đài, không khí trên lôi đài không ngừng phập phồng như sóng lớn ba đào.

- Phốc!

Ngay khi sóng xung kích lan tràn tới trước người Tạp Tắc Nỗ Tư, đột nhiên một thân ảnh mơ hồ hiện ra trong không khí, mà trong nháy mắt bóng người kia hiện ra…

- Hưu…

Một vầng sáng chói mắt màu xanh chiếu sáng toàn bộ lôi đài, thân ảnh kia vừa hiển hiện trước người Tạp Tắc Nỗ Tư, trường kiếm trong tay yêu dị lướt tới, nhuyễn kiếm uốn lượn xuyên phá hư không nhắm ngay cổ họng Tạp Tắc Nỗ Tư chém tới nhanh như thiểm điện.

Đạo ánh sáng cực nhanh, như lưỡi rắn lập tức đi tới trước mặt Tạp Tắc Nỗ Tư, ngay cả hư không cũng bị cắt ra một lỗ thủng, sau một khắc đã sắp lướt qua trên cổ họng Tạp Tắc Nỗ Tư.

- Hừ!

Đối mặt một kích trí mạng, trên mặt Tạp Tắc Nỗ Tư không hề có chút kinh hãi, trường kiếm trong tay bắn tới, trong nháy mắt xuyên qua hư không chắn ngang giữa cổ họng của hắn cùng vầng sáng màu xanh kia.

- Sang!

Lưỡi kiếm va chạm lẫn nhau, thân ảnh mơ hồ trong hư không một kích không trúng, quyết đoán bật lui nhanh ra phía sau, muốn ẩn vào trong không trung lần nữa.

- Muốn chạy trốn?

Trên mặt Tạp Tắc Nỗ Tư hiện lên một tia cười lạnh, hai đạo quang mang từ trên người hắn bay lên, thân thể hắn phân nửa tản ra hắc mang âm trầm, phân nửa tản ra bạch mang sáng chói, một đen một trắng dung hợp ngay trước mặt hắn, hóa thành một ma bàn thật lớn không ngừng xoay tròn, tạo thành một dòng xoáy cực lớn.

Uy áp khủng bố lan tràn, trong ánh mắt hắn lóe lên hắc bạch quang mang lưu chuyển, tay trái nhắm ngay thân ảnh sắp biến mất trong hư không chụp tới.

- Oanh long long…

Khắp hư không thoáng chốc như hỏng mất, một cỗ hấp lực lớn kinh người xuất hiện, thân ảnh sắp biến mất trong hư không phảng phất như bị nắm trúng, lập tức bị Tạp Tắc Nỗ Tư lôi ra ngoài.

- Oanh!

Trường kiếm trong tay Tạp Tắc Nỗ Tư nhắm ngay thân ảnh kia bổ tới.

- Xuy!

Vầng sáng chói mắt phá vỡ thiên không, một đạo linh lực kiếm quang chém qua hư không, kiếm quang tung hoành chém lên đỉnh đầu Hi Tư Lai Kiệt.

- Phong chi áo nghĩa – Phân Thân Thuật!

Trong tích tắc nguy cơ, trong miệng Hi Tư Lai Kiệt phát ra tiếng gầm lớn!

- Ba!

Kiếm quang ẩn chứa linh lực khủng bố thoáng chốc chém xuống, đem Hi Tư Lai Kiệt chém thành vô số mảnh vỡ, nhưng không thấy có máu tươi phun ra, chỉ có linh lực tán loạn đầy trời tiêu tan trong vô hình.

Cùng lúc đó một bên lôi đài có một thân ảnh chậm rãi hiện ra, trên mặt tràn đầy mồ hôi, Hi Tư Lai Kiệt thật khó khăn tránh được một kiếp nhưng hắn cũng bất chấp thở dốc, thân ảnh nhoáng lên muốn ẩn vào hư không lần nữa.

- Muốn chết!

Chứng kiến Hi Tư Lai Kiệt có thể nhiều lần tránh thoát dưới tay mình, Tạp Tắc Nỗ Tư hoàn toàn nổi giận, hắn gầm lớn một tiếng, hắc bạch vòng xoáy sau lưng lại mạnh mẽ xoay tròn.

Một cỗ linh lực từ trong tán dật ra, bao phủ khắp toàn bộ lôi đài.

- Âm Dương Chuyển Luân Nhất – Nhất Linh Định Càn Khôn!

Trong tiếng hét to, toàn bộ linh lực khí tức trên Thiên Không lôi đài thoáng chốc đọng lại, thân ảnh vừa ẩn vào hư không của Hi Tư Lai Kiệt cũng bị ngừng phắt lại, rốt cục không cách nào nhúc nhích mảy may.

- Cút xuống dưới cho ta!

Tạp Tắc Nỗ Tư gào thét, một quyền oanh ra chỉ nghe một thanh âm ầm vang bạo liệt, một đạo linh lực hồng lưu ẩn chứa hắc bạch quang mang nhắm ngay Hi Tư Lai Kiệt cuồn cuộn đánh tới.

- Oanh long long…

Thanh âm rền vang, hư không bị xuyên thấu, trong quá trình linh lực hồng lưu đi qua hư không bị xé toang một lỗ thủng màu đen cực lớn.

- Oanh!

Hi Tư Lai Kiệt bị đánh trúng, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người như viên đạn pháo bị đánh bay, trường bào màu xanh trên người nổ tung, thân thể phun đầy máu tươi rơi xuống bên ngoài lôi đài.

- Sưu!

Không đợi trọng tài lên tiếng, Tạp Tắc Nỗ Tư đã bay vút xuống dưới quảng trường.

Nhìn thấy hành động của Tạp Tắc Nỗ Tư, vị trọng tài chỉ im lặng lắc đầu, trong miệng lớn tiếng nói:

- Cuộc thi đấu lần này, số 3 Tạp Tắc Nỗ Tư đối chiến số 9 Hi Tư Lai Kiệt, Tạp Tắc Nỗ Tư chiến thắng!

- Hi Tư Lai Kiệt thật sự phiền toái, rõ ràng không địch lại còn không cam lòng nhận thua, đã biết rõ dựa vào công pháp của mình tránh né cũng không được, thật sự không biết tự lượng sức mình!

Khi quay trở lại bên cạnh Kiệt Sâm, trong miệng Tạp Tắc Nỗ Tư vẫn còn phàn nàn lên tiếng nói.

Tuyên bố xong kết quả, trọng tài lại rút thăm trận đấu kế tiếp, nhóm người Kiệt Sâm lại đưa mắt chú ý trận đấu tiếp theo.

Thật nhanh, Lam Nguyệt Cổ Sâm đã bị rút trúng, mà đối thủ của nàng cũng là tuyển thủ bài danh 15, trong cuộc thi đấu bài danh Linh Dược Bảng lần trước đệ tử kia cũng từng gặp phải nàng, bị hung hăng chà đạp một trận, vì vậy vừa đi lên lôi đài người kia đã trực tiếp nhận thua, khiến Lam Nguyệt Cổ Sâm buồn bực cơ hồ phát điên.

Theo từng trận thi đấu chấm dứt, mười cuộc chiến cũng đã xong tám trận, nhưng Kiệt Sâm còn chưa bị rút trúng, khi cuộc chiến thứ tám chấm dứt, chỉ còn lại bốn người.

Trong cuộc chiến cuối cùng này, Kiệt Sâm cũng đem lực chú ý tập trung lên mấy đệ tử còn lại, không chỉ là hắn dù là những đệ tử khác cũng chú ý tới bốn người cuối cùng.

Ngoại trừ Kiệt Sâm, ba đệ tử còn lại là Ai Đức Mễ Tư bài danh thứ 2, Ba Nhĩ Tát Trạch bài danh thứ 8 cùng một đệ tử bài danh 14.

Rất hiển nhiên, trong nội tâm các đệ tử ba người còn lại dù là ai gặp phải Ai Đức Mễ Tư đều xem như là vận khí kém cỏi nhất, không thể tiến vào trong mười người đứng đầu, bởi vì chống lại hắn bất kể là ai đều khó có khả năng đạt được thắng lợi.

- Cuộc thi đấu thứ chín…

Đúng lúc này, hộ pháp rút thăm tiếp tục tuyên bố.

- Ai Đức Mễ Tư bài danh số 2 cùng Kiệt Sâm bài danh 49!

Kiệt Sâm!

- Là hắn!

Khi vị hộ pháp tuyên bố tên tuyển thủ, toàn bộ quảng trường chợt yên tĩnh, ngay lập tức vô số thanh âm tiếng than nhẹ vang lên trên quảng trường, trong ánh mắt các đệ tử đều mang theo vẻ tiếc hận nhìn về phía thanh niên tóc đen.

Lần này trong cuộc thi đấu Linh Dược Bảng, với tư cách nhân vật mới, Kiệt Sâm biểu hiện vô cùng chói mắt, thân phận người mới lại đoạt được thành tích trong hai mươi người phía trước, trong lịch sử Thiên Không Thành tuy không phải không có, nhưng tuyệt đối là hiếm hoi, cực kỳ thưa thớt.

Mà Kiệt Lâm làm được, bởi vậy hắn cũng được các đệ tử xem như là ngôi sao mới trong cuộc thi đấu tranh giải Linh Dược Bảng lần này.