Dược Thần

Chương 777: Thắng bại tầm đó




Khí tức đáng sợ lan tràn, các đệ tử trên quảng trường đều nín thở, nguyên đám người đều trừng lớn hai mắt nhìn kim sắc cự kiếm chém thẳng về hướng Kiệt Sâm, không tự chủ được rùng mình.

Trên lôi đài, cảm nhận thanh cự kiếm khủng bố chém tới, lông tóc toàn thân Kiệt Sâm trong nháy mắt dựng đứng lên, một tia bóng ma tử vong bỗng nhiên lướt qua trong lòng hắn, làm trái tim hắn chợt co rút lại.

Trước công kích của Ai Đức Mễ Tư, lần đầu tiên Kiệt Sâm cảm thấy tử vong uy hiếp, hắn không chút nào hoài nghi nếu để cho kim sắc cự kiếm chém trúng người mình, chính mình sẽ lập tức bị trọng thương, thậm chí là – tử vong!

Nhưng trên mặt Kiệt Sâm không hề hiện lên vẻ sợ hãi, nguy cơ trước mắt, ý thức của hắn lại hoàn toàn trấn tĩnh, ngũ hành linh lực trong cơ thể theo Linh Thần Quyết vận chuyển cực nhanh dâng tràn lên.

- Ngũ Hành lưu chuyển, tương sinh tương khắc, thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa khắc kim!

Trong miệng Kiệt Sâm phát ra tiếng quát lớn.

Giờ khắc này ngũ hành linh lực trong cơ thể Kiệt Sâm đều sôi trào, Kim Linh Châu, Mộc Linh Châu, Thổ Linh Châu đều điên cuồng xoay tròn, ngũ hành linh lực trong cơ thể chuyển hóa lẫn nhau, cuối cùng biến thành hỏa hệ linh lực.

Đồng thời Kiệt Sâm hấp thu linh tâm Bất Tử Hỏa Phượng ẩn chứa lực lượng bổn nguyên của Bất Tử Hỏa Phượng cũng lập tức khu động, một đầu hư ảnh hỏa diễm cự điểu cực lớn hiện ra trên đỉnh đầu hắn, đầu Bất Tử Hỏa Phượng toàn thân thiêu đốt, vô cùng khí phách ngẩng đầu lên cao thét dài, hỏa diễm tản ra hồng mang chói mắt lan tràn khắp toàn thân.

- Trí Mệnh Nhất Kích!

- Phượng Diễm Tam Trọng Lãng!

- Diệt Thần Sát Quyết gấp bảy chiến lực!

Kiệt Sâm giống như đã điên cuồng.

Trong cơ thể, hắc sắc lực lượng cổ quái dọc theo quỹ tích Diệt Thần Sát Quyết điên cuồng vận chuyển, một cỗ khí tức cực kỳ bá đạo gia trì vào trong hỏa hệ linh lực của chính hắn.

- Ba! Ba! Ba!

Linh lực thất giai cao cấp bên trong thân thể của Kiệt Sâm trong nháy mắt đạt tới mức độ không cách nào tưởng tượng nổi, cho dù là kinh mạch thân thể bát giai đỉnh phong của hắn cũng không cách nào chịu nổi lực lượng, bị linh lực khủng bố trấn áp không ngừng bạo liệt, trên người nứt ra từng vết thương, máu tươi phun ra tung tóe.

Một đạo lực lượng khủng bố không cách nào hình dung từ trên người Kiệt Sâm mạnh mẽ bay lên, uy áp khủng bố làm toàn bộ bầu trời đều sụp tối xuống.

Phảng phất như tận thế hàng lâm, làm mọi người tại hiện trường không thể hô hấp.

Đối mặt với kim kiếm của Ai Đức Mễ Tư công kích, Kiệt Sâm đã gia trì lực chiến đấu của mình tới mức lớn nhất, đôi mắt hắn bắn ra một đoàn tinh mang, hắc sắc trọng kiếm trong tay ầm ầm chém ra.

- Oanh!

Một màn làm Kiệt Sâm không ngờ chợt xảy ra, hắc sắc trọng kiếm trong tay hắn giờ khắc này đột nhiên phát sáng lên, tản ra hồng mang chói mắt, một cỗ khí tức khó tả từ trong lan ra, một đạo hỏa diễm khổng lồ từ trong hắc sắc trọng kiếm phun tràn, bên trong hư không tạo thành một thanh hỏa diễm cự kiếm dài gần mười thước.

Thiên Không lôi đài, hai thanh cự kiếm một vàng một đỏ chiếm cứ hai bên bầu trời, như xé nứt không gian, trong ánh mắt rung động của các đệ tử, ầm ầm va chạm như thiên thạch đâm thẳng nhau.

Trong tích tắc, thời gian như ngừng lại!

- Oanh long long…

Sau một khắc, trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa lập tức nổ vang trên không, toàn bộ hư không đều đọng lại, chỉ còn lại ánh sáng chói mắt.

Giống như biển gầm hải tiếu, năng lượng khủng bố đột nhiên bộc phát ra giữa không trung, hư không sụp đổ, lộ ra không gian hắc động đen kìn kịt, linh lực nguyên tố chung quanh trong nháy mắt hỗn loạn tạo thành từng đạo linh lực phong bạo vô cùng khủng bố.

Linh lực hào quang vỡ nát nổ tung trên bầu trời, giống như năng lượng hủy diệt khuếch tán trong hư không, lan tràn khắp bốn phía chung quanh, không khí không ngừng vỡ vụn biến thành không gian loạn lưu.

Bị cỗ lực lượng khủng bố oanh kích, toàn bộ cấm chế quanh Thiên Không lôi đài đều run rẩy lên không ngừng, tựa hồ tùy thời đều có khả năng tan vỡ.

- A… xem tại Truyện Full

Trên quảng trường, sắc mặt các đệ tử đại biến, há hốc miệng mang theo vẻ mặt vô cùng khiếp hãi, dù là các vị trưởng lão, điện chủ, hộ pháp cũng rung động nhìn lên lôi đài đang ầm ầm nổ tung.

Mỗi người đều không tự chủ được đứng bật lên, ngây ngốc nhìn lên chỗ Kiệt Sâm cùng Ai Đức Mễ Tư đứng trên lôi đài khi nãy.

Bọn họ cũng nôn nóng muốn tận mắt chứng kiến trong một kích vừa rồi rốt cục là ai lấy được thắng lợi.

Vầng sáng chói mắt tiêu tán, trong bụi mù một đạo kim sắc thân ảnh từ trên không trung rơi xuống, máu tươi rải đầy trời, mang theo một chùm huyết vụ thật dài.

- Bồng!

Ai Đức Mễ Tư nặng nề rơi xuống lôi đài, thân thể không ngừng co rút lại, vết thương vỡ tan, máu phun tung tóe, toàn thân quần áo rách nát hôn mê bất tỉnh.

- Tê…

Nhìn thấy một màn ngoài ý liệu, trong miệng các đệ tử đều không nhịn được hít sâu một hơi rét lạnh, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh hãi không thể che giấu, ngay cả các hộ pháp cũng thoáng chốc ngây ngẩn cả người, hai mắt trợn tròn toát ra vẻ mặt không sao tưởng tượng nổi.

Đồng thời trong bụi mù tung bay đầy trời, một hắc sắc thân ảnh cũng chậm rãi đáp xuống, trên người hắn máu tươi đầm đìa, hắc ngọc khải giáp đen kịt rạn nứt, nhuộm đầy vết máu loang lổ, nhìn thấy vô cùng giật mình.

- Phốc thông…

Kiệt Sâm vừa rơi xuống trên lôi đài, lập tức quỳ sụp xuống chống mạnh hắc sắc trọng kiếm, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không ngừng run rẩy lảo đảo, nếu không nhờ có hắc sắc trọng kiếm chống đỡ chỉ sợ hắn đã không cách nào đứng thẳng.

Nhưng con ngươi hắn lại chiếu sáng rạng rỡ, chẳng khác gì ngôi sao sáng trong bầu trời đêm, tản ra hào quang sáng lạn nhìn qua hộ pháp trọng tài.

- Trọng tài, trận đấu…còn chưa chấm dứt sao…

Kiệt Sâm gian nan lên tiếng, trong lời nói chấp nhất khó tả, làm cho người cảm giác vô cùng rung động.

Yên tĩnh.

Toàn bộ Thiên Không lôi đài yên tĩnh chẳng khác gì cõi chết.

Không ai lên tiếng, chỉ còn lại cuồng phong thổi mạnh, bởi vì cuộc chiến giữa Kiệt Sâm cùng Ai Đức Mễ Tư mà lôi đài bị phá hủy thành một mảnh bừa bộn đổ nát, bụi mù tràn ngập, từng đạo bụi mù bốc cao quanh quẩn bên thân thể Kiệt Sâm nhìn như ảo ảnh.

Các đệ tử sững sờ nhìn Ai Đức Mễ Tư đẫm đầy máu tươi nằm hôn mê bất tỉnh trên lôi đài, lại nhìn vào Kiệt Sâm đang chống kiếm quỳ sụp cách đó không xa.

Thất bại…

Ai Đức Mễ Tư sư huynh bài danh thứ 2 trên Linh Dược Bảng không ngờ cứ vậy đã bị đánh bại?

Thật xa…

Không thể tin!

Trong nội tâm mọi người đều dâng cao sóng to gió lớn ngập trời, ánh mắt nhìn về phía Kiệt Sâm đã hoàn toàn thay đổi, đó là một loại ánh mắt mang theo vẻ kính sợ cùng sùng kính, phảng phất như hiện tại đang đứng trước mặt bọn họ không phải là một người bình thường mà là một vị thần linh làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.

Cuộc chiến giữa Kiệt Sâm cùng Ai Đức Mễ Tư mọi người đều nhìn thấy thật rõ ràng, Kiệt Sâm không hề sử dụng thủ đoạn gì làm loạn mà là dùng cứng đối cứng, bằng vào thực lực của mình giao phong với Ai Đức Mễ Tư, cuối cùng thật khó khăn chiến thắng.