Dược Thần

Chương 98: Gia tộc Áo Lợi Phất




- Nếu như không phải tiểu tử La Áo Tư kia thì tiệc tối sao lại biến thành cái dạng này.

Nghĩ tới đây, Thành chủ Tác Nạp Tư một lần nữa căm giận nhìn La Áo Tư đứng cách đó không xa vì bị thương mà mặt mũi sưng lên như đầu heo, nguyên bản lửa giận vừa được dẹp loại liền lập tứ xông ra.

- Ta không sao, Thành chủ Tác Nạp Tư, lão sư Phong Diệp bị thương, ta dẫn lão về nghỉ ngơi trước, hôm nay cám ơn Thành chủ Tác Nạp Tư chiêu đãi.

Kiệt Sâm nâng Phong Diệp dậy, cùng Khắc Lai Nhân đi ra khỏi đại sảnh yến hội.

- Tác Nạp Tư thúc thúc, ta cũng đi về trước.

Yên Cơ cười nhạt một tiếng, mang theo Ba Đốn cũng rời khỏi yến hội.

- Đại sư Kiệt Sâm, có muốn ta phái người đưa tiễn các ngươi hay không.

Đám người Kiệt Sâm vừa đi ra phủ thành chủ, Yên Cơ đã vội đuổi tới.

- Yên Cơ tiểu thư không cần phải khách khí.

Kiệt Sâm nhìn thật sâu Yên Cơ trước mặt, cô gái này thoạt nhìn vô hại nhưng thân phận rất bất phàm.

- Ba Đốn tiên sinh, vừa rồi thật cám ơn.

- Đại sư Kiệt Sâm không cần khách khí, ha ha, thực lực của đại sư quả nhiên phi phàm, ta xem ngươi mới là Linh đồ nhất giai a, tinh thần công kích của ngươi lại có thể khiến cho Áo Tái La Tông Linh Sư đê cấp thiếu chút nữa chịu thiệt, thật không đơn giản ah.

Lúc trước Kiệt Sâm phóng ra Linh hồn công kích chính là muốn ngăn cản công kích của Áo Tái La, ngay cả Quỳnh Tư đều không có cảm nhận được, nhưng mà Ba Đốn đứng ở bên ngoài đám người thì thấy rất rõ ràng. Công kích của Áo Tái La trên nửa đường đột ngột dừng lại.

- Tinh thần công kích?

Kiệt Sâm sững sờ một chút, đạt được Linh Tâm Huyễn Yêu Sợ Hãi chín đầu, Kiệt Sâm có rất nhiều công kích Linh hồn và dùng Linh thức làm cơ sở tinh thần công kích có bản chất khác nhau, bất quá Kiệt Sâm lại chỉ mỉm cười một chút, xem như đồng ý cũng không có giải thích.

Cùng hai người Yên Cơ còn có Ba Đốn hàn huyên vài câu, lần nữa cự tuyệt ý tốt của hai người, Kiệt Sâm đem lão sư Khắc Lai Nhân cùng lão sư Phong Diệp đưa về Học viện Tây Tư, liền hướng về phòng thí nghiệm của Tát Cáp.

Kiệt Sâm một bụng nộ khí quyết định trở về hảo hảo giáo huấn hai người Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp một chút, làm cho mình tham gia cái tiệc tối đáng ghét này.

- Tinh thần tổn thất, Ân, tinh thần tổn thất, trở về không thể không hướng hai người đòi phí ảnh hưởng tinh thần a.

- Hai lão bất tử các ngươi, bởi vì các ngươi để cho ta tham gia yến hội mà làm cho lão tử thiếu chút nữa không thể trở về.

Vừa về tới phòng thí nghiệm Tát Cáp, Kiệt Sâm hùng hùng hổ hổ kéo hai người Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp ra khỏi phòng thí nghiệm.

- Ai ai, Đại sư Kiệt Sâm, chờ một chút, chờ một chút, An Linh Chi Dịch của ta đang phối chế tới thời điểm mấu chốt.

- Dược Tề Hoán Tỉnh của ta cũng thế, một bước cuối cùng, một bước cuối cùng á...sắp phối chế thành công rồi.

Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp bị Kiệt Sâm lôi kéo nhưng không dám phản kháng, chỉ đành liên tục cầu khẩn, nhưng Kiệt Sâm không để ý tới chút nào.

"Phốc phốc! " "Bành!"

Trong phòng thí nghiệm truyền ra hai tiếng nổ, sắc mặt hai người Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp nhăn nhúm như trái mướp đắng. Đã không có Linh thức của hai người khống chế, Linh Dược Tề đang phối chế đương nhiên sẽ thất bại không thể nghi ngờ.

- Nói đi, nên làm cái gì bây giờ? Sự tình rất nghiêm trọng, đại sư rất tức giận.

Kiệt Sâm dứt khoát ngồi ở trước mặt Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp, đem chuyện tình ở tiệc tối giản lược nói với hai người, sau đó lạnh lùng nhìn.

- Ta kháo, tên vương bát đản La Áo Tư kia, ngay cả Đại sư Kiệt Sâm cũng dám xuống tay, quả thực là không muốn sống nữa rồi.

Chứng kiến biểu lộ của Kiệt Sâm, Bỉ Tư Pháp Mỗ cũng chẳng quan tâm thí nghiệm đau lòng vừa rồi, lập tức hiên ngang lẫm liệt nói.

- Đúng, đúng, tiểu gia hỏa Lạc Lâm Gia quả thực là coi trời bằng vung, còn có Áo Tái La nữa, một tên hộ vệ nho nhỏ cũng không nhìn một chút xem đứng trước mặt mình là ai. sau nếu tại vương đô gặp được, không đánh hắn mười cái bạt tai thì không được.

Tát Cáp đè nén trái tim đang nhỏ máu cũng không chịu yếu kém hơn Bỉ Tư Pháp Mỗ.

- Vậy thì xong sao? Hôm nay ta mạo hiểm cả tính mạng thay cho các ngươi đó.

Thần sắc của Kiệt Sâm lạnh lùng, mặt không biểu tình, nhưng trong lòng âm thầm bật cười:

- Trên người hai lão gia hỏa này không ít đồ tốt, không vơ vét thì quá xin lỗi bản thân mình rồi, hơn nữa chính mình còn phải nhận đền bù khi tham gia tiệc tối.

- Ách, đúng rồi, Đại sư Kiệt Sâm, lần trước ta trong lúc vô tình gặp một gốc Linh thảo cổ quái, ngươi giúp ta giám định một chút, đây là vật gì?

Bỉ Tư Pháp Mỗ làm sao không rõ ý tứ của Kiệt Sâm, hắn nhịn đau móc trên người ra một gốc thực vật.

Khỏa thực vật cực kỳ cổ quái, chỉ có hai mảnh Diệp Tử, một màu xanh lá như là khối băng hình thoi, một mặt khác là màu đỏ như hỏa diễm đang nhảy nhót.

- Ân. Linh thảo này đúng là có chút cổ quái, đợi ta cẩn thận mang về nghiên cứu một chút.

Kiệt Sâm xụ mặt tiếp nhận cọng cỏ non trong tay Bỉ Tư Pháp Mỗ, nhưng trong lòng thì dị thường thoả mãn:

- Băng Tâm diễm Linh thảo, Bỉ Tư Pháp Mỗ vượt qua kiểm tra.

- Đại sư Kiệt Sâm, ta cũng trong lúc vô tình nhặt được một tảng đá, không nhìn ra là khoáng thạch gì. Ngươi cũng giúp ta nhìn xem.

Tát Cáp cũng từ trên người lấy ra một khối tinh thạch màu đen, mặt ngoài trơn nhẵn không có gì lạ nhưng dưới ánh đèn lại khiến người ta có cảm giác tịch mịch thần bí.

- Tát Cáp lấy ra Hắc Diệu Thạch, không tệ không tệ.

Kiệt Sâm tiếp nhận tinh thạch màu đen Tát Cáp đưa tới, hai mắt đánh giá cẩn thận sau đó giả vờ giả vịt nói:

- Khoáng thạch này cũng có chút kì lạ, ta giúp ngươi nghiên cứu một chút.

- Vậy thì phiền toái Đại sư Kiệt Sâm rồi.

Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp vẻ mặt cầu xin, trong lòng thì hận a. Sớm biết như vậy thì chính mình đi tham gia tiệc tối rồi, sau đó đánh chết tên tiểu vương bát đản La Áo Tư đó đi.

- Khục khục, Đại sư Kiệt Sâm, không có việc gì nữa chứ?

Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp cẩn thận hỏi.

- Ân, không có việc gì rồi, ta nghĩ đã qua, sự tình hôm nay đều do lỗi của La Áo Tư, không có quan hệ gì với các ngươi. Các ngươi tiếp tục đi làm thí nghiệm vừa rồi đi.

- Ai!!!

Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp đáp ứng một tiếng, sau đó liếc nhau: Thí nghiệm vừa rồi? Nó sớm đã hỏng từ lúc ngươi kéo chúng ta ra ngoài này rồi, còn thí nghiệm cái rắm a.

Bất quá trong lòng Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp tuy rằng phiền muộn, đối với Kiệt Sâm vẫn tràn đầy cảm kích, hai ngày này trải qua Kiệt Sâm chỉ điểm, Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp phân biệt trong quá trình phối chế Dược Tề Hoán Tỉnh cùng An Linh Chi Dịch sửa đổi không ngừng, đến hiện tại trong lòng không ngờ trải qua ẩn ẩn có cảm giác phối chế thành công. Biến hóa như thế để cho trong lòng Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp đối với Kiệt Sâm tràn đầy kính nể, càng cảm nhận được Kiệt Sâm vô cùng thần bí.

Sau khi quen biết Kiệt Sâm, trong lòng Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp đều có một loại cảm giác, tuy rằng cấp bậc Linh Dược Sư của Kiệt Sâm không cao, nhưng mà thiếu niên gần mười tám tuổi này đối với phối chế Linh Dược Tề không gì không biết.

Không có một loại phối chế Linh Dược Tề nào mà hắn không hiểu, không có một loại đặc tính tài liệu nào mà hắn không nhớ.

Đây chính là cảm giác của hai người Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp đối với Kiệt Sâm.

- Đúng rồi, Yên Cơ đến tột cùng là người nào?

Ngay tại thời điểm hai người thì muốn đi vào phòng thí nghiệm thì Kiệt Sâm lần nữa lên tiếng.

- Yên Cơ? Cái gì Yên Cơ? Hai người chúng ta không biết ah.

- Quên đi.

Nhìn Bỉ Tư Pháp Mỗ cùng Tát Cáp, Kiệt Sâm cảm giác hai lão gia hỏa này lúc trả lời có biểu lộ rất cổ quái.

Trở lại gian phòng của mình, Kiệt Sâm khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện buổi tối.

...

- Ba trăm năm mươi bảy, ba trăm năm mươi tám, ba trăm năm mươi chín. . .

Sáng sớm, trong hậu viện trang viên vùng ngoại thành Tát Cáp, Kiệt Sâm cởi trần đang tiến hành rèn luyện mỗi sáng sớm.

Cả người Kiệt Sâm trồng chuối, hai tay chỉ duỗi một ngón chống đỡ thân thể trên mặt đá cứng rắn. Hai tay không ngừng uốn lượn, sau đó duỗi thẳng, nhấp hô rèn luyện cơ thể.

Bởi vì dùng sức, gương mặt của Kiệt Sâm đỏ lên, thở hổn hển, cơ bắp trên hai tay nổi lên mạnh mẽ giống như một gốc đại thụ, gân xanh nổi lên chằng chịt phảng phất như con giun du động. Đại lượng mồ hôi như là suối hội tụ trên đỉnh đầu hắn, sau đó rơi xuống mặt đá xanh bên dưới.

- Hô, hô. . .

Dưới trọng lực gấp mười lần tăng thêm, hai ngón tay của Kiệt Sâm chèo chống sức nặng đã đạt đến khủng bố hơn một ngàn ba trăm cân, tuy rằng nặng như vậy ngay cả một Linh đồ cao cấp cường tráng cũng có thể làm được, nhưng mà nếu như vẻn vẹn dùng hai ngón tay mà nói thì cho dù cường giả cấp bậc Linh Sư chỉ sợ cũng bị gãy xương ngón tay vì áp lực quá lớn.

Dù sao dùng hai ngón tay chèo chống, là khái niệm hoàn toàn không giống với dùng hai bàn tay.

- Gấp 10 lần trọng lực vẫn không đủ a.

Cảm giác được áp lực thật lớn trên ngón trỏ truyền đến, Kiệt Sâm thở hổn hển, nhưng trong lòng âm thầm lắc đầu, mặc dù trọng lực rất mạnh ép xuống, nhưng mỗi lần rèn luyện Kiệt Sâm đều mệt mỏi thở hồng hộc, chỉ là hắn hiểu được thân thể mình còn chưa tới giới hạn, tức là còn chưa đạt tới mức tận cùng mà thân thể có thể tiếp nhận.

Chỉ là trọng lực thùy sức trên tay Kiệt Sâm là do Hiền Giả Chi Thạch chế tạo, tài liệu phác hoạ Linh lực pháp trận chỉ có trụ cột thổ nguyên tố cơ bản nhất, cho dù là Hiền Giả Chi Thạch đối với pháp trận có tăng phúc rất mạnh, cao nhất cũng chỉ có thể đạt tới gấp 10 lần trọng lực mà thôi.

- Hiện tại đã có Tinh Không Bí Ngân, Linh tinh Thổ Hệ tứ giai, xem bộ dáng là thời điểm đem trọng lực thùy sức luyện lại một lần nữa, chỉ là bây giờ còn thiếu một chút tài liệu, đặc biệt là huyết dịch Thổ Hệ Linh Thú đẳng cấp cao. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trong lòng Kiệt Sâm đang suy nghĩ chyện này.

- Đại sư Kiệt Sâm, cửa vào trang viên có một người tên là Yên Cơ tìm ngươi.

Ngay tại thời điểm Kiệt Sâm rèn luyện, Khải Tát Lâm xuất hiện ở cửa hậu viện, thấy cơ bắp cường tráng trên người Kiệt Sâm, trên mặt Khải Tát Lâm không khỏi hơi đỏ lên.

- Hô. . . Bốn trăm chín mươi tám. . . Hô. . . Bốn trăm chín mươi chín. . . Hô. . . năm trăm. . .

Kiệt Sâm trong lòng đếm thầm, làm xong 500 cái thân thể bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi thu hồi trọng lực thùy sức đưa vào bên trong Linh lực, đã không có trọng lực tăng thêm thân thể thoáng chốc chợt nhẹ đi, cả người giống như một chiếc lá rụng không trọng lượng rơi xuống đất, hắn đứng lên hỏi.

- Yên Cơ? Nàng tới tìm ta làm gì vậy?

Hai tay Kiệt Sâm nắm lấy chum nước đầu, cơ bắp toàn thân căng ra, hắn hé lớn một tiếng, hai tay dùng sức.

Ào!!

Vạc nước như thác đổ tưới vào làn da Kiệt Sâm bởi vì đang rèn luyện mà trở thành màu đỏ thẫm, còn có hơi nóng bốc lên.

Hôm nay đúng là tháng hai, trời đông giá rét chưa đi qua, sáng sớm hàn phong thổi qua lạnh lẽo. Khí tức rét thấu xương, bị nước đá kích thích, cho dù thân thể người bình thường có mạnh mẽ cường tráng như thế nào cũng không chịu được. Chỉ là Kiệt Sâm lại giống như không hề có cảm giác.

Cầm một cái khăn khô lau mặt, Kiệt Sâm một bên lau thân hình vừa phân phó:

- Dẫn nàng tới phòng khách đợi ta, ta sẽ tới ngay.

Thời điểm Kiệt Sâm đi vào phòng khách, Yên Cơ đang cùng Khải Tát Lâm trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn phát ra một hai tiếng cười khẽ.

Sau lưng Yên Cơ là Ba Đốn vững chãi như một cây thông già mà thẳng tắp. Bên cạnh cây thông già còn có một trung niên nhân tuổi chừng hơn 40, mặt mũi tràn đầy cung kính nhìn Yên Cơ trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười.

- Đại sư Kiệt Sâm.

Chứng kiến Kiệt Sâm tiến đến, nguyên bản Yên Cơ đang ngồi lập tức đứng lên, mà Khải Tát Lâm thì hướng Kiệt Sâm gật đầu, đi ra ngoài.

Trong trang viên Tát Cáp này, Khải Tát Lâm phụ trách hết thảy hậu cần sự vụ, kể cả tiếp đãi khách, bất quá Kiệt Sâm, Bỉ Tư Pháp Mỗ hoặc là Tát Cáp đang cùng khách nhân nói chuyện, Khải Tát Lâm đều rất tự nhiên tránh lui.

- Không biết Yên Cơ tiểu thư sớm như vậy tìm đến tại hạ có chuyện gì?

Kiệt Sâm tươi cười ngồi đối diện với Yên Cơ.

- Như thế nào? Không có việc gì thì không thể tới tìm đại sư sao?

Yên Cơ nói giỡn.

- Không phải vậy, bất quá...

Kiệt Sâm sờ mũi nói:

- Nói thực ra, ta cũng hơi bận, bình thường không có quá nhiều thời gian nhàn rỗi.

- Đã như vầy, ta cũng đi thẳng vào vấn đề...

Yên Cơ có chút u oán nhìn Kiệt Sâm, lập tức thần sắc trở nên nghiêm túc, nàng chỉ vào trung niên nhân sau lưng nói:

- Vị này là Nam tước Phỉ Lâm người phụ trách bán đấu giá Áo Lợi Phất ở Thành Tháp Lâm, tên đầy đủ của ta là Yên Cơ Áo Lợi Phất, là trưởng nữ của tộc trưởng Gia tộc Áo Lợi Phất của vương quốc.

- Thì ra là Nam tước Phỉ Lâm, hạnh ngộ.

Kiệt Sâm chắp tay với Phỉ Lâm sau lưng Yên Cơ, lúc trước Kiệt Sâm cùng Tiếu Ba tại Áo Lợi Phất bán đấu giá cũng nhìn thấy người đứng cạnh Tát Cáp, thì ra là người phụ trách bán đấu giá Áo Lợi Phất ở Thành Tháp Lâm.

- Ta nói mà, khó trách ngày hôm qua Thành chủ Tác Nạp Tư đối với Yên Cơ khách khí như vậy, hơn nữa còn có Ba Đốn cường đại làm hộ vệ.

Kiệt Sâm cảm thấy có chút sáng tỏ, với tư cách gia tộc giàu có nhất vương quốc, con gái của tộc trưởng Gia tộc Áo Lợi Phất trong tam đại gia tộc của vương quốc. Thân phận của Yên Cơ thậm chí không kém gì công chúa của vương quốc Áo Lan Đa.

- Không biết Yên Cơ tiểu thư tìm tại hạ đến tột cùng có chuyện gì?

Kiệt Sâm cảm thấy có chút nghi hoặc, chính mình từ lúc trọng sinh tới nay, ngoại trừ tại Áo Lợi Phất bán đấu giá Dược Tề Hồi Linh thì chưa từng có liên quan tới gia tộc này. Bất quá chuyện tình Dược Tề Hồi Linh là mình chế tác, ngoại trừ Tát Cáp cùng Bỉ Tư Pháp Mỗ và một số ít người ra thì không ai hiểu rõ. Đối với Yên Cơ đột nhiên tìm tới cửa, đáy lòng Kiệt Sâm cũng có chút buồn bực.