Dưới Ánh Bình Minh

Chương 20: Sự Rào Cản Trong Tình Yêu




Người không đủ xứng tầm để kề bên, người lại bị ngăn cách âm dương.

______________________________________

Thích, hay không thích, anh biết rõ.

Anh thích cô vì cô là người đã cứu mạng anh, nuôi cơm anh trong những ngày ở bệnh viện, giúp anh thay băng, trò chuyện cùng anh.

Ở đêm đen tăm tối không thấy lối thoát, anh lại gặp được cô, soi sáng cho anh. Làm sao mà anh không có cảm giác với cô. Nhưng câu “ thích” trong lời của Bùi Mỹ Huệ nói là chuyện tình cảm giữa nam và nữ vậy thì Cao Vĩ Thành có tư cách để “thích” cô sao.

“Không”

“Anh và Đoan Ngọc chỉ quen nhau bình thường thôi”

Đúng vậy, chỉ là quen nhau bình thường, một kẻ như anh quen biết bình thường với cô đã là may mắn lắm rồi.

Hôm ấy, Cao Vĩ Thành ra về với nỗi suy tư. Sau khi Dương Đoan Ngọc tỉnh dậy và ba mẹ của cô đến, cô và những người bạn ra về, còn anh vẫn mắc kẹt trong câu hỏi của Bùi Mỹ Huệ.

Khi nhìn ba mẹ của Dương Đoan Ngọc đến, anh biết mình không cùng tầng lớp để đứng với cô. Đoan Ngọc là con một trong gia đình làm cán bộ nhà nước, cuộc sống dư giả, còn anh bây giờ ngay cả chổ ngủ cũng không có, đôi tay bẩn thỉu dính đầy bùn đất phải lo cho bữa cơm hằng ngày.

Người như anh làm sao có thể với tới được cô.



Từ hôm đấy, Cao Vĩ Thành không liên lạc với Dương Đoan Ngọc nữa, không gặp cũng không muốn nhìn cô.

Nhưng Dương Đoan Ngọc lại muốn ngóng trông tình hình của anh, nghỉ ngơi một tuần, cô lại lấy điện thoại ra để gọi cho anh. Nghĩ rằng đã qua lâu rồi nên chắc anh cũng đã bay sang nga nên Dương Đoan Ngọc gọi điện hỏi thăm xem anh sống bên đấy thế nào.

Dương Đoan Ngọc bấm gọi tầm năm giây thì đầu bên kia bắt máy:“Alo, tôi xin nghe“.

“Anh Vĩ Thành, là em nè!”

“Là Đoan Ngọc hả, sức khỏe em thế nào rồi? Ổn hơn chưa?”

“Em khỏe rồi anh, chỉ là thiếu ngủ với ăn uống không đủ nên vậy đó anh, học sinh năm cuối như em hay bị như vậy lắm, không sao đâu anh” Dương Đoan Ngọc đáp.

“Anh hiểu nhưng em cố giữ gìn sức khỏe vào đừng thức quá muộn em nhé“.

“Dạ, mà anh bay sang bên nga chưa, chắc là rồi đúng không?”

Cao Vĩ Thành im lặng một chút, rồi anh trả lời:“Anh chưa đi, chiều mai anh mới bay“.

“Thật hả” Dương Đoan Ngọc vui mừng:“Vậy anh bay mấy giờ? Ở sân bay nào? Em sẽ đến tiễn anh“.

“Không cần đâu, em nên ở nhà giữ gìn sức khỏe đi, đừng ngất nữa không khéo ba mẹ lại lo” Cao Vĩ Thành cố khuyên cô ở nhà.

Nghe vậy, Dương Đoan Ngọc lại quạo mặt lại, dở giọng nhõng nhẽo:“Lần này đi là đi tận sáu năm liền đấy, anh tính đi rồi cắt liên lạc với em hả, không muốn trả ơn cho em đúng không?“.



“Không, không, anh không có ý đó, chỉ là sợ làm phiền em thôi” Cao Vĩ Thành nực cười, rõ ràng anh muốn cô đến gặp anh trước khi đặt chân đến một đất nước xa lạ, rõ ràng anh muốn ôm cô trước khi bị chia cắt sáu năm liền. Nhưng anh không đành lòng để cô đi gặp anh, lo sợ sức khỏe cô, cũng lo sợ bản thân anh lại nổi lên cảm giác không xứng với cô.

Anh lựa chọn đi vì muốn giải thoát bản thân khỏi sự ô uế trong xã hội, muốn có tư cách để có thể kề cạnh cô, nhưng khi nhìn thấy cô rồi nhìn bộ dạng của mình hiện tại, anh không khỏi cảm thấy bản thân thật dơ bẩn. Sự dơ bẩn của anh không cho phép vấy bẩn vào cô.

“Anh không nói đúng không, vậy hôm đấy em sẽ xuất hiện trước mặt anh cho mà xem”, nói xong Dương Đoan Ngọc cúp máy, bình thường cô hỏi gì anh đều vui vẻ trả lời nhưng sao hôm nay anh lại cố tình dấu diếm với giọng điệu dè dặt.

Dương Đoan Ngọc tắt máy rồi vứt lên giường, cô đi đến bên bàn học của mình, ở đó có một khung ảnh chụp chung giữ cô và các bạn của mình. Dương Đoan Ngọc cầm khung ảnh lên, lật lại rồi tháo khung ra, ở sau tấm hình chụp chung đó lại có một tấm hình khác, là hình chụp của cô với một cậu con trai.

Trong tấm hình cô cười tươi, hai tay chắp sau lưng, đầu nghiêng nghiêng vào vai của chàng trai, đầu buộc đuôi ngựa, mặc một chiếc váy trắng trong rất thư sinh. Còn chàng trai kia cũng nở nụ cười, đầu nghiêng về phía cô, bàn tay rụt rẻ mà ôm vào bả vai cô. Phía dưới của tấm hình có ghi dòng chữ: Giao thừa ngày 1 tháng 1 năm 2022, chúng ta chính thức yêu nhau.

Ngón tay Dương Đoan Ngọc sờ lên khuôn mặt của chàng trai, không chủ động mà đặt lên đó một nụ hôn.

“Trạch Dương, hôm đấy có người đã nói lời mà cậu từng nói với tớ, thực sự khi nghe câu nói ấy tớ cứ tưởng người đó là cậu, nhưng cậu yên tâm, tớ sẽ đối xử tốt với thế giới này và chỉ yêu một mình cậu thôi“.

Dương Đoan Ngọc lại hôn lên khuôn mặt chàng trai lần nữa, rồi cất lại vào khung ảnh. Nghĩ lại Dương Đoan Ngọc cảm thấy tội cho Cao Vĩ Thành, cho dù cô không mong muốn anh sẽ thích cô nhưng suy cho cùng thì anh không còn người thân nữa, lại phải vất vả thế kia nên cô quyết định sẽ đi mua một món quà tặng anh.

Ở đất nước nga có khí hậu rất lạnh, Dương Đoan Ngọc cũng có người họ hàng đi du học bên đấy, nghe nói trời lạnh buốt, lạnh rách da rách thịt, cô tính toán một chút quyết định mua tặng anh chiếc áo giữ nhiệt và khăn quàng cổ.

Nhưng Dương Đoan Ngọc lại không biết Cao Vĩ Thành bay mấy giờ để kịp đưa cho anh, cuối cùng cô chỉ có thể tìm đến sự trợ giúp của bạn bè. Cô gọi điện nhờ Triệu Vy Vân hỏi tìm chuyến bay sang nga vào chiều mai vì cô nhớ ra ba của Triệu Vy Vân làm việc ở sân bay nên có thể điều tra ra được chuyến bay.

Sau một hồi Dương Đoan Ngọc cũng nhận được thông tin, là chuyến EH578 bay đến Moscow vào lúc 13h.