Dưới Ánh Bình Minh

Chương 92: Cái Gì Nên Buông Thì Vẫn Nên Buông.




Dương Đoan Ngọc lái xe một mạch tới Hải Thành, không dừng nghỉ, không ăn sáng cũng chẳng đem theo hành lí.

Khi tới Hải Thành, Dương Đoan Ngọc lại nhận ra, cô không biết nên đi đâu.

Nên đi đâu để có thể gặp lại anh?

Nên đi đâu để bản thân có thể cảm thấy an ủi?

Suy nghĩ một hồi, Dương Đoan Ngọc quyết định lái xe đến nhà Cao Vĩ Thành. Xe tiếp tục lăn bánh đến nơi mà cô muốn.

Trên đường đi, Dương Đoan Ngọc suy nghĩ rất nhiều. Cô nghĩ về những ngày tháng bắt đầu quen anh, cô ở thời điểm ấy vẫn chỉ coi anh là một người bạn, ngay cả lúc cô đồng ý lời tỏ tình của anh, cô vẫn đang yêu một người khác, vậy mà bây giờ cô lại đòi hỏi sự chung thủy của anh. Liệu cô có quá đáng không?

Tình yêu bắt đầu khi trong tim cô vẫn còn hình bóng của người khác, để anh phải chịu đựng cảm giác người yêu của mình vẫn còn lưu luyến tình cũ. Tình yêu kết thúc khi anh có con riêng với người khác và cô phải chạy một quãng đường xa từ sáng sớm chỉ để muốn nhìn người phụ nữ đó một lần.

Cuộc tình này chỉ là ăn miếng trả miếng mà ra.

Dương Đoan Ngọc lái xe dừng ở bên lề đường, cô cố tình đậu xe ở nơi xa rồi đeo khẩu trang và kính râm lên, đi bộ tới nhà Cao Vĩ Thành.

Vừa đi, cô vừa mang tâm trạng lo lăng.

Liệu anh và người phụ nữ đó có đang ở trong nhà không?

Khi tới gần nhà Cao Vĩ Thành, Dương Đoan Ngọc thấy một chiếc xe hạng sang đậu ở trước cổng nhà, có vẻ như chủ nhân của chiếc xe này cũng thuộc tầm

có điều kiện.



Dương Đoan Ngọc liếc nhìn vào bên trong ngôi nhà, thấy cửa đóng kín, thậm chí cổng ở ngoài cũng đóng. Dương Đoan Ngọc cảm thấy dự tính của mình không sai, xe đậu ngay trước cổng vậy thì chủ xe cũng phải quen biết với người nhà này.

Dương Đoan Ngọc đứng ở trước cổng nhà một hồi, rồi quyết định đi bộ một vòng quanh hàng rào nhà. Cô cảm thấy có lẽ đây là lần cuối mình đi tới nơi này. Cái gì nên buông bỏ thì vẫn nên buông thôi.

************

Thư kí Văn nấu một nồi cháo thịt băm, đặt vào nồi giữ nhiệt để khi Cao Vĩ Thành dậy là cháo sẽ còn ấm.

Làm xong, thư kí Văn đi lên lầu để xem sếp mình đã tỉnh hay chưa.

Mở cửa phòng ra, Cao Vĩ Thành vẫn còn nằm thở đều đặn trên giường. Thư kí Văn đi tới cạnh giường, lấy một tờ giấy note ở trong người, ghi lên với dòng chữ: Sếp, em có công việc nên phải về công ty trước, em có nấu cháo đặt ở dưới bếp khi nào tỉnh thì sếp hãy xuống ăn nhé! - Em Văn.

Thư kí Văn dán tờ giấy ở kệ tủ bàn ở cạnh giường, sau đó đi ra khỏi nhà. Trước khi ra khỏi nhà, thư kí Văn còn tiện tay ấn nút mở cổng từ xa để bản thân đỡ trèo cổng đi ra.

Vừa đi ra khỏi cổng, thư kí Văn nhìn thấy một người, mặt mày che hết nhưng dáng vóc khá đẹp, đang đi dạo ở trước mặt nhà sếp mình.

Cứ nghĩ đó là người dân sống gần đây nên thư kí Văn leo lên xe và lái đi. Khi đi, anh còn ngoái đầu lại nhìn người con gái đó.

Làn da trắng bóc, dáng cân đối, mái tóc dài bối gọn cao lên để lộ chiếc cổ dài thon.

Dù đang đeo khẩu trang và kính nhưng thư kí Văn không thể phủ nhận rằng cô ấy rất xinh đẹp.

Dương Đoan Ngọc đi đủ một vòng quanh thì định quay về, bổng dưng lại gặp một người đàn ông đi từ trong nhà Cao Vĩ Thành ra. Vậy là chủ nhân của chiếc xe đó không phải là của phụ nữ nào hết.



Dương Đoan Ngọc thở dài, cô cảm thấy như sức lực mình không còn nữa, tựa như một gánh nặng đã rời đi, bản thân không cần phải gồng mình chịu đựng nữa.

Bây giờ rời đi, Dương Đoan Ngọc không biết đi đâu cả. Bạn bè cô ai nấy đều đã có gia đình và cuộc sống riêng, dịp gần tết nên ai nấy đều lo chuẩn bị cho gia đình, nếu cô tới thì sẽ rất ngại.Nhưng Dương Đoan Ngọc cũng không muốn trở về Hải Thành ngay bây giờ.

Suy nghĩ lui tới, Dương Đoan Ngọc vẫn đứng nguyên một chổ ở trước cổng nhà Cao Vĩ Thành, dù theo thói quen là khi ra ngoài, Dương Đoan Ngọc sẽ mang giày cao gót, hiện tại cô đang mang một đôi cũng khá cao, nhưng cô vẫn đứng trên đôi giày đó khá lâu, lâu tới mức cô không rõ mình đã đứng bao lâu.

Khi Dương Đoan Ngọc tới Hải Sơn, mặt trời đã leo lên đỉnh núi, bây giờ mặt trời đã khuất một nữa, cô vẫn chưa rời đi.

Ở trong nhà, Cao Vĩ Thành đã tỉnh dậy. Anh choáng váng từ giường đứng lên, theo ý thức là muốn đi làm, nhưng khi nhìn điện thoại anh mới phát hiện giờ này nhân viên chắc là tan làm rồi.

Sau đó Cao Vĩ Thành lại thấy trên kệ tủ đầu giường có tờ giấy note, nhìn lên trên nội dung, anh cũng hiểu được vì sao mình lại nằm trên giường.

Từ sau lần gặp cô vào lúc rạng sáng, trở về nhà, Cao Vĩ Thành không kiềm lòng nỗi, anh liền đem một lượng lớn rượi lên phòng trưng bày ở tầng ba. Không tự chủ được liền nhìn tấm hình của cô mà kể lể kể lả.

Cao Vĩ Thành không nhớ rõ bản thân đã nói và làm những gì ở phòng trưng bày khi đã say, chuyện đã qua rồi, một ngày cũng hết. Cao Vĩ Thành vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo rồi đi xuống lầu ăn cháo theo lời dặn mà thư kí Văn để lại.

Đã bao năm, thư kí Văn luôn đi theo anh, thường chăm sóc nấu cơm cho anh, và việc anh tỉnh dậy trong cơn say, một tô cháo ấm có trước mặt là điều quá quen thuộc.

Trong lúc đang ăn, Cao Vĩ Thành nhận được thông báo ở điện thoại. Camera an ninh thông báo phát hiện kẻ lạ xuất hiện trước cổng nhà.

Theo thói quen, Cao Vĩ Thành bật camera lên xem là ai, khi mở lên, anh nhìn thấy một người phụ nữ đứng trước nhà mình, khuôn mặt che kín.

Chắc vì hôm nay anh không đi làm nên sẽ có người tìm đến, Cao Vĩ Thành để đồ ăn trên bàn và mở cửa đi ra.

Khi từ cửa nhà nhìn ra, Cao Vĩ Thành lại đứng sững. Đã bao năm rồi, anh mới thấy người đó quay trở về nhà anh. Người anh yêu bao năm, cho dù che kín mặt nhưng khi nhìn trực tiếp như vậy, anh vẫn nhận ra.