Dưới Những Dặm Mưa Sa

Chương 28: Trên cả chiến thắng




"Nói cô ngu si quả thật chẳng sai. Người ta đã tính kế đến mức đó mà vẫn ù ù cạc cạc. Chẳng lẽ cô vẫn đang nghĩ mọi thứ là ngẫu nhiên ư?"

Tống Nam quăng cho cô ánh nhìn đầy vẻ khinh thường. Tưởng Ly không muốn đôi co, cô vẫn dán mắt vào màn hình đọc từng dòng chửi rủa mình. Trong lòng cô đầy rẫy thắc mắc. Rõ ràng mới tháng trước sau khi trả lời phỏng vấn, nhiều tờ báo lớn đã lên bài khen ngợi cô, sao bây giờ lại thành ra như vậy?

Hắn thấy cô phớt lờ, bực dọc nói tiếp: "Tưởng Diệu Nghi vì muốn thắng cô nên đã chi không ít tiền để đào lại quá khứ xấu xa của cô, còn công khai tất cả lên mạng. Hiện tại rất nhiều người đã gửi đơn kiến nghị cuộc thi bỏ tư cách dự thi của cô."

Tống Nam nghĩ cô sẽ khóc òa lên, hoặc hoảng sợ cầu xin hắn giúp đỡ. Dù sao Tưởng Ly vốn có máu hơn thua mà. Chưa kể việc bị công khai toàn bộ quá khứ đen tối như vậy nhất định khiến cô bất an. Nào ngờ Tưởng Ly chỉ mù mờ hỏi lại hắn: "Quá khứ của tôi thì có ảnh hưởng gì chứ? Tôi giết người hay là phóng hỏa à? Tại sao lại đòi bỏ tư cách dự thi của tôi?"

Rõ ràng Tưởng Ly không chấp nhận lý do vớ vẩn này. Cô đã nỗ lực để tạo ra bản thiết kế này, tuyệt đối không cam tâm để người khác tùy ý định đoạt. Cô chấp nhận thua cuộc nếu đối thủ là người có năng lực mạnh, dẫu sao trong một cuộc thi có thắng có thua là điều hết sức bình thường.

"Thật ra cô không cần lo lắng quá đâu. Hiện cô đã là Tống phu nhân, trên giấy tờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Nếu cô muốn chỉ cần tôi nói một tiếng, giải Nhất sẽ thuộc về cô. Thậm chí tôi có thể biến những bài viết bôi nhọ kia trở thành một làn khói, không ai bới ra được dấu vết nữa!"

Tống Nam mỉm cười, thản nhiên chờ đợi cô gái trước mắt mừng đến phát khóc, nói không chừng còn rối rít cảm ơn hắn nữa kìa. Thế nhưng một lần nữa Tưởng Ly lại phản ứng ngoài dự đoán của hắn.

Cô nổi giận, đứng bật dậy đi về phía hắn: "Anh xem tôi là loại người gì vậy hả? Anh nghĩ tôi tham gia cuộc thi này là vì thèm khát giải Nhất sao? Tôi cần người chống lưng mới có thể đạt giải, ý anh là như vậy đúng không?"

"Tôi chỉ là.."

Tưởng Ly giơ tay cắt ngang lời nói của hắn: "Tống Nam, tôi biết anh chán ghét tôi. Vì tôi mà anh với Thời Oanh mới chia tay. Nhưng tất cả đều là quá khứ rồi. Hiện tại tôi chỉ mong bản thân sống tốt hơn, có một công việc đủ để nuôi sống mình. Điều đó đối với tôi còn trên cả chiến thắng."

Tống Nam cảm thấy bản thân chắc đã bị thôi miên. Hắn nhìn vào sâu tròng mắt nâu kia, cố gắng tìm ra điểm gượng ép nhưng không tài nào làm được. Người trước mắt hắn là ai? Không đúng, cô không phải Tưởng Ly! Tưởng Ly sẽ không bao giờ nói những lời như vậy!



"Anh đi ra đi. Tôi đau đầu, muốn nghỉ một chút!"

"Tưởng Ly, có việc này tôi muốn hỏi cô. Cô còn nhớ năm đó khi tặng tôi hộp kẹo, cô đã nói gì không?"

Tưởng Ly hơi khựng lại, sự bối rối trên mặt vừa hay lọt vào mắt hắn. Hộp kẹo? Hộp kẹo gì? Chi tiết này trong truyện chưa từng nhắc đến. Cô giơ tay bóp trán, giả bộ mệt không chịu nổi để lảng tránh: "À, à, chuyện lâu quá rồi nên tôi không nhớ nữa. Xin lỗi nhé! Hôm khác chúng ta ôn chuyện cũ vậy."

Nói rồi lập tức đẩy hắn ra khỏi phòng, đóng cửa, thở hổn hển vì sợ. Chuyện tình cảm của nhân vật Tưởng Ly và Tống Nam được miêu tả không quá chi tiết, tất cả những gì cô biết chỉ là Tưởng Ly từng không màng mặt mũi điên cuồng theo đuổi Tống Nam trong suốt những năm tuổi trẻ. Tưởng Ly có tính sở hữu bá đạo không kém nhân vật nam chính, chỉ còn đứa con gái nào mon men đến bên cạnh Tống Nam thì cô sẵn sàng dùng thủ đoạn dơ bẩn để loại bỏ ngay tức khắc.

Thời Oanh kia nếu không có hào quang nữ chính chắc cũng "ngủm" từ lâu rồi. Nghĩ đến đây cô chợt thấy may mắn. Nếu cô xui xẻo xuyên vào nhân vật ất ơ nào đó thì chết dưới tay Tưởng Ly là điều hiển nhiên.

Tống Nam đứng trước cửa phòng của Tưởng Ly rất lâu, hắn bắt đầu hoài nghi người này không phải Tưởng Ly. Bởi cô chưa bao giờ tặng hắn bất kỳ hộp kẹo nào cả. Tưởng Ly có tam quan hơi lệch lạc, cô luôn mặc định hắn hoàn mỹ, là người đàn ông tốt nhất và xứng đôi với cô nhất. Thế nên mỗi khi có dịp tặng quà, Tưởng Ly không ngại vung tiền tặng những món đắt nhất có thể cho hắn. Song, nhà họ Tống không thiếu tiền cộng với việc hắn rất ghét Tưởng Ly thế nên những món cô tặng hắn chưa bao giờ sử dụng hay chạm tay vào nó.

Nhưng nếu không phải Tưởng Ly thì cô là ai?

Cô giống Tưởng Ly y như đúc, từ gương mặt, giọng nói đến cả vóc dáng đều không lệch đi đâu được. Tống Nam nhớ tới câu mà trước đây Tưởng Ly từng nói với hắn: "Thật ra tôi không phải là Tưởng Ly."

Xuyên sách? Lẽ nào..

Tống Nam không tin những chuyện phản khoa học như vậy, song, có cái gì đó trong lòng cứ thôi thúc hắn, khiến hắn bồn chồn không yên. Tống Nam gọi điện thoại cho thư ký, đầu dây bên kia còn chưa kịp chào hỏi, hắn đã gấp gáp ra lệnh: "Điều tra xem mấy năm gần đây Tưởng Ly có cái gì khác lạ hay không."