Dưới Những Dặm Mưa Sa

Chương 35: Muốn quên đi anh




Tống Nam không nhận ra người bên cạnh đã rời đi, hắn chăm chăm dán mắt vào nhất cử nhất động của Thời Oanh. Nhưng hắn chần chừ mãi không dám tiến lên. Cho đến khi Thời Oanh cúi chào, cầm theo giải thưởng của cuộc thi rời đi, hắn mới vội vã đuổi theo.

Thời Oanh lúc này đang đứng trong vòng vây của cánh săn tin, bọn họ không có ý định buông tha cho cô, ai cũng nhao nhao hỏi hết câu này đến câu khác. Thời Oanh từ tốn trả lời từng câu một, dáng vẻ điềm tĩnh làm như không thấy Tống Nam ở phía đối diện. Phải hơn một tiếng sau đám đông mới tản bớt, Thời Oanh lạnh lùng bước qua Tống Nam.

"Oanh!"

Cô hơi khựng lại, nhưng vẫn sải bước đi tiếp. Trước lúc về đây Thời Oanh đã biết sẽ có ngày gặp lại Tống Nam, hiện tại hắn là người đã lập gia đình cô không muốn dây dưa với người đàn ông như thế.

"Xin lỗi, tôi có việc bận. Xin phép đi trước."

Sự lạnh lùng ấy càng khiến hắn nhói đau. Toàn bộ đều là lỗi của hắn, là hắn không đủ mạnh mẽ và cương quyết để bảo vệ cô, khiến cô phải rời đi trong tổn thương.

"Thời Oanh, thật ra.."

"Anh không cần giải thích. Giờ phút này tất cả đều vô nghĩa rồi."

Cô biết Tống Nam đã dành rất nhiều công sức để tìm kiếm tung tích cô. Ngày đó biến cố liên tiếp ập đến, cô đau lòng đến mức muốn chết đi, nhưng người ta nói "trong họa có phúc", nhờ vậy mà cô tìm lại được thân phận của mình.

Cô không phải là cô nhi, không còn là đứa con gái nghèo khổ chịu đựng những giày vò của cuộc đời. Cô có thể đường đường chính chính sánh đôi với Tống Nam.

Nhưng cuối cùng, thứ cô nhận được là tin tức hai người họ kết hôn. Tống Nam lại đi kết hôn với người phụ nữ mà hắn từng nói ghét cay ghét đắng. Thời Oanh tự cảm thấy bản thân lòng dạ hẹp hòi, cô không chấp nhận được chuyện này.



Tự nhủ bản thân như vậy, thế nhưng trong lòng cô có chút không cam tâm. Rõ ràng hai người bọn họ mới là một đôi. Là Tưởng Ly đã bày mưu tính kế chen chân vào đoạn tình cảm này, khiến cô và hắn ngày càng xa cách nhau. Đến nỗi ngoảnh nhìn lại, chuyện tình cảm đó cứ xa vời, mơ hồ không rõ.

"Tống Nam, chuyện giữa chúng ta đã là quá khứ rồi. Nghiêm túc một chút với hôn nhân của anh đi."

Thứ duy nhất cô có thể làm để cứu vãn lòng tự tôn cao ngất của mình là lạnh lùng với hắn, không để lộ chút tâm tư nào.

Tống Nam không tiến lên nữa, lòng dạ hắn rối bời không thể lý giải được. Rõ ràng mục đích kết hôn của hắn là để trả thù Tưởng Ly, hắn muốn mượn cuộc hôn nhân này tìm lại tung tích của Thời Oanh. Vô số đêm hắn nhớ về Thời Oanh, trong phòng hắn không có ảnh cưới mà chỉ có ảnh của Thời Oanh.

Nhưng liệu điều đó có thể hiện rằng trong lòng hắn vẫn còn yêu cô hay chỉ là cảm xúc hối lỗi, thương hại?

Thời Oanh nhìn thấy sự do dự trong mắt hắn, cô đau đớn ngoảnh mặt quay đi. Phụ nữ luôn yếu đuối như vậy. Cô từng tự nhủ bản thân phải quên đi Tống Nam, phải sống thật tốt để những kẻ trước đây từng chà đạp mình ngỡ ngàng. Ấy vậy mà giây phút này cô lại chần chừ, lại hy vọng Tống Nam sẽ tiến đến níu kéo mình.

Tống Nam toan bước lên, nào ngờ một tiếng nấc rất khẽ lọt vào tai hắn. Hắn theo phản xạ nhìn một vòng xung quanh phát hiện ở góc khuất sau lưng có tà váy quen thuộc đang đung đưa. Tưởng Ly đúng là đồ ngốc! Bộ nghĩ nấp ở đó là hắn không phát hiện hay sao?

Hắn dứt khoát đi về phía Tưởng Ly, muốn lôi cô ra xem thử lại định bày trò gì. Tuy nhiên, cảnh tượng này đập vào mắt Thời Oanh khiến cô nghiến răng nhẫn nhịn. Vì sao? Vì sao Tống Nam lại lập tức chạy theo Tưởng Ly? Cô ta cùng lắm chỉ nấc lên một tiếng nhỏ như mèo kêu, vậy mà hắn ngay tức khắc phát hiện. Trong khi đó, cô đứng đối diện với hắn, ánh mắt chất chồng những nỗi khổ tâm như thế, hắn cứ mãi chần chừ, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Tống Nam, lẽ nào anh đã yêu Tưởng Ly độc ác nhẫn tâm kia rồi sao?

* * *

Tưởng Ly không biết sao mình lại khóc. Cô chỉ thấy khó chịu, cảm xúc tiêu cực dồn nén đến cùng cực, hiện tại muốn phát tiết hết tất cả. Tưởng Ly tự nhận thấy bản thân là đứa xúi quẩy! Cô chỉ muốn khóc một chút thôi vậy mà cũng đụng mặt hai người bọn họ.



Nữ chính đã trở về rồi. Tiếp theo chờ đợi cô có phải là kết cục thảm thương như trong tiểu thuyết hay không?

"Ngồi đây khóc lóc như ăn xin, cô định hù chết người khác hả?"

Tưởng Ly ngửa mặt đã thấy Tống Nam đứng ngay bên cạnh. Hắn trừng mắt kéo cô đứng dậy. Dáng vẻ của cô bây giờ thảm hại không nỡ nhìn thẳng, khóc đến mức hai mắt đen như gấu trúc vậy!

"Về nhà mau. Mất mặt chết đi được!"

"Anh đi theo nữ chính của anh đi. Hai người đừng dây dưa với tôi được không? Tôi chưa muốn chết đâu!"

"Lại ăn nói khùng điên gì vậy hả? Lần này về phải để cô đi gặp bác sĩ tâm lý mới được!"

"Hu hu.. Quả nhiên anh muốn nhốt tôi vào trại tâm thần, để tôi chết ở đó đúng không!"

Tống Nam thật muốn bổ một phát vào đầu cho cô tỉnh ra. Hắn lôi cô đi thẳng xuống hầm để xe, không chút thương hoa tiếc ngọc mà đẩy vào xe. Trước khi nổ máy không quên quát cô: "Một là cô nín khóc, hai là tôi đem bán cô đi!"

Câu dọa nạt có hiệu quả ngay tức thì, Tưởng Ly không dám khóc to, chỉ thút thít mấy tiếng trong khi nước mắt vẫn lăn dài. Tống Nam thở dài, kiếp trước hẳn là mắc nợ cô rồi.

"Thôi, cứ khóc đi. Cô bày ra bộ dạng đó khiến tôi thấy mình ác độc lắm!"

Chỉ chờ dứt câu Tưởng Ly đã khóc òa lên.