Dưới Những Dặm Mưa Sa

Chương 54: Thời gian ít ỏi còn lại




"Chuyện tôi nhờ cô đã làm xong chưa?"

"Dạ xong rồi. Chị Thời Oanh, vậy chuyện mà chị hứa với em.."

"Yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời đâu."

Tưởng Diệu Nghi nghe đến đó nụ cười càng thêm rạng rỡ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc quay người rời đi, đôi mắt lóe lên tia căm hận. Vì ai mà cô ta phải khốn đốn như vậy? Vì Tưởng Ly và Thời Oanh! Đợi cô ta tìm được cơ hội lật đổ hai hòn đá ngáng đường này, mọi chuyện sẽ khác.

Thời Oanh không cam tâm để Tưởng Ly hưởng lợi. Lý An Ngọc bị bắt, cô vẫn còn những quân cờ hữu dụng khác. Có trách thì nên trách Tưởng Ly lúc trước đối nhân xử thế quá kém, tìm kẻ thù còn dễ hơn lật sách nữa. Thời Oanh biết Tưởng Diệu Nghi rất ghét Tưởng Ly. Chỉ tiếc là cô ta ngu ngốc, bày kế không đủ thâm sâu để đạp đổ đại tiểu thư nhà họ Tưởng, ngoài việc nói nhăng nói cuội, tự mình ấm ức bực tức ra thì chẳng làm được gì.

Vậy nên cô "tốt bụng" cho Tưởng Diệu Nghi một con đường.

Lúc trước vì việc đạo nhái thiết kế mà khiến danh tiếng của Tưởng Diệu Nghi chẳng còn gì. Vì cô ta không phải con ruột nên nhà họ Tưởng cũng không quản, chỉ có mỗi Tạ Thu là lo sốt vó, tìm mấy mối mà đều không thành. Nhà giàu chê Tưởng Diệu Nghi xuất thân kém, đạo đức cũng kém nốt. Nhà bình thường thì cô ta nhất quyết không chịu, chê người ta không xứng với mình. Thời Oanh thì khác, cô có tiếng tăm, hiện là con gái của nhà họ Lạc, rất nhiều người trước kia khinh thường cô giờ đều phải rửa mắt mà nhìn. Nhiều gia đình có con trai còn cố ý tìm gặp riêng, vừa thích danh tiếng nhà họ Lạc, vừa thích tính cách dịu dàng, hiểu chuyện của cô.

Thế nên, Thời Oanh hứa sẽ nhận Tưởng Diệu Nghi làm em nuôi, giới thiệu cho cô vài gia đình hào môn khác, bảo đảm nửa đời còn lại không phải lo lắng gì cả. Nhưng với điều kiện phải báo cáo tình hình của Tưởng Ly lại cho cô.



Tưởng Ly đi đâu, làm gì, với ai đều phải báo cáo không sót chi tiết nào.

Thời Oanh biết việc này hơi khó khăn vì kể từ việc của An Ngọc, Tống Nam đã thắt chặt an ninh, không để người ngoài tiếp cận Tưởng Ly. Vậy mà Tưởng Diệu Nghi vẫn có cách báo lại mọi việc cho cô.

Một chiếc vòng tay có thiết bị ghi âm cùng camera quay lén trong phòng bệnh, nhất cử nhất động đều không thoát khỏi.

Đợi thêm chút nữa thì có thể khiến Tưởng Ly kia biến mất rồi.

* * *

"Em đang làm gì vậy?"

Tống Nam vừa vào phòng bệnh liền thấy cô thu dọn đồ đạc, hắn nhíu mày không biết cô lại muốn làm gì. Tưởng Ly không để ý tới hắn, vừa gấp quần áo vừa trả lời: "Tôi muốn xuất viện."

"Không được!"

"Tống Nam, sức khỏe của chính mình lẽ nào tôi không rõ?"

"Em là bác sĩ sao?"

Cô im bặt. Tống Nam bước tới, dứt khoát giở hết quần áo mà cô vừa sắp xếp đặt ra ngoài, ngang nhiên cất đi chiếc vali rỗng kia.

"Em ngoan ngoãn ở lại bệnh viện. Bao giờ bác sĩ nói được thì tôi sẽ cho em xuất viện."



"Tống Nam, anh nói thật đi, có phải.. tôi mắc bệnh hiểm nghèo gì không?"

Hắn khựng lại, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh đáp trả: "Em đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy. Bệnh hiểm nghèo gì hả? Có ai tự trù ẻo mình như em không?"

"Tống Nam, nếu tôi thực sự có vấn đề gì, xin anh hãy nói thật với tôi."

"..."

"Tôi không muốn bản thân sống trong mù mờ, lãng phí thời gian ít ỏi còn lại."

Tay hắn đã siết chặt thành nắm đấm từ khi nào không hay. Hắn suýt chút đã tiết lộ bệnh tình của cô nhưng may mắn không thốt ra nửa lời. Cô phải sống vô ưu vô lo, không thể chết trên giường bệnh được.

Tưởng Ly không nghĩ được nhiều như vậy. Bởi cô có linh cảm thời gian của bản thân chẳng còn là bao. Cô ngỏ lời: "Tôi ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, có hơi tù túng khó chịu."

Tống Nam dịu dàng vuốt mái tóc mềm mượt của cô: "Em muốn đi dạo ở đâu không? Chỉ cần không tự ý rời đi và có sự đồng ý của bác sĩ, anh đều nghe theo em."

"Em muốn đi ngắm biển."

"Được, cuối tuần anh sẽ thu xếp đưa em đi ngắm biển."

Trong lòng hắn có chút mong chờ, biết đâu sau khi đi dạo, hai người có cơ hội mở lòng với nhau hơn? Nhờ đó mà sức khỏe của cô tốt hơn chăng?

Đêm đó, Tống Nam khăng khăng muốn ngủ lại bệnh viện. Một người nằm giường, một người ngủ trên sofa, không gian yên tĩnh nghe rõ từng nhịp thở của nhau. Không ai lên tiếng nhưng cả hai đều biết đối phương vẫn chưa ngủ.

Tưởng Ly đã hạ quyết tâm. Dạo biển chỉ là cái cớ, điều cô muốn là nói rõ mọi việc với hắn, bao gồm cả lòng mình. Mặc kệ hắn thích Triệu Ý Hi hay nguyên thân Tưởng Ly, cô đều muốn mạnh dạn thử một lần. Bởi lẽ nếu không nói ra, có thể đời này kiếp này không còn cơ hội nói nữa.

Tống Nam cũng nặng nề tâm tư. Hắn vẫn chưa có câu trả lời cho chính mình. Rốt cuộc hắn đã đem lòng yêu ai?

Yêu cô gái trong quyển nhật ký kia?

Vậy nếu một ngày nào đó, Tưởng Ly biến mất như lời cô nói thì hắn sẽ cảm thấy thế nào?

Thống khổ.

Đó là cảm giác đầu tiên khi hắn nghĩ tới việc này, trái tim hắn muốn tan nát nếu người trước mặt ra đi không quay lại nữa.

Lẽ nào hắn đã yêu một cô gái đến từ thế giới khác hay sao?