Dưới Những Dặm Mưa Sa

Chương 60: Cùng nhau rời đi




Trời tờ mờ sáng, Tống Nam vứt điện thoại ở bên đường, chậm rãi hút một điếu thuốc. Cô gái trong xe vẫn giữ nguyên tư thế đó, gục đầu như thể đang ngủ. Thỉnh thoảng có vài chiếc xe tải chạy theo hướng đối diện bắt gặp cũng chỉ nghĩ đây là xe của cặp tình nhân mà thôi. Đợi khi phía đằng xa xuất hiện những tia nắng bình minh đầu tiên hắn lại trở vào trong xe, dịu dàng mỉm cười với cô:

“Nếu em không thể quay lại, anh sẽ đi tìm em.”

Chiếc xe tăng tốc, lao như bay trên đường, nhắm vào lan can đằng trước đâm thẳng vào. Chiếc xe bay lên không trung, trong một khoảnh khắc Tống Nam mỉm cười nhìn bầu trời tươi sáng phía trên rồi nhắm mắt lại.

Hơi thở thanh khiết, ngập tràn sức sống của biển khơi vây quanh. Đợi đến khi hắn thức dậy sẽ lại thấy Tưởng Ly xuất hiện thôi mà.

Tin tức thiếu gia nhà họ Tống – Tống Nam – lái xe lao thẳng xuống biển đã khiến khắp nơi chấn động. Truyền thông từng giây từng phút đều đưa tin trực tiếp, phóng viên vây quanh công ty muốn săn những tin tức đắt giá nhất.

Tống phu nhân mới mất không lâu, Tống Nam lại gặp tai nạn. Lẽ nào là tự sát vì tình sao? Hào môn cũng có mối lương duyên thâm tình vậy ư?

Thời Oanh lúc nhìn thấy tin tức đã không chịu nổi gục xuống khóc nức nở. Cái chết của Tống Nam khiến cô nhận ra bản thân điên rồi. Bây giờ kết cục như vậy cô có vui không?

Cô chỉ muốn trả thù mỗi Tưởng Ly mà thôi, khiến cô ta biến mất, khiến cơn ác mộng vây lấy cô hằng đêm đừng xuất hiện nữa. Nhưng sau cùng Tống Nam lại chọn đi theo Tưởng Ly. Cô từng cho rằng trả thù rồi bản thân sẽ rất hạnh phúc, sẽ thoát khỏi quá khứ thế mà làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

“Trả thù là đào hai huyệt mộ. Một cái cho kẻ thù, một cái cho chính mình.”

Đến bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu câu nói này có nghĩa là gì rồi. Điều mà cô đã làm chẳng qua càng khiến cho cô lún sâu hơn vào tội ác.

“Tống Nam, xin lỗi, xin lỗi, em sai rồi, em không muốn như vậy đâu.”

“Tôi thật sự sai rồi.”

***

Hôm nay là ngày vui của nhà họ Lạc. Cô tiểu thư mất tích năm nào nay đã bước vào lễ đường, kết duyên cùng con trai nhà họ Thương – Thương Châu, đôi tiên đồng ngọc nữ tốn biết bao giấy mực của báo chí. Thương Châu tuổi trẻ tài cao, là người tình trong mộng của nhiều thiếu nữ nhưng cuối cùng lại chọn kết hôn với Lạc Thời Oanh.

Thời Oanh mặc chiếc váy cưới đắt đỏ được thiết kế riêng. Chiếc váy cưới trắng là biểu tượng của sự trong sáng và tinh khiết, tạo cho người phụ nữ một vẻ đẹp tràn đầy mê hoặc. Được thiết kế với chất liệu vải lụa tinh khôi, chiếc váy được dựng lên bởi những đường may tỉ mỉ, tạo nên kiểu dáng váy với phần eo bèo và đuôi váy dài tràn trề, khiến cho người mặc trở nên lung linh, đẹp lộng lẫy. Phần trên váy được trang trí bằng những chi tiết ren hoa tinh tế, giúp làm nổi bật vẻ đẹp của người mặc, đồng thời phần trên còn được trang trí bằng những hạt ngọc lấp lánh, tạo nên vẻ đẹp tuyệt mỹ. Trên vai, váy được kết hợp với tay áo cách điệu, tạo nên vẻ đẹp dịu dàng nhưng không kém phần sang trọng.

Cô hài lòng mỉm cười, xoay người một vòng ngắm nhìn mình trong gương.

Chỉ vài phút nữa thôi cô sẽ trở thành Thương phu nhân, gả cho người đàn ông bao người mơ ước. Nhưng cô mới gặp Thương Châu có ba lần. Thời Oanh biết hôn nhân nhà giàu không phải chuyện đùa, không thể cứ yêu là đến với nhau được. Phải môn đăng hộ đối, trợ giúp kinh tế cho đối phương, cùng nhau đưa sự nghiệp đôi bên vững mạnh thì mới liên hôn được.

Cô không từ chối. Dù sao đây cũng là trách nhiệm của mình, không thể cả ngày ngồi mát ăn bát vàng được.

Thương Châu đứng ở đằng kia, trong lòng cô đột nhiên hoang mang, người đàn ông này cô không yêu, cũng chẳng ghét, chẳng hiểu rõ chút gì về anh ta nhưng lại chấp nhận lấy anh ta. Liệu tương lai bọn họ sẽ thế nào đây?

Cô không cách nào biết được.

Ngày đó, Tống Nam tự sát, nhà họ Tống cũng trở nên kín tiếng, rút lui khỏi giới thượng lưu. Tưởng Ly qua đời, không còn ai nghe thấy thông tin về Tưởng gia nữa. Hai nhà Tống – Tưởng từng hô mưa gọi gió giờ đây đều đã lụi tàn. Cuộc hôn nhân giữa hai nhà Thương – Lạc trong mắt nhiều người cũng tựa mối nhân duyên của Tống Nam và Tưởng Ly lúc trước, chẳng biết đôi trẻ sẽ hạnh phúc được bao lâu. Bởi suy cho cùng tình yêu bị nhuốm quá nhiều vật chất thì khó lòng bền lâu.

Phó Thịnh Minh ngồi bên dưới nhìn Thời Oanh từng bước từng bước tiến về phía người đàn ông của đời mình, anh mỉm cười, thật tâm chúc phúc cho cô. Tuy Thời Oanh từng lầm lỗi nhưng cô đã buông tay rồi, cô gái mà anh từng dùng cả tuổi trẻ để theo đuổi xứng đáng có cuộc sống tốt hơn.

Giây phút nhẫn lồng vào ngón tay, Thương Châu nhẹ nhàng nói đủ cho hai người nghe: “Dù không có tình cảm với em, nhưng yên tâm tôi hứa sẽ thủy chung, sẽ làm tròn vai trò của một người chồng.”

“Vâng.”

Cái giá cho sự trả thù là đánh mất bản ngã, không còn dũng khí đi tìm hạnh phúc cho đời mình. Cô cam tâm tình nguyện chìm trong giấc mộng phù hoa, dù người bên gối không yêu thương, dù cả đời phải sống không tình yêu cô cũng sẽ chấp nhận, không oán trách nửa lời.

Bởi có lẽ đây chính là “huyệt mộ” mà ngày ấy cô đã tự tay chuẩn bị.