Dưới Những Dặm Mưa Sa

Chương 71: Ngoại truyện 1: Yêu






“Hôm nay anh có về không?”

“Tối nay có tiệc với đối tác chắc sẽ về trễ lắm. Tôi ngủ ở công ty, em không cần chờ tôi.”

“Vâng.”

Lạc Thời Oanh ngắt điện thoại, ngồi vào bàn trang điểm thoa kem dưỡng da, sau đó lên giường tắt đèn. Bóng tối bao phủ lấy căn phòng, tĩnh lặng đến mức nghe rõ từng nhịp thở của chính mình. Rõ ràng cô rất sợ bóng tối nhưng chỉ khi không thấy gì xung quanh cô mới có thể rơi nước mắt.

Không biết đây là đêm thứ bao nhiêu cô lặng lẽ khóc.

Từ sau khi kết hôn, Thương Châu đã làm đúng như những gì anh cam kết. Anh không phản bội, không bạc đãi cũng chẳng mảy may động lòng với cô. Bọn họ chỉ kết hôn vì thương nghiệp, vốn dĩ chẳng có tình cảm gì với đối phương. Ngày đó cô rất tự tin, trong lòng cô hạ quyết tâm chỉ cần Thương Châu không ngoại tình thì sao cũng được. Không có đàn ông cô cũng chẳng hề hấn gì. Nhưng quả nhiên phụ nữ luôn yếu lòng hơn hẳn.

Thời gian dần trôi đi, cô bắt đầu tham lam hơn. Cô ước ao giá mà Thương Châu có thể đối tốt với mình hơn chút nữa. Không phải là tốt theo kiểu cho cô trang sức, tiền bạc, mà cho cô một cái ôm, nghe cô tâm sự đôi điều.

Thương Châu rất bận. Hay nói đúng hơn anh là kẻ cuồng công việc, mỗi ngày ở công ty ít cũng phải mười tiếng. Nếu cô không chủ động liên lạc thì anh sẽ không bao giờ báo lịch trình của mình cho cô. So với Tống Nam năm đó, Thương Châu còn lạnh lùng hơn gấp bội.

Cô chỉ dám gọi hỏi anh những điều linh tinh như “mấy giờ về”, “muốn ăn gì” mà thôi. Nhưng lần nào anh cũng trả lời vội vàng, qua loa khiến cô chẳng biết phải nói tiếp như thế nào.

Kết hôn mới hơn một năm mà sự cô đơn đã gặm nhấm cô đến tê tái. Lạc Thời Oanh hối hận rồi, cô không thể gả cho người đàn ông kiên quyết không yêu cô, cô cũng không muốn bản thân phải chôn vùi trong cuộc hôn nhân đồng sàng dị mộng như vậy.

Nghĩ là làm, ngày hôm sau Lạc Thời Oanh để đơn ly hôn ký sẵn trên bàn, dọn hết đồ đạc về nhà riêng của mình.

***

“Anh đến đây làm gì?” Cô lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, trên người chỉ mặc váy ngủ mỏng manh, mỗi đợt gió thổi qua khiến cô lạnh đến run rẩy. Thương Châu bước vào nhà bất chấp sự ngăn cản của cô, Lạc Thời Oanh nhíu mày khó chịu: “Đây là nhà tôi. Ban ngày ban mặt anh muốn làm gì?”

“Đơn ly hôn là sao?”

“Còn sao nữa, là tôi muốn ly hôn thôi.”

“Lý do?”

“Tôi nghĩ anh biết rõ hơn ai khác.”

“Tôi không biết.”

Sự điềm tĩnh của anh khiến cô tức điên lên, Lạc Thời Oanh ngồi đối diện với anh bắt đầu kể lể hết mọi ấm ức mình phải chịu bấy lâu. Thương Châu lắng nghe chăm chú như thể đang tham dự một cuộc họp quan trọng nào đó vậy. Lạc Thời Oanh hổn hển ra quyết định: “Tóm lại, tôi phải ly hôn. Tôi còn trẻ, không thể sống với người chồng như khúc gỗ vậy được. Anh ký đi, chúng ta giải thoát cho nhau đi.”

Thương Châu đón lấy tờ đơn ly hôn, nhìn nó thật lâu rồi dứt khoát xé tan nát. Lạc Thời Oanh trố mắt tiến lên ngăn lại: “Thương Châu, anh điên hả? Tại sao xé đơn ly hôn của tôi?”

“Tôi xé đó, thì sao?”

Ai cha, bộ mặt vô lại của tên họ Thương này, giấu cũng kỹ quá nhỉ!

“Được lắm. Anh xé một tờ, tôi in mười tờ. Để xem chúng ta ai thắng!”

Cô xoay người muốn đi vào phòng, in thêm mười tờ nữa cho tên khốn kiếp này mặc sức mà xé, nào ngờ bị Thương Châu kéo lại, ấn giữ trên sofa. Cô trừng mắt: “Anh muốn đánh tôi hả? Có giỏi thì đánh đi!”

“Chẳng phải em muốn ly hôn với tôi là vì cô đơn sao? Hôm nay tôi bù đắp cho em.”

“Bù đắp cái đầu anh. Bỏ tôi ra! Á… Thương Châu… tay anh để chỗ nào đấy…”

Hai người bọn họ đã từng ân ái, kết hôn một năm nhưng chỉ cùng nhau lên giường có ba lần. Một lần là đêm động phòng, một lần là cô uống say, lần còn lại là anh bị người ta chơi xấu bỏ thuốc. Thương Châu ở trên giường thì điên cuồng, nhưng bước xuống giường thì lạnh lùng như một người khác. Lạc Thời Oanh tự tôn cao, ngoài mặt tỏ ra không thèm chấp nhất, tuy nhiên trong lòng vẫn luôn khó chịu.

Lần này Thương Châu có vẻ rất tức giận, anh không hôn cô như những lần trước, trực tiếp xông vào cơ thể cô, dùng sức mạnh ép cô phải thuần phục. Lạc Thời Oanh tức anh một, lại giận bản thân đến mười.

Thương Châu bật cười nhìn cô gái dưới thân, khẽ cắn vành tai cô: “Miệng thì đòi buông ra, nhưng bên dưới lại cắn chặt như vậy!”

“Anh im miệng!”

“Thời Oanh, muốn ly hôn? Nói cho em biết, đừng có mơ!”

Cô không nhịn được bật khóc, nước mắt rơi xuống làn tóc rồi biến mất trong nháy mắt: “Tại sao? Anh không yêu tôi, chúng ta không thể sống thế này mãi mãi anh biết không!”

“…”

“Buông tha cho tôi đi. Cầu xin anh!”

Thương Châu khựng lại, đưa tay lau đi giọt nước mắt kia, giây sau điên cuồng ra vào trong cơ thể cô. Nơi riêng tư của cô bị giày vò không chịu nổi, tay thì bị anh giữ chặt đưa lên đỉnh đầu, điều duy nhất cô có thể làm là cắn răng để không bật ra tiếng rên rỉ đê tiện. Nhưng anh không cho cô làm vậy! Nụ hôn rơi xuống, môi lưỡi quấn lấy nhau, khiến Thời Oanh thở hắt một hơi, rên lên yêu kiều.

“Thời Oanh, em trách tôi ư? Em tự hỏi bản thân mình xem đã yêu tôi chưa?”

Yêu?

Cô ngẩn ngơ, đôi mắt còn ướt nước mắt chớp chớp nhìn anh. Cô không biết đó có phải là yêu không. Từ sau việc của Tống Nam, cô có trở ngại tâm lý với chuyện này. Cô luôn dặn mình phải lý trí, làm việc gì cũng phải cân nhắc trước sau thiệt hơn, yêu đương chỉ khiến cho bản thân mù quáng, không chỉ làm người khác đau khổ mà chính mình cũng sẽ bị tổn thương.

“Em đó, đúng là đồ vô tâm vô tình. Tôi tức chết với em!”

“Anh… có ý gì?”

Anh ôm cô vào lòng, để cô nhận hết tinh hoa của khoái cảm. Thương Châu đưa tay vuốt mái tóc mềm mại, đặt lên trán cô nụ hôn dịu dàng. Thời Oanh mệt mỏi không muốn cử động, mặc cho anh ôm mình quấn quýt tùy ý.

“Tôi thật sự ghen tỵ với Tống Nam, hắn ta chết rồi nhưng lại có thể ở mãi trong lòng em.”

Thời Oanh hơi ngỡ ngàng, đây là dáng vẻ cô chưa từng bắt gặp ở Thương Châu. Anh bế cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng săn sóc khác hẳn với sự điên cuồng giận dữ ban nãy.

“Thời Oanh, đừng ly hôn. Tôi hứa sẽ không để em cô đơn nữa.”

“Nhưng anh không thích em…” Cô ấm ức lên án, mắt lim dim chỉ muốn ngủ, cả người mệt đến mức không nhấc nổi cánh tay.

“Sai rồi, là em không chịu để anh thích em.”

Cô không hiểu hôm nay Thương Châu có uống lộn thuốc không mà nói chuyện kỳ lạ thế. Nhưng cô lười phải hiểu, cứ thế ngủ trong vòng tay anh.

Nhìn cô vợ ngốc chìm vào giấc ngủ, Thương Châu vừa thỏa mãn cũng vừa rầu rĩ. Anh kề bên tai cô khẽ nói: “Thích em lâu như vậy, khó khăn lắm mới lấy được em làm vợ, giờ em lại đòi ly hôn với anh? Đúng là ngốc hết chỗ nói!”

Năm đó, Thời Oanh vẫn là cô nhi, là bạn gái của Tống Nam. Hai người bọn họ ở trường Đại học làm mưa làm gió, ai cũng biết danh tiếng.

Trừ Thương Châu.

Thương Châu đi du học từ nhỏ, đợt này về nước với tư cách học sinh trao đổi, lần đầu tiên gặp cô đã ngẩn ngơ. Khi ấy Thời Oanh búi tóc cao, vài sợi tóc con lòa xòa bên trán tạo nên vẻ nữ tính lại đáng yêu. Cô mặc áo phông, quần bò, nhiệt tình đứng trước cửa giảng đường phát tờ rơi cho những học sinh ngang qua.

“Bạn học ơi, quán lẩu cuối đường đang có chương trình khuyến mãi cho sinh viên, ủng hộ mình nhé.”

Ma xui quỷ khiến, một người không bao giờ ăn lẩu là anh lại đưa tay nhận lấy tờ rơi. Đi được một đoạn liền quay sang hỏi đàn anh: “Cô gái khi nãy là sinh viên trường mình?”

“Đúng rồi. Thời Oanh, là sinh viên ưu tú đấy. Cô ấy là cô nhi, cuộc sống chẳng dễ dàng gì.”

“Thế ư?”

“Bù lại cưa được thiếu gia nhà họ Tống, yêu nhau mặn nồng lắm cơ!”

Anh ngước mắt nhìn về phía cô, thấy Tống Nam bước đến ôm lấy cô, giúp cô cầm cặp sách, trong lòng lan tràn một cảm giác khó tả.

Chẳng lẽ anh không còn cơ hội nào ư?