Dưới Vòm Ký Ức (Đã Nhiều Năm Như Vậy)

Chương 47: The moment (2)




Khi bài hát kết thúc thì hai người cũng vừa vặn đi tới đầu ngõ, trong khoảng lặng trước bài hát tiếp theo, Kiến Hạ gỡ tai nghe ra trả cho Lăng Tường Xuyến, Lăng Tường Xuyến vẫy vẫy tay tạm biệt.

Kiến Hạ một mình đứng dưới ngọn đèn đường thêm một lúc, cảm thấy cuộc sống quả thực là kì diệu. Phía sau còn cả một đống hỗn độn cần cô giải quyết, tương lai thì mờ mịt, trước đây cô cũng từng vô cùng có ác cảm với Lăng Tường Xuyến...

Song lại cùng cô ấy chia sẻ hai phút đồng hồ tươi đẹp một cách khó hiểu.

Khoảnh khắc ấy khiến cô ý thức được sự phong phú của các tầng bậc trong sinh mệnh. Trước đây khi cô vùi đầu trước bàn học, rốt cuộc đã bỏ lỡ những thứ gì? Trần Kiến Hạ mà Lý Nhiên ban đầu gặp được, dường như là một loài động vật không biết đánh hơi.

Cô vươn tay ra, hướng về phía nguồn sáng ấm áp của ngọn đèn.

Đôi tay này còn có thể vươn ra bao xa, nắm bắt được bao nhiêu điều nữa?

Những điều tốt đẹp có lẽ lại thường ngắn ngủi.

Sau khi tắm rửa xong Kiến Hạ ngồi trên giường, ảo não bật máy, chưa tới hai phút sau điện thoại đã lại reo vang. Cô lặng lẽ kìm nén, kìm nén, thế nhưng những lời lẽ của mẹ chỉ khiến cô liên tưởng tới sự thăm dò không rõ ràng của Du Đan. Quả nhiên, mẹ cũng đã nhắc tới, cô Du từng nói, những suy nghĩ lệch lạc của nữ sinh có thể dẫn tới những hậu quả khó mà cứu vãn nổi.

Thế nào gọi là hậu quả khó mà cứu vãn nổi? Bị làm cho to bụng à? Kiến Hạ cảm thấy đã bị sỉ nhục, cũng nổi giận bừng bừng, nói mình đã dùng gần hết số tiền mặt mà mình có đi nộp học phí lớp bổ túc, hôm nay là đi học, "Không phải ra ngoài lang bạt! Nếu như con muốn chơi bời, muốn không đứng đắn, thì trước hết cũng phải có tiền cái đã!"

Mẹ Kiến Hạ nào đã từng nghe qua cô nói chuyện kiểu này, tức tới mức suýt nữa ngất đi, đúng thời khắc quan trọng thì điện thoại bị bố Kiến Hạ giằng lấy, câu "Phản rồi, mày làm phản rồi, ngày mai quay về đây đi học cho tao, tao thấy mày cũng chẳng học được thêm cái gì có ích cả" đó đã cách xa ống nghe, xa tới mức mất đi cảm giác chân thực.

Giọng bố rất bình tĩnh, phê bình Kiến Hạ không nên nói năng như thế, tiền học bổ túc chắc chắn bố mẹ sẽ cho cô, không cần cố tình làm ra hành động đối đầu như thế, sau đó bảo cô đi ngủ sớm rồi cúp điện thoại.

Kiến Hạ như thể sắp nổ tung, song cũng chỉ dám tiếp tục gào thét với cái điện thoại đã bị ngắt, gào mãi gào mãi rồi bật khóc, khóc đủ rồi muốn gọi cho Lý Nhiên, cuối cùng lại mệt mỏi buông điện thoại xuống.

Nói gì bây giờ? Lý Nhiên đâu phải là bố cô.

Cô tắt đèn, nằm trên giường nhìn lên bóng đèn cô độc duy nhất trên trần nhà, nhìn không chớp mắt rất lâu, chầm chậm cất tiếng hát.

Vẫn là bài "The moment" đó. Liên quan tới sự tự do mà Trần Kiến Hạ không tìm được.

Ngày hôm sau vừa tan học, Kiến Hạ trở về kí túc xá cất cặp sách, đổi sang chiếc túi đeo vai đơn giản nhẹ nhàng chứa vở và quyển đề luyện tập môn Toán, chuẩn bị đi học lớp Toán ngày hôm nay.

Lúc xuống tầng nhận được điện thoại của bố, nói, tan học rồi nhỉ, bố đang ở dưới cổng kí túc của bọn con.



Bố đưa Kiến Hạ tới lớp bổ túc, nói mình vào quán cơm đối diện đại học Y ăn chút cơm, đợi cô tan học lại tới đón cô.

Kiến Hạ vừa vào đến phòng học liền vội vã nhắn tin cho Lý Nhiên: "Hôm nay thật xin lỗi."

"Có gì đâu, mình nhìn ra là bố cậu rồi, bởi thế vẫn luôn đứng ở bên phía đối diện, không đi sang. Hôm nay cậu vẫn đi học chứ?"

"Ừ. Mình cãi nhau với bố mẹ, chắc là bố đến để dạy dỗ mình rồi."

Cô không ngờ được rằng, đợi tới khi cô đến quán đồ nướng đối diện đại học Y ngồi xuống, bố lại gọi hai chai bia, bảo cô cũng uống một chai.


"Bố xin lỗi con."

Kiến Hạ sững sờ. Bố kêu thêm cốc, rót cho cô nửa cốc.

"Là bố mẹ không tốt. Nhưng con cũng không nên nói chuyện với mẹ con như thế, có điều... Haizz, tóm lại vẫn là lỗi của bọn ta. Con học hành căng thẳng như vậy, sớm đã nên quan tâm tới con nhiều hơn."

Bố tự mình uống một ngụm. Kiến Hạ do dự một lát, cũng cầm cốc lên.

"Gần đây tâm trạng của mẹ con không được tốt, cũng là tại bố. Hơn nữa bên nhà bác hai của con, có rất nhiều chuyện phải xử lí rạch ròi, làm khó cho bà ấy. Nhà mình không thiếu chút tiền đó cho con đi học, có lẽ vì mẹ con cảm thấy kì lạ, bình thường con đều không học bổ túc, cũng chưa từng khiến bà ấy phải lo lắng, bà ấy cũng thuận miệng hỏi han thôi..."

"Bố!" Kiến Hạ ngắt lời ông, "Đừng nói những điều này. Con biết ạ."

Bố cười cười, lại lắc lắc đầu, không giải thích nữa.

Kiến Hạ mặc dù không thích mẹ, nhưng từ bé tới lớn vẫn ở bên bà nhiều hơn, rất hiếm khi một mình cùng bố nói chuyện. Giữa bố và con gái cũng chẳng biết nên nói chuyện gì với nhau.

Nói có phải bố thực sự thích cô Lư hay không? Hỏi rõ ràng bố thiên vị em trai, sao không đem con tặng cho người khác từ lúc nhỏ đi? Con giới thiệu với bố Lý Nhiên?

Kiến Hạ quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bên trong phòng ấm áp, một lớp hơi nước dày bám lên cửa kính, cô dùng ngón trỏ ấn lên, hơi nước ở điểm đó liền tan ra.

"Con ở đây mà gặp chuyện, về sau cứ gọi thẳng cho bố, bất kể là cần tiền hay tâm trạng không tốt đều được. Mẹ con bận rộn, con..."


Hai chai bia đều đã uống hết, khuôn mặt Kiến Hạ hơi đỏ, không còn tức giận nữa, gật gật đầu: "Vâng ạ."

Bố có chút gượng gạo vỗ vỗ vai cô, tình cảm giữa hai cha con quá đỗi xa lạ, làm những động tác thế này đều cứng nhắc như vậy.

"Con là một đứa trẻ ngoan, khiến con ấm ức rồi."

Kiến Hạ nghe thấy câu này sống mũi tức thì cay cay, thế nhưng vẫn quật cường cúi đầu, không chịu nhận thua.

Sau đó Lý Nhiên kể với Kiến Hạ mình đã từng gặp mẹ của Lăng Tường Xuyến, là một người phụ nữ hơi dở hơi, giọng lúc nói chuyện rất cao, giống như thể rất dễ dàng bị đả kích.

"Mình cảm thấy cô ấy cũng chẳng được dễ dàng gì. ...Ý mình không phải là mẹ của cô ấy."

Kiến Hạ chìm đắm trong suy tư riêng.

Mùa Đông quả thực dễ dàng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Thời gian rảnh rỗi của cô vì học bổ túc mà trở nên phong phú, bố cổ vũ cô học thêm vài môn, bởi thế cô lại học thêm cả Hóa và Sinh, mỗi tuần có tới bốn buổi tối là đi học, không còn giống như trước đây lúc nào cũng có thể gặp được Lý Nhiên.

Kiến Hạ và Lăng Tường Xuyến vẫn không thân thiết hơn được. Ánh đèn trong phòng học rất giống tia tử ngoại mà máy đếm tiền phát ra, mỗi người đều bị soi chiếu rõ ràng đến thế, sẽ không bao giờ gỡ bỏ phòng bị của trái tim giống như khoảnh khắc ngắn ngủi trong con ngõ nhỏ chập choạng đó nữa.

Một buổi tối đặc biệt lạnh, Kiến Hạ hỏi giáo viên mấy bài tập, cuối cùng một mình bước ra khỏi tòa nhà dạy học, cúi đầu đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng cười của người đứng phía bên kia con đường.


Lý Nhiên đứng bên dưới ngọn đèn đường, cười hì hì nhìn cô.

Kiến Hạ nhìn trái nhìn phải, nhanh nhẹn chạy tới, tự nhiên nắm lấy tay của cậu, hai người đều đang đeo găng tay, thế nhưng cảm giác tiếp xúc vẫn mềm mại. Mặc dù đã bí mật ở bên nhau được một thời gian nhưng mỗi lần có những hành động thân mật, Kiến Hạ vẫn xấu hổ tới mức vùi mặt vào trong chiếc khăn quàng mà Lý Nhiên tặng, cọ cọ. Hai người nắm tay nhau loạt soạt đạp tuyết, tới chỗ kết băng thì cùng nhau trượt qua, có bị ngã cũng không cảm thấy đau.

"Hôm nay như thế nào, nghe giảng thuận lợi không?"

"Nghe giảng thì có gì thuận lợi với không thuận lợi chứ," Kiến Hạ nghiêng đầu nhìn cậu, "Lẽ nào hàng ngày cậu nghe giảng đều rất không 'thuận lợi'?"

Lý Nhiên xì một tiếng, cốc đầu cô một cái.

"Nhưng mà, cậu đã suy nghĩ xem muốn học trường Đại học nào chưa?" Kiến Hạ hỏi.


"Nên để mình hỏi cậu mới phải chứ?"

"Mình? Mình đương nhiên là muốn tới nơi tốt nhất mà mình có thể thi vào được rồi. Không chút nghi ngờ," bên trong ngữ khí của Kiến Hạ chứa chút kiêu ngạo, khi được dẫn dắt, trở nên rất giống bản thân, "Bởi thế còn cậu?"

"Cậu đi đâu, thì mình theo đó."

"Chỉ biết nói lời bùi tai thôi."

"Đã có lần nào mình nói mà không thực hiện được chưa?"

"Thật hở? Trường mà mình thi được cậu lại không thi được."

"Ở cùng một thành phố là được rồi mà."

"Nếu không thể ở cùng một thành phố thì sao?"

"Vì sao lại không thể ở cùng một thành phố?"

Phải, vì sao chứ. Trần Kiến Hạ không nói rõ được, trong mơ hồ dường như đang chờ đợi một biến cố tồi tệ - thế nhưng không phải rảnh rỗi tới mức tự trù ếm bản thân, chỉ không dám tin tưởng vận mệnh sẽ đối xử tốt như vậy với bọn họ. Không, không phải là bọn họ.

Là cô.

Dựa vào cái gì mà mười mấy năm nay chưa bao giờ nhận được nhiều đến thế, thời khắc này lại ban cho cô niềm hạnh phúc khiến trái tim cô tràn đầy hoang mang? Nhất định là có một âm mưu gì đó, nhất định sẽ không thuận lợi như vậy.

Tựa hồ nghĩ như thế này, khiêm tốn nguyền rủa bản thân như thế này, là có thể tránh khỏi việc vui quá hóa buồn.