Đường Chim Bay

Quyển 1 - Chương 2: Nhà của sát thủ không phận sự cấm vào




Người bán rượu Dương "A" một tiếng, như nhớ tới điều gì liền nói: "Mém xíu tôi quên mất, hôm nay tôi trực đêm, còn nửa tiếng liền đến phiên tôi. Tôi đi trước, bái bai không tiễn!" Đáng tiếc quyết định quá muộn, không đợi anh thoát thân, bộ vị quan trọng nửa người dưới đã đột nhiên đau xót, nên ngã xuống đất co quắp. Khóe mắt vẫn còn thấy cái chân đang nâng lên của Lý Lộc.

"Lý Lộc!" Anh không thể tin nói, "Sao em lại đối xử với tôi như thế, nếu tôi đoạn tử tuyệt tôn, dù tôi chết cũng sẽ tìm em báo thù đó!"

"Ấy da da, anh nhìn bảng hiệu của tôi xem tôi làm ăn về cái gì nào, tự nhiên có thể khống chế đúng mực. Có thể làm giảm đau và lấy lại phong độ tức thời, có thể bảo vệ ngày sau ngẩng đầu mạnh mẽ, anh phải cảm ơn kỹ thuật của tôi mới đúng." Lý Lộc nâng chân đẩy anh ta ra ngoài bậc cửa rồi nói, "Trừ phi tôi cho phép anh điều tra, nếu không chớ tự điều tra đến trên đầu tối, nhớ?"

"Nhớ, nhớ. . . ." Dương suy yếu nói, tuyệt vọng phát hiện áo sơ mi đẹp đẽ đã dơ bẩn gần hết.

Dương nhếch nhác đứng lên, trên áo vest dài màu đen và quần dính đầy bùn nhão. Đại đa số địa phương ở Los Angeles đều có thể đến mà không nhiễm một hạt bụi, nhưng cũng có chỗ ngoại lệ, ví như khu hỗn loạn tại Little Tokyo ở phía nam và chỗ ở của Lý Lộc.

"Em luôn thô bạo thế, khó trách cho đến bây giờ chỉ có một mình. Cho nên dù tuyển được y tá, họ cũng cảm thấy sinh mạng không cách nào được bảo đảm an toàn, cho nên mới rối rít nghỉ việc." Anh oán trách nói.

Lý Lộc xoay người lại muốn nhốt anh ở ngoài cửa, lúc này, một tiếng nhạc rất cổ quái truyền ra từ trong túi quần Dương. Dương nhìn màn hình, rồi nói với Lý Lộc: "Là Brad. . . . Xem ra anh ta lại không chết được." Thành công ngăn trở động tác đóng cửa của Lý Lộc. Trước khi tiếng nhạc cổ quái lai bắt đầu nữa, Dương đã nghe điện thoại.

Lý Lộc thuận tay cất số thuốc mà Dương giao cho cô, sau đó xoay người chờ đợi.

". . . . . Tôi đang ở chỗ cô ấy, cậu có chuyện gì không?" Dương hỏi người ở đầu kia điện thoại.

"Được được, tôi biết cậu không thích nói lại lần thứ hai, vậy chúng tôi tới đó rồi chầm chậm nghe không được sao." Nói xong, Dương cúp điện thoại di động, hơi oán trách Lý Lộc, "Không biết Brad bị thương cái "chân" nào rồi, cậu ta bảo tôi dẫn em đến hang ổ của cậu ta."

Lý Lộc nói: "Đừng so anh ấy với anh, anh thì tiêu rồi, còn anh ấy làm việc rất cẩn thận, không chừng là phát hiện ra thứ gì. Anh có lái xe tới không? Mìn Halley của tôi còn đang ở trong tiệm sửa xe."

"Ai ai, tôi biết mình bị em xem thành tài xế riêng ròi mà, đi theo tôi, xe dừng trong một quảng trường bên ngoài."

******

Hang ổ của Brad ở một khu khác. Dương và Lý Lộc ở trong trạm dừng xe nửa buổi tối, bốn giờ sáng mới tiếp tục chạy ô-tô tới, rốt cuộc đã tới trước 9 giờ sáng.

Diện tích khoảng bốn mảnh vườn nhỏ, ở giữa là một căn nhà ba tầng có kiểu dáng hơi lộn xộn, một mặt trong đó là bức tường thủy tinh màu xám xanh. Brad không thích màu máu, anh thích nhất màu đen và màu xanh dương, còn hết sức thần kinh cho rằng, Black và Blue đều là tộc chữ B như anh. Nói tóm lại, anh ngoài có một vài tật xấu khi bắn tỉa thì kỹ thuật bắn súng rất chính xác.

Dương dừng chiếc xe Benz màu đen của anh ở lề đường ngoài biệt thự, Brad tự mình ra nghênh tiếp.

Dương nhìn từ xa thấy anh ta từ cửa chính bên kia đường đi tới, liền hết sức không chịu nổi, lùi vào xe tránh người chủ đang đi tới, nói: "Cậu có thể sửa đổi thói xấu của mình không, ba bước một đường dây cao thế, năm bước lại có sấm sét, còn ai dám đến chỗ cậu làm khách chứ."

Brad đi tới trước xe rất nhanh, mở cửa đuổi Dương xuống xe, mình tự vào ngồi, xoay người lại rút hai điếu xì gà cho Lý Lộc và Dương, nói: "Không như vậy tôi không thể nào an tâm ngủ."

Dương không chịu nổi trợn trắng mắt, lên chỗ ngồi kế tài xế: "Vậy tối thiểu nên cài đặt hộp điều khiển từ xa, nếu không mỗi lần có khách đến, cậu đều tự ra ngoài lái xe sao?"

Xe hơi chạy dọc theo một con đường quỷ dị vào sản nghiệp của Brad, người chủ sản nghiệp nói: "Tín hiệu từ hộp điều khiển có thể bị nghe trộm, tôi tin tưởng mình hơn."

"Bệnh thần kinh và chứng cưỡng ép của cậu ta lại tăng thêm một bậc rồi, em xem phải làm sao."

Lý Lộc buông tay, tỏ ra việc không liên quan đến mình nói: "Anh là người hợp tác cũng mặc kệ thì tôi lo làm gì?"

". . . . . ." Dương rất thất vọng.

"Cám ơn, tôi không hút thuốc lá." Lý Lộc giao trả xì gà cho Brad.

"Đây không phải là xì gà, là thuốc nổ tiện lợi tôi mới chế, chỉ cần không vào sân bay, bình thường sẽ không bị tra ra. Uy lực nổ gấp bốn lần TNT (Trinitrotoluene, 1 chất tạo bom). Có thể nổ tung một căn biệt thự nhỏ."

Dương huýt sáo một hơi, cười nói: "Đây là quà tặng tốt nhất, có thể cho tôi nhiều hơn để phòng thân không. Gần đây làm việc trái với lương tâm quá nhiều, bên Z lại luôn cho tôi nhiệm vụ kỳ quái."

"Không cho." Brad rất kiên định nói. Anh vẫn chuyên tâm lái xe trên đường, biệt thự của Brad, đi nhầm một bước sẽ có thể trực tiếp đến trước mặt Chúa.

"Bây giờ có thể nói anh kêu tôi đến có chuyện gì chưa?" Lý Lộc hỏi.

"Là như vậy. . . ." Brad dừng lại, bởi vì xe đã an toàn dừng ở dưới nhà.

"Ừ, chúng tôi đều nghe." Dương nói.

Nhưng người khơi đề tài lên lại không nói, anh xuống xe kéo cửa biệt thự ra, trước khi vào cửa đã bảo khách đổi dép, chỉ dẫn khách tránh khỏi cơ quan bảo vệ dày đặc trong phòng, rồi dừng lại trước một căn phòng ở lầu ba.

Dương phát điên quay đầu, lầm bầm nói: "Tôi quả nhiên không hợp với Brad, tôi ghét thói quen nói chuyện thích thở mạnh của cậu ta."

Đối với lời oán trách rõ ràng nói cho người trong cuộc nghe của anh, Brad không chút để ý, nói với Lý Lộc: "Nhiệm vụ lần này của tôi thật ra là đến Đa Duy Cống. . . . . ."

Lý Lộc ngẩng đầu lên, cô nhăn mày lại. Cái tên Đa Duy Cống này tuyệt không xa lạ, thậm chí giống như là bẩm sinh, là một ấn ký khắc sâu trong trí nhớ. Đây là ấn ký Brando để lại cho cô, vết thương tầng dưới chót nhất của linh hồn.

"Dương, cho nên tôi gọi cậu tới đây là vì cậu là người duy nhất ngoại trừ Z biết tình trạng của Lý năm năm trước."

Nghe đến đó, Dương cũng không khỏi thu lại vẻ mặt chẳng hề để ý, anh thử nhìn Lý Lộc bên cạnh dò xét. Năm năm trước là anh và Z nhặt được Lý Lộc. Trong 25 người bọn họ, có ai không có chuyện xưa đâu, nhưng thảm thiết nhất có lẽ chính là Lý Lộc.

"Anh nhìn thấy gì ở Đa Duy Cống?"

"Nhiệm vụ của tôi không có thành công, hơn nữa còn bị thương một chân." Brad nói, "Phòng thủ của gia tộc buôn lậu thuốc phiện rất nghiêm mật, cho nên ám sát không được cũng không phải chuyện kỳ quái. Nhưng mà để mình bị thương trong khi làm nhiệm vụ, thì đây là lần đầu tiên từ khi tôi bắt đầu làm việc tới nay."

". . . . . ."

Dương và Lý Lộc nhìn nhau, bọn họ biết Brad là mặt hàng đáng sợ dường nào. Mặc dù hơi bị thần kinh và hơi mắc chứng cưỡng ép, nhưng tiêu chuẩn nghiệp vụ của anh rất cao. Trong hồ sơ của tổ chức tình báo nước Mỹ, danh hiệu sát thủ của Brad phải có cấp bậc bảo mật 3A.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Đáp án ở bên cánh cửa này, bên trong đang nhốt một người tôi mang về từ đó. . . Trong nhiều người Duy Cống, người như vậy có một bầy. Thần chí bọn họ đã không rõ ràng, thể năng lại vượt ra khỏi tài nghệ loài người có thể đạt tới. Nhưng bắp thịt lại không nhiều, từ bên ngoài nhìn vào không có gì khác biệt vớingười bình thường —— một đám người điên, nhưng người nào cũng có thể tay không bẻ gãy ống thép."

"Ống thép cỡ nào."

"Ống thép rỗng to cỡ bắp chân, vách thép dày 1cm. Vẫn bẻ gảy!"

Dương hít vào một hơi, lớn tiếng nói: "Vậy không phải giống Lý. . . ." Nói tới chỗ này, anh ngừng lại.

Vẻ mặt Lý Lộc bình tĩnh nói: "Nhưng tôi còn chưa điên."

"Mấy năm qua, mặc dù có nhiều nghi vấn với em, nhưng tôi chưa hề hỏi chuyện của em, cảm thấy đây là bí mật riêng của em. Nhưng hiện tại đã khác rồi, đã xuất hiện một đám." Brad nhớ lại trường hợp nửa tháng trước, những "Người" được thả khỏi nhà tù, chỉ có hình thái loài người, thần chí đã hoàn toàn bị phá hủy rồi. Bọn họ nhìn thấy sinh vật liền tru diệt, bất luận nam nữ già trẻ, chẳng phân biệt được địch ta, cho đến khi bị tiêu diệt hết mới kết thúc cuộc giết chóc.

"Bao nhiêu người?" Lý Lộc hỏi.

"Cũng không phải rất nhiều, ước chừng mười người. Tôi hoài nghi bọn họ có thể là muốn chế tạo binh sĩ có tài nghệ thể năng siêu viết, mà đám kia lại là vật thí nghiệm không thành công."

Tất cả đều phải trả giá, lực phá hoại siêu cường, lực bộc phát ngắn ngủi. . . . Nhìn qua đáng sợ, trên thực tế lại không chịu nổi một kích. Bởi vì chỉ cần là có thể loài người, thì sức chịu đựng đều có giới hạn. Lúc phá hư vật thể trong tay, cũng là khi đang phá hư cơ thể của mình.

Lý Lộc lắng đọng suy nghĩ, nói suy đoán với Brad: "Là ma túy. Tên là Hell Drop, dạng nguyên thủy hoặc dạng cải tiện, nếu như tôi không nhớ lầm, đây là chất thuốc gây nghiện mà mấy năm trước vẫn chưa hoàn thiện."

"Ma túy ư, nhưng vậy không phù hợp lẽ thường." Brad nói, "Em biết tôi vì sao chưa bao giờ hút thuốc không, không phải là bởi vì thích sạch sẽ, mà bởi vì lá cây thuốc lá sẽ làm thể năng của con người ngày càng suy giảm, lượng hô hấp sẽ giảm xuống, sự kiên trì cũng bị tổn thương. Lá cây thuốc lá còn như vậy, huống chi là ma túy."

Dương lo âu nhìn Lý Lộc hỏi: "Xem đi, cậu ta quả nhiên hỏi đến đây rồi, em còn muốn nói tiếp không?"

Lý Lộc cắn răng suy tư một hồi, hỏi ngược lại: "Nếu như tôi nói ra, Z có ý kiến hay không?"

"Yên tâm, cái tên kia tuyệt không chuyên chế. Nếu như chính em cũng cảm thấy không thành vấn đề, vậy thì không thành vấn đề."

Lý Lộc gật đầu hiểu, câu kế tiếp của cô là nói với Brad: "Tôi đã nói thật với anh, tất cả ma túy đều có hại với thân người. Nhưng không nhất định tất cả ma túy đều sẽ làm giảm tố chất thân thể."

"Em có ý gì?"

"Hell Drop tổn hại là hệ thống thần kinh người, nhất là thần kinh não."

Dương thở dài một tiếng, anh biết quá khứ đó có ý nghĩa như thế nào với Lý Lộc, bởi vì anh là một trong số ít người biết Lý Lộc lúc đó. Brad lại không biết gì cả nên anh chỉ có thể yên lặng nghe.

Bên kia cửa là một gian phòng ngủ không quá lớn, lúc nãy còn an tĩnh, hiện tại có lẽ nghe được ngoài cửa có người, nên bên trong bắt đầu có tiếng vang, một tiếng nức nở nghẹn ngào như con thú bị vây hãm còn có tiếng ken két của ván giường bị lay động.

Lý Lộc nhắm mắt lại, tình cảnh bên trong không khó tưởng tượng, nhưng đã qua rồi, cuộc sống luôn luôn phải tiếp tục. Nếu như muốn sinh tồn trong sự tuyệt vọng này, sẽ phải học được quên lãng. Ít nhất hôm nay những khổ sở đang xảy ra trên người người khác, không liên quan gì với cô.

Cô từ từ nói: "Tôi nhớ lúc học đại học có một học viên cùng khóa tính toán thân thể sức chịu đựng của bắp thịt con người để làm luận văn tốt nghiệp. Tính cả một năm, cuối cùng cho ra một kết luận, nếu như tất cả bắp thịt của thân thể con người đồng thời phát lực cùng phương hướng, thì sẽ có thể đối kháng với đầu của một chiếc xe lửa."

". . . . . . Không thể tưởng tượng nổi."

"Anh nói đúng, ở trong cuộc sống, chưa có ai có thể làm được."

"Nhưng em làm được."

Lý Lộc lắc đầu, trả lời: "Có thể làm được thì phải trả giá cao khổng lộ. Tập trung lực lượng như thế quá mức mạnh mẽ, mạnh mẽ đến vượt ra khỏi cực hạn của thân thể con người. Cho dù mạnh nhưng cũng rất dễ dàng dẫn đến hậu quả đứt gân gãy xương. Cho nên hệ thống thần kinh của người bình thường sẽ phán hành động này là tuyệt đối không được phép."

Brad không hỏi nữa, nói tới chỗ này, tất cả nhân tố đều có thể liên hệ tới. Ma túy tổn thương hệ thống thần kinh, lực lượng mạnh mẽ.

"Cho nên những tên khùng kia thật ra phải trả giá lớn bằng cách tự tổn thương mới có thể có lực lượng đó." Anh nói, "Như vậy em thì sao?"

"Mở cửa, cho tôi vào xem một chút."

Đối mặt Lý Lộc như vậy, cho dù Brad cũng không có biện pháp phản đối, anh không thể không từ bỏ vấn đề vừa hỏi, mở khóa cửa.

Trong phòng không có treo rèm cửa sổ, bên ngoài vách tường thủy tinh là cây cối rậm rạp. Mặc dù là hoàn cảnh kín mít, nhưng cũng có thể cảm nhận được không khí lưu động tự do bên ngoài.

Một chiếc giường bằng inox kê sát vách tường, phía trên dùng da trâu trói buộc một người —— nếu như còn có thể xưng là người.

Lý Lộc, Dương và Brad cùng đi đến trước mặt hắn rồi nhìn xuống.

Đó là một người đàn ông da đen cao hơn hai thước, cơ bắp trên người vạm vỡ, cả bả vai và cơ cổ cũng to như gạch, gần như có thể sánh ngang người mẫu thể hình.

"Cậu đã nói mấy người này có vẻ như người bình thường, cậu nói láo." Dương nói.

Brad nhăn mày lại, anh không thích bị người ta nói mình không nói thật.

"Đây là người cường tráng nhất trong đó, cho nên tôi mới mang hắn về giày vò. Lý Lộc nói đúng, sau khi những kẻ điên kia sử dụng lực lượng kinh người, sẽ hoàn toàn ỉu xìu đi giống như củ cải bị nhổ khỏi đất. Rất nhanh sẽ bị võ trang địa phương ở Đa Duy Cống giết chết. Về phần tên này, là củ to còn lại."

Nhưng có thể nhìn thấy, tình trạng hôm nay của hắn cũng không tốt, nước mắt ứa ra, khóe miệng chảy một đống nước bọt, rên rỉ thê thảm. Bởi vì gào thét lâu dài, nên giọng nói đã yếu đến cơ hồ không nghe được, nhưng hắn vẫn cố gắng muốn dùng hành động này để giảm bớt khổ sở.

"Có lúc trái tim sẽ ngưng đập một hai phút, tôi không biết hắn có thể chống được bao lâu. Tôi trở lại đã nửa tháng, vết thương trên chân đã tốt rồi, nhưng triệu chứng của hắn ta còn chưa giảm."

Lý Lộc nói: "Sẽ không giảm bớt, cho đến khi hắn chết. Thần kinh não của hắn đã hư. Như vậy đi, tôi lấy chút mẫu máu trở về, còn người này, anh xử lý thế nào cũng được."

Trên đường trở về, Lý Lộc trầm ổn lái xe, Dương ngồi ở ghế cạnh tài xế cẩn thận từng li từng tí nhìn lén vẻ mặt của cô.

Qua gần mười lăm phút Lý Lộc vẫn không nói một lời, Dương rốt cuộc không nhịn được trầm muộn. Buồn khổ đến mức đưa hai tay bứt tóc của mình.

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười của Lý Lộc.

"Cười cái gì mà cười!" Dương buồn bực nói.

"Tôi cười động tác của anh giống như tinh tinh, còn là tinh tinh lớn chưa thỏa mãn dục vọng."

"Oa a a! Đồ không có lương tâm, tôi đang lo cho em đó!"

"Lo lắng? Có cái gì mà lo lắng. . . ."

Dương dừng miệng, không biết nên biểu đạt trầm muộn trong lòng thế nào. Triệu chứng của Lý Lộc năm năm trước chỉ có nặng hơn không có nhẹ hơn. Ngay cả Z cũng nói, cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy tình trạng này, cô ấy kết luận đó là một cơn nghiện không cách nào bỏ hẳn. Hell Drop —— dòng suối địa ngục. Người từng hưởng mùi vị của nó, đều sẽ quên sự sung sướng của thế tục, chỉ không ngừng tiếp xúc vết tích thần thánh của nó, mới có thể sống khoái cảm hơn, nếu không chỉ có thể sống không bằng chết.

"Z nói em vốn phải chết."

"Đúng vậy." Lý Lộc cảm khái rất sâu nói, "Nhưng không có chết được."

"Còn nói dù em còn sống, cũng không thể bỏ hẳn cơn nghiện của chất thuốc thí nghiệm nguyên thủy. Một khi thần kinh não bị loại thuốc kia độc hại, thì sẽ không thể rời bỏ nó."

". . . . . ."

"Bây giờ nhìn thấy em khỏe vậy, tôi cảm thấy rất may mắn. Thật may là Z không phải vạn năng, ừ, thần thánh cũng có lúc đoán sai."

Lý Lộc trầm mặc gần hai phút. Trong khoảng thời gian này, Dương buông lỏng tâm tình nằm ở trên ghế ngồi, so với cảm giác đè nén lúc ở trong biệt thự của Brad, bây giờ đã thấy tốt hơn nhiều vì có một Lý Lộc còn sống ở bên cạnh.

"Thật ra thì. . . ." Lý Lộc do dự mở miệng.

"Thật ra thì cái gì?"

"Z nói cũng không sai, xin đừng mất lòng tin với nguồn gốc tình báo của chúng ta."

Dương tháo miếng lót sau cổ tay ra, ngồi dậy nhìn cô. Lý Lộc chuyên chú nhìn đường, đôi tay giữ chặt trên tay lái, vẻ mặt tuyệt không tầm thường.

"Em nói vậy có ý gì?" Dương cảm thấy rợn cả tóc gáy.

"Dược tính của chất thuốc thí nghiệm nguyên thủy còn thuần túy hơn chất thuốc cải tiến nhiều, vốn là thuốc giết người. Cho dù may mắn không có chết, theo lý luận mà nói, cơn ghiền cũng sẽ rất mãnh liệt. —— đến bây giờ tôi lúc nào cũng có thể cảm nhận được lực hút của chất thuốc với tôi, dù lúc chế luyện ma túy có thể dùng thuốc khác thay thế, nhưng theo bản năng đều muốn mình chế tạo ra được chất lỏng thí nghiệm thuần túy nguyên thủy."