Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 34




Converter: Mây Trắng



Editor: Ý Như



Trình Nghi Bắc trò chuyện với Đỗ Trạch Nhiên, mỗi câu nói đều mong hạ bệ đối phương, anh cố ý mời bọn họ đến đây, chủ yếu là mượn cơ hội tỏ rõ thái độ. Nếu anh đã quyết định không có bất kì liên hệ gì với Đỗ gia nữa, thì cũng mong sau nay không có phiền toái gì xuất hiện nữa, đồng thời cũng coi đây như lời cảnh báo, anh không thích người khác thao túng mình.



Anh nhìn quanh đại sảnh, không thấy bóng dáng Tây Thuần đâu. Anh chau mày đi qua phía bên kia, bởi lẽ anh thấy Trần Tư Dao bước ra từ cửa đó. Anh bước qua, Trần Tư Dao thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn nói: “Tây Thuần bên kia kìa.”



“Tôi biết.” Giọng anh dịu dàng, cười gật đầu.



Trần Tư Dao nhíu mày, bước chân rõ lo lắng thế kia vẫn còn có thể dửng dưng trả lời với cô, đàn ông với đàn bà đúng là hai loài sinh vật khác biệt.



Lúc Trình Nghi Bắc bước đến, Tây Thuần đang cong người mang giày. Trình Nghi Bắc vui vẻ ngắm nhìn Tây Thuần mang giày, cũng chẳng bước lại gần. Tây Thuần mang giày xong bước đến cạnh anh, “Tìm em à?”



“Ra ngoài đây hít thở chút, vừa hay gặp em luôn.”



“Ồ.” Tây Thuần dẩu môi, hóa ra nhân tiện gặp thôi.



Trình Nghi Bắc kéo cô vào hội trường, nắm tay cô đi chào hỏi đối tác, từ thái độ và giọng điệu của anh cho thấy địa vị những người này không hề thấp. Chào hỏi xong Trình Nghi Bắc còn dắt cô đến bên cạnh Đỗ Trạch Nhiên, đây khác nào đang khiêu khích Đỗ Trạch Nhiên. Sắc mặt Đỗ Trạch Nhiên khá tệ, đã vậy còn nghe nói Tây Thuần mang thai, ánh mắt anh ta dạo vài vòng quanh bụng Tây Thuần, còn cố ý nhắc nhở Trình Nghi Bắc cẩn thận người bên cạnh có tâm kế, nhưng Trình Nghi Bắc cũng chẳng quan tâm lắm.



Đỗ Trạch Nhiên híp mắt, đôi mắt sâu thẳm khó lường, nếu đùng một cái gạt bỏ Tây Thuần Trình gia chắc chắn phản đối, nhưng đứa trẻ trong bụng Tây Thuần là một lá bài khó chơi, không biết chừng cô ta có thể dùng đứa bé bước qua cửa Trình gia, dầu sao Trình Nghi Bắc cũng là đứa con duy nhất của Trình Chí Diên với Hạ Lập Khoa mà, hai chữ duy nhất này thật rất đáng giá.



Cốt lõi chính là thái độ của Trình Nghi Bắc.



Trình Nghi Bắc cảm thấy mục đích hôm nay của mình đã đạt được, để Tây Thuần đi qua kia ngồi, đứng lâu quá sẽ không tốt cho cơ thể cô, cô cũng chẳng biết nói khỏi cần thế nào nữa.



Đỗ Trạch Vân đứng cả buổi bên kia, ánh mắt cô dạo quanh Tây Thuần, cuối cùng không kiềm được thở dài. Vốn dĩ rất muốn bước qua chúc phúc, để tư thái mình cao nhã một chút, để người khác yên tâm cũng để bản thân được thanh thản. Nhưng cứ mỗi lần thấy Tây Thuần lại thấy xót xa, cái cảm giác không cam lòng nó lại trỗi lên mạnh mẽ như ngọn lửa thiêu rụi tâm hồn cô. Cô hâm mộ, cũng ghen tị, cô không cam, nhưng lại không được tức giận ầm ĩ lên như bao người khác, nên cô cứ hiềm nhìn Tây Thuần mãi, có lẽ thế này bản thân cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.



Đàn bà với đàn bà, một khi dính vào cùng một người đàn ông, mãi mãi quan hệ cũng không thể quay về lúc ban đầu.



Đỗ Trạch Vân thấy anh mình đã trò chuyện xong với Trình Nghi Bắc mới bước đến bên cạnh Trình Nghi Bắc.



“Trông em tốt lắm.” Trình Nghi Bắc cười nhạt.



Đỗ Trạch Vân không cười, làm sao cô không tốt cho được. Càng nhìn anh lại càng thấy chưa bao giờ anh hiểu cô, chẳng lẽ trước kia người trong mắt anh hoàn toàn là một người xa lạ?



“Trông anh cũng đâu có tệ.”



Những lời này giống hai người yêu nhau mới chia tay nhau nói chuyện với nhau sao?



Anh rót cho cô ly rượu, đưa tới tận tay cô: “Váy này rất hợp với em, trông chín chắn hơn rồi.”



Thật ra cô cũng có một cái váy rất giống cái này, nhưng không phải lễ phục, của cùng một người thiết kế, cô từng mặc nó trước mặt anh, nhưng sao giờ phút này cô lại thấy nó thật mỉa mai.



“Biết đâu cái váy này vốn dĩ dành cho em.”



“Có lẽ vậy.”



Đỗ Trạch Vân để ý thấy ánh mắt anh hay vô tình hướng qua chỗ Tây Thuần, chỉ là nhàn nhạt quét qua thôi, nhưng cũng đủ ân cần rồi.



Cô cố kiềm nén trước những hành động nhỏ của anh, “Anh đang chuẩn bị nhắm vào Đỗ gia à?”



“Sao nói vậy chứ?” Anh cũng chẳng phản ứng gì: “Người không đánh ta, ta không phạm người.”



“Anh của em chỉ làm vì em thôi.”



Nhắc nhở anh, là anh phụ cô trước, dù có sai cũng là anh sai trước.



Trình Nghi Bắc sửng sốt, không ngờ cô sẽ nói vậy, nhíu mày, “Anh không nhằm vào Đỗ gia, chỉ hi vọng công ty không có bất kì tổn thất nào, mặt nào cũng không muốn.”




“Bắc Ích với Đỗ gia quan hệ luôn tốt đẹp, em hi vọng quan hệ này cứ thế duy trì.”



“Anh cũng rất hi vọng.”



“Em sẽ khuyên anh em, cũng mong anh giơ cao đánh khẽ.”



“Đừng nghiêm trọng quá.”



Nghiêm trọng hay không, tự anh rõ nhất.



Bây giờ cảm thấy chỉ trò chuyện cùng anh thôi cũng thật mỏi mệt. Ý: Dám nói không muốn quay lại không?



Cô thở dài, tự lách ra chỗ khác.



Trình Nghi Bắc cũng đi qua chỗ Tây Thuần, nhìn bộ dạng buồn chán của cô, cười mỉa: “Chán lắm à?”



Tây Thuần chỉ chỉ ngón tay về phía người đàn ông trông khá hời hợt đằng kia, “Anh ta sáp lại bắt chuyện với 7 cô gái, trong đó có 3 cô tươi cười rạng rỡ với anh ta, 2 cô lơ đẹp anh ta, 2 cô thẳng thừng khinh bỉ anh ta.”



Nhìn đi, cô đã chán đến độ ngồi quan sát người khác rồi.




Anh vuốt tóc cô, “Đi nghỉ ngơi lát đi rồi anh chở em về.”



Cô đứng dậy, đi theo sau anh.



Không xa phía sau họ, Đỗ Trạch Nhiên lắc lắc ly rượu trong tay, đôi mắt lộ ra mưu tính. Đỗ Trạch Vân nhìn anh mình, có chút nghi ngờ, “Anh, có phải anh định làm gì không?”



Đỗ Trạch Nhiên nhớ tới đứa em gái ngu ngốc của mình lại tức giận, “Đến chừng nào em mới có thể khôn được như cô ta hả? Nếu em có thể có con của Trình Nghi Bắc thì cũng đâu đến nước này.”



“Em đâu phải cái máy đẻ.”



“Đó là công dụng chủ yếu của đàn bà đó.”



Đỗ Trạch Vân tuyệt đối không muốn nói thêm bất cứ câu nào với anh mình nữa, không cùng nhịp suy nghĩ thì sao bàn luận cho được.



“Nhưng mà cô ta cũng chẳng kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu.”



Đỗ Trạch Vân trợn to mắt: “Ý gì?”



Đỗ Trạch Nhiên chỉ cười không nói.



Đỗ Trạch Vân nhớ Trình Nghi Bắc và Tây Thuần đang đến phòng nghỉ, lấp tức chạy qua đó, giây phút này cô không còn tham vọng gì nữa, cô rất hiểu anh mình, chỉ cần là thứ anh ấy muốn anh ấy nhất định phải có cho bằng được, nếu có chướng ngại vật xuất hiện anh ấy cũng chẳng ngại ngần dẹp bỏ nó.



Cô chạy đến, vừa mới tới cửa đã nghe tiếng vang rất lớn.



Đèn treo lớn trên trần rớt xuống, cũng trong giây phút đó, Trình Nghi Bắc bổ nhào vào chắn đèn trên người Tây Thuần, anh không dám đè nặng cô, cơ thể anh gắng gượng đỡ đèn.



Đỗ Trạch Vân lập tức chạy tới, đẩy đèn ra, chùm đèn cháy đã lâu, lúc này rất nóng, tay cô không cẩn thận nên bị bỏng, nhưng cô không quan tâm tới nó, chỉ kéo Trình Nghi Bắc, “Anh không sao chứ?”



Anh cuộn chân, hình như bị đập vào đùi, hơn nữa còn bị phỏng.



Giờ phút này Tây Thuần lại che bụng mình: “Con của tôi, con tôi, con tôi…”



Đỗ Trạch Vân chưa bao giờ hận Tây Thuần, nhưng giờ khắc này trong mắt cô lại đầy căm hận. Căn bản Tây Thuần không hề bị thương, nhưng điều đầu tiên cô ấy quan tâm không phải Trình Nghi Bắc, mà là quan tâm bụng mình, nếu không có Trình Nghi Bắc thì cô ấy làm gì còn con chứ.



Trình Nghi Bắc nén cơn đau, trấn an Tây Thuần đang sợ hãi: “Không sao, không sao, em không sao, con cũng không bị sao cả.”



Thế này Tây Thuần mới phản ứng lại: “Anh bị thương rồi, chúng ta mau đến bệnh viện thôi.”