Dương Lão Sư Ở Trên, Tôi Ở Dưới

Chương 3: Đăng ký lớp bồi dưỡng




Buổi sáng, bên ngoài trời mưa lâm râm, nhiệt độ cũng hạ xuống rất thấp. Lúc Dương Diên Vĩ tỉnh giấc vẫn còn nhìn thấy Khúc Tri Tịch ngủ say bên cạnh. Cánh tay cô nhẹ nhàng duỗi ra khẽ chạm vào khuôn mặt xuất thần ấy.

Cái tên Khúc Tri Tịch này đối với cô không quá xa lạ, dường như đã từng tồn tại trong ký ức. Nhưng Dương Diên Vĩ càng nghĩ càng không nhớ nổi bản thân đã nghe qua cái tên này ở đâu.

Không lâu sau đó, Khúc Tri Tịch cũng chịu tỉnh giấc. Ánh nắng ẩn sau bầu trời xám đen khiến không gian xung quanh có phần ảm đạm. Chiếc giường ấm áp còn vương chút dư vị tối qua giờ đã trống rỗng, Dương Diên Vĩ không còn ở đó nữa, cũng không biết đã rời đi từ lúc nào.

Khúc Tri Tịch chuyển tầm mắt, nhìn thấy trên bàn đặt một tờ giấy ghi số điện thoại. Nàng nhẹ nhàng nhặt tờ giấy lên, chậm rãi lưu lại số của Dương Diên Vĩ vào danh bạ.

Lúc Khúc Tri Tịch trở về nhà, bên ngoài vẫn còn mưa. Một mình trong ngôi nhà rộng rãi khiến nàng luôn có cảm giác lạnh lẽo, một năm gia đình gặp nhau không quá năm lần, khuôn mặt của mẹ nàng, sợ rằng đến chính nàng cũng không còn nhớ rõ. Nằm trên giường mơ màng, Khúc Tri Tịch lại ngủ một giấc sâu chưa từng có.



Hạ Vi Vi mang cặp vào lớp, vừa nhìn thấy Khúc Tri Tịch mặt mày liền rạng rỡ. Cô kéo ghế bên cạnh nàng ngồi xuống, cái miệng nhỏ cũng bắt đầu càu nhàu.

“Tri Tịch, đêm đó cậu đã đi đâu vậy? Tớ vừa tìm vừa gọi cho cậu nhưng không thấy ai trả lời.”

“Cũng không có gì, tớ có việc đột xuất nên phải rời đi gấp. Điện thoại vừa vặn hết pin, không liên lạc được.”

Khúc Tri Tịch trả lời qua loa rồi lại chăm chú vào sách vở trước mắt, ánh nhìn vô cùng kiên định, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, lơ đễnh một hồi. Rõ ràng là đang nhớ đến một người.

Dương Diên Vĩ thật sự rất đẹp.

Khúc Tri Tịch viết một lúc liền không viết nữa, có cái gì đó đang chi phối sự tập trung của nàng. Không tiếp tục được, sách vở bị nàng gấp lại vứt sang một bên, cả người mệt mỏi nằm xuống, uể oải nhắm mắt.

Thật muốn gặp lại Dương Diên Vĩ một lần, nàng chỉ không rõ bản thân phải đợi đến lúc nào. Nhưng lẽ ra Khúc Tri Tịch nên biết, trái đất vốn dĩ rất tròn.

Bài tập trên bàn chất cao thành núi, nàng lại không giống như người khác ồn ào tán gẫu, trong giờ học chỉ chuyên chú làm bài. Bên ngoài chợt có tiếng cửa đẩy, một giáo viên tiện đường ghé ngang liền nói vọng: “Bạn học Khúc Tri Tịch, hiệu trưởng gọi em có việc, ra chơi nhanh chóng lên gặp thầy ấy nhé.”

Khúc Tri Tịch không dời tầm mắt, chỉ khẽ đáp một tiếng.

Phòng hiệu trưởng cách dãy phòng học khá xa, phải đi bộ rất lâu mới có thể đến được. Buổi trưa trời nóng nực, lưng áo Khúc Tri Tịch sớm đã ướt đẫm. Đứng trước phòng hiệu trưởng, nàng chậm rãi đẩy cửa bước vào.

“Xin chào thầy, em là Khúc Tri Tịch của khối 12 lớp danh dự.”

“Mau vào đi, thầy có chuyện muốn nói với em.”

Khúc Tri Tịch cẩn trọng ngồi vào ghế, đối diện với hiệu trưởng cũng không có mấy căng thẳng. Thầy đặt trên bàn một bảng quyết định, đẩy về phía nàng.

“Kết quả của chuyên đề tự nhiên đã có. Hạng nhất lần này thuộc về em. Thầy cảm thấy kỹ năng giải toán của em vừa cứng vừa thành thục. Sắp tới có cuộc thi toán cấp thành phố, em có muốn đăng ký không?”

Khúc Tri Tịch chỉ liếc qua giấy quyết định một lần, hình như cũng không do dự mà gật đầu đồng ý.

“Em có.”

Việc thỏa hiệp với nàng vô cùng dễ dàng khiến khuôn miệng thầy hiệu trưởng cười không ngừng nghỉ.

“Một tuần nữa em có thể bắt đầu bồi dưỡng. Tổ toán có mười ba giáo viên, thầy sẽ chọn ra năm người xuất sắc thay phiên đào tạo em.”

“Không phải tổ toán chỉ có mười hai người thôi sao?” Khúc Tri Tịch hỏi, không khỏi cảm thấy khác lạ.

Thầy hiệu trưởng gật đầu. “Quả thật có mười hai người, nhưng năm nay so với năm ngoái đã tăng thêm một người. Cô ấy đã dạy được một năm rồi, thành tích giảng dạy cũng rất tốt. Năm ngoái sau khi em thi xong cô ấy mới chuyển đến, vậy nên mới không có cơ hội gặp mặt.”

Ngừng một chút, thầy lại nói tiếp:

“Có điều em cũng không cần tò mò. Mặc dù là giáo viên mới nhưng khả năng bồi dưỡng của cô ấy rất tốt. Không lâu nữa em sẽ gặp cô ấy thôi.”

Sự tán thưởng của hiệu trưởng vô thức liền khiến nàng tò mò, không rõ vị giáo viên đó tài giỏi đến mức nào mới có thể nhận được sự công nhận của thầy.

Nàng cái gì cũng không biết, chỉ biết giáo viên đó rất xuất sắc.

Khúc Tri Tịch khẽ đáp một tiếng, cùng hiệu trưởng trò chuyện thêm vài câu mới kết thúc. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời hơi tối màu trước mặt, thầm cảm thán cuộc sống thong thả sau này sắp kết thúc rồi.