" Tiểu Băng, mau tỉnh dậy, đến lúc người phải đi rồi. Ta vừa nhận được truyền âm vạn lí của Đại Trưởng lão, Băng Cung của ta đang bị một số tên chán sống tìm đến vì thế chúng ta phải lập tức trở về" Âm thanh Nữ Hoàng vang vọng bên tai đánh thức Lý Nhạn Băng thoát khỏi mộng xuân không lối thoát
" Vâng sư phụ! nhưng nếu lúc này ta đi hắn sẽ phát hiện, khi đó ta sẽ không nỡ mất" Nhìn Triệu Minh bằng ánh mắt quyến luyết không muốn giã từ, nàng lo lắng nói
" Không sao hắn vừa bị ta thi triển Mê Hồn Chú nên nhất thời sẽ không tỉnh lại, người có thể yên tâm. Mà nha đầu ngươi không ngờ cũng có lúc trở nên bộ dáng ấy" ánh mắt chăm chọc nhìn về Lý Nhạn Băng nữ hoàng cười cười
" A! Sư phụ người vậy mà xem trộm" Nàng khẽ cúi đầu e then, trên khuôn mặt diễm lệ của nàng lúc này đã hiện lên một màu hồng nhạt lại thêm vừa được tắm trong cơn mưa xuân ngào ngạt càng làm cho Lý Nhạn Băng càng thêm quyến rũ, động lòng người
" Cái này đâu thể trách ta, ai biểu ngươi rên to như thế làm sao vi sư không nghe cho được, mà ngươi lần này lỡ thất thân cho hắn ngươi cứ coi như đó là những hồi ức đẹp nhất đi, dù sau ta tin sau lần này hắn sẽ không thể quên ngươi được"
Lý Nhạn Băng gật đầu đồng ý, nàng nhìn về phía hạ thân lúc này dương căn của hắn vẫn cắm sâu vào bên trong tiểu huyệt của nàng, nhẹ nhàng rút ra trên đó còn đọng lại từng lớp dịch nhày nhày vô cùng ướt át. Nàng khẽ thơm lên trán hắn một cái, rồi nhìn khuôn mặt hắn thật lâu, như muốn khắc sâu hình bóng Triệu Minh vào tâm khảm.
Cả hai sau đó nhanh chóng rời đi bỏ lại Triệu Minh ở lại trong một mình trong động mà chẳng hề hay biết.
Một thời gian sau, Đế đô Nam Việt đế quốc xuất hiện một thiếu niên không ngừng đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của thê tử mình. Không sai! người này chính là Triệu Minh, khi ấy, thức dậy không thấy nàng, hắn cứ nghĩ nàng da mặt mỏng, nên trốn về trước.
Nhưng đến khi hắn đến nhà tìm nàng thì hay tin cả gia tộc của nàng trong một đêm vô thanh vô tức mà biến mất khỏi đế đô. Đáng thương cho thiếu niên ngày hôm trước vừa được thê tử, ngày hôm sao thê tử đã không cánh mà bay, triệt để rời xa hắn.
" Băng nhi! Giờ nàng đang ở đâu? Không biết nàng có nghe ta nói hay không? Ta không biết vì sao nàng rời bỏ ta, nhưng nếu đã là nữ nhân mà Triệu Minh ta xác nhận, thì cho dù nàng có chạy đến chân trời góc bể ta cũng sẽ tìm được. " Hắn hường về bầu trời hét lớn, bởi vì thông qua hệ thống nhắc nhở, hắn biết được việc biến mất của Lý Nhạn Băng, cùng với thủ đoạn của nàng khi đó chắc chắn có liên quan đến vị sư phụ thần bí của nàng.
Mà lúc này ở một nơi xa tận tinh không cao đến 99 tầng trời, trong một cung điện xa hoa lộng lẫy, xung quanh chỉ đơn thuần là băng với băng, nhưng loại băng này không phải loại băng tuyết bình thường mà là loại kia xa xỉ băng, tên của nó là " Tỷ năm băng thạch" loại băng thuộc tính tinh thuần nhất, quý giá nhất. Chỉ một khối nhỏ cũng đủ khiến các tu sĩ băng thuộc tính tranh nhau đến sức đầu mẻ trán. Mà ở đây nó chỉ có thể cúi đầu làm vật xây dựng, trang trí cho toà lâu đài này. Trong lâu đài, một thiếu nữ có dáng người hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo, nàng như một tôn nữ thần khiến người người mê mẩn. Nhưng lúc này đây, trên khuôn mặt vị nữ thần vô cùng thống khổ, nàng khóc. Nhìn vào hình bóng nam nữ trong Thiên Lý Kính, chàng đang lang thang bốn bể tìm nàng, cùng lời khẳng định như chém đinh chặt sắt kia làm nàng vô cùng cảm động.
Nàng cảm thấy mình không đáng, không đáng để hắn làm như vậy. Nàng thật ích kỷ, ích kỷ vì không ở bên cạnh hắn, lại vì thực lực mà rời xa hắn. Nhưng nàng không hối hận, không hối hận vì quyết định của mình.
" Lisa mau cho ta nhận thưởng nhiệm vụ" Không sai! 1 tuần trước sau khi giúp Lý Nhạn Băng hoàn toàn luyện hoá Dị Băng, âm thanh hệ thống đã vang lên. Nhưng lúc đó hắn đang cùng nàng mây mưa làm gì còn tâm trạng mà để ý đến.
" Vâng" Lisa đáp
Trong nháy mắt một thanh Tru Tiên Kiếm đã xuất hiện trong tay Triệu Minh. Trên thân kiếm, từng luồn sát khí mãnh liệt vờn quanh, khiến lòng người sợ hãi. Phải lấy mạng bao nhiêu kẻ địch mới có thể hình thành tầng sát khí khủng bố như thế này.
Phải biết Tru Tiên Kiếm là một thanh hung kiếm mạnh nhất trong Tứ Kiếm của Thông Thiên Giáo chủ dùng để trấn bốn phương trận nhãn của Tru Tiên đại trận là: Hãm Tiên Kiếm, Lục Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên Kiếm và Tru Tiên Kiếm. Mà Tru tiên kiếm là một món thần khí chứa lực lượng vô thượng, sức mạnh có thể khai thiên phá địa, giết thần diệt quỷ vì thế kể cả hai bậc thánh nhân đứng đầu của xiển giáo là Nguyên Thủy Thiên Tôn và Lão tử cũng không thể phá giải hung trận mà buộc phải chạy đi. Trước khi rời đi còn để lại câu nói
" trận dữ ghê hồn".
Sau đó lại mặt dày rủ thêm đồng bọn là Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề đến, bỏ cả mặt mũi lấy 4 người chấp 1 người mới có thể đánh bại Thông Thiên Giáo Chủ. Qua đó có thể thấy được uy lực của tứ kiếm này. Tru tiên xuất thế thây chết thành núi, máu chảy thành sông quả không hổ danh là thần khí.
Triệu Minh thi triển ngự kiếm phi hành mà bay về gia tộc. Tuy ở nơi này đa phần cường giả đều dùng linh lực hoá cánh để phi hành nhưng Triệu Minh thì khác, hắn thích kiểu phong thần tuấn lãng, ung dung tiêu sái, vì thế hắn chọn ngự kiếm. Chỉ thấy trên không trung một thiêu niên khoát trên mình bộ y phục màu đen huyền ảo, hắn mày kiếm, mắt sáng, mái tóc dài tung bay trong gió, vóc người cao ráo, vạm vỡ, trên người toát ra khí chất dương cương, mà nó như liều xuân dược gợi lên dục vọng nữ nhân. Nếu nữ giới có thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, thì vị thiếu niên này được xem như thiên hạ đệ nhất mỹ nam của không quá đáng.
Hai chân hắn hiện tại đang đứng trên một thanh kiếm màu xanh lục vô cùng đẹp mắt, nhưng trái với vẻ ngoài của nó, thanh kiếm này toả ra một khí tức như muốn tàn sát mọi sinh linh, doạ cho các ma thu phi hành không dám lại gần.
Triệu Minh lấy tốc độ của một Linh Tôn cường giả, vì thế rất nhanh hắn đã đến trước cửa của Triệu gia. Mà trước đó để tránh cho các lão bất tử trong gia tộc cảm ứng được, Triệu Minh đã áp chế tu vi mình xuống chỉ còn Linh Tướng Viên Mãn. Nhanh chóng tiến vào Triệu Gia, Triệu Minh cảm thấy vô cùng quái lạ, mọi khi triệu gia đều tới lui vô số gia đinh, tỳ nữ nhưng hôm nay lại khác, nó vô cùng vắng vẻ. Nhanh chóng đi vào biệt viện của mình tìm mẫu thân, muốn cho nàng một bất ngờ, nhưng mãi vẫn không tìm thấy. Hắn toả ra thần thức dò xét xung quanh gia tộc, thì phát hiện mọi người đều tập trung tại trước sảnh đường. Mà nơi đó tụ họp đầy đủ tất cả mọi người bao gồm: tộc trưởng cha hắn, và mấy lão già trưởng lão. Thu lại thần thức hắn nhanh chóng đi đến, khi đến nơi thì hắn nghe thấy
" Triệu tộc trưởng! Tên kia Triệu Vỹ lại dám phế con trai ta Lục Đồ. Chuyện này ngươi định giải quyết như thế nào? Nếu không cho ta một công đạo, Triệu gia ngươi đừng mong yên ổn" Lục Đạt không nể nang gì hùng hùng hổ hổ hướng về Triệu Đức Anh trách vấn.
" Lục Đạt! Ngươi tưởng ngươi là ai! Triệu gia ta từ trước đến nay chưa bao giờ ngán bất cứ thằng nào trong cái An Lạc Thành này kể cả ngươi!" Vỗ bàn, bóp nát chén trà đang uống dang dỡ, Nhị Trưởng Lão nhìn về Lục Đạt hung hăng nói.
" Hừ! Tên Lục Đồ nhi tử của người chỉ là tên phế vật, ham mê tửu sắc, mê luyến sắc đẹp của Tiểu Thanh nhà ta bị anh nó ca ca nó phế đi thì có gì là quá đáng. Không giết hắn cũng đã coi là nể mặt ngươi còn gì" Đại trưởng lão đứng lên thao thao bất tuyệt, đem mọi chuyện nói cho mọi người đều rõ cũng không quên cà khịa Lục Đạt. Lão cảm thấy vô cùng tự hào vì đã sinh ra được một nhi tử thiên phú hơn người và một nữ nhi vô cùng tuyệt sắc.
Mà lúc này, một âm thanh bình đạm của một thanh niên vang lên. Hắn ung dung tiêu sái, vô cùng cùng cao ngạo bước ra.
" Khen cho một Triệu gia! Các ngươi cũng to gan lắm, dám động đến người của ta, còn mạnh miệng như vậy. Cũng không tìm hiểu kĩ kẻ đứng sao lưng hắn là ai "
Lúc này mọi người xung quanh xôn xao bàn tán.
" Hắn là ai? Ngươi biết không?"
" Ta cũng không biết. Ngươi biết không?"
" Ta chưa từng thấy qua hắn thì làm sao mà biết"
Mà nghe được những lời này thanh niên đang cười bỗng nhiên xạm mặt lại, hai tay hắn nắm chặt để kiềm chế sự phẫn nộ của mình.
Hắn đang muốn dùng một phương thức xuất hiện thật ngầu lòi, nhằm tạo ấn tượng cho crush của hắn. Crush của hắn không ai khác là thiếu nữ đang ngồi một góc chăm chú đọc truyện mặc kệ chúng sinh. Mà quyển truyện mà nàng đọc không lạ gì, nó là quyển " Đường lên đỉnh....tại tu chân giới " mà Triệu Nam viết cho nàng. Không sai! Nàng là tiểu Nguyệt. Một lần vô tình gặp mặt hắn đã bị nàng hớp mất cái hồn của hắn.
Lý Minh Nguyệt năm nay bất quá mười lăm tuổi tả hữu, có thể nói là nhân gian tuyệt sắc, khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn càng ẩn ẩn một sự quyến rũ, ma mị. Vừa ma mị, quyến rũ lại vừa thanh thuần. Nhưng chúng không mâu thuẫn lẫn nhau, mà nó càng làm nàng thêm hấp dẫn.
Đặt biệt đôi nhũ phong được che dấu kỹ lưỡng dưới bộ áo thanh sắc nhưng không sao che giấu được độ ngạo nghễ, ưỡn cao của nó. Tại chỗ ghế nàng ngồi bắt chéo chân, làm lộ ra vòng eo uyển chuyển, đôi mông vểnh cao cùng cặp chân dài miên mang làm nam nhân điên đảo.
Trở lại thiếu niên lúc này vô cùng tức giận, vì mọi thứ đều không theo dự tính của hắn ban đầu. Nhìn về phía Lục Đạt hắn khẽ ho nhẹ, ra dấu.
Mà tên Lục Đạt kia cũng là một tên đầu đất quanh năm chỉ biết luyện võ, đánh đấm làm sao hiểu ý hắn.
Chỉ thấy tên Lục Đạt lấy ra trong ngực một chiếc khăn màu đen mà nó toả ra một mùi mùi chua chua, vẻ mặt nịnh nọt đưa cho hắn. Sau đó còn vỗ lưng, như muốn làm cho hắn bớt ho lại.
Thanh niên như tức muốn nổ phổi, hận không thể đem cái đao, bổ cái đầu tên Lục Đạt ra, xem thử bên trong đó chứa thứ gì.
Nhưng trái với tên Lục Đạt kia, con trai hắn Lục Đồ lại có chút đầu óc. Chỉ thấy hắn xông ra quát
" Hỗn láo! Đây là Mặc Địch, Mặc công tử, là đệ tử thân truyền của tam trưởng lão Địch Tung Hoành của Cự Bá Môn"
Đám đông lại một lần nữa bàn tán, nhưng lần này càng xôi nổi hơn trước
" À tưởng ai thì ra là tên Mặc Địch, nghe nói thiên tài của Mặc gia. Năm nay 25 tuổi đột phá Linh tướng, được Địch Tung Hoành thu làm đệ tử"
" Còn nữa ta còn nghe đồn một tin tức, nghe nói hắn vì muốn lấy lòng con gái của tam trưởng lão Địch Vô Song, mà nhẫn tâm giết chết thê tử đang mang thai của mình, sao đó tuyên bố với thiên hạ rằng là mình vẫn còn độc thân. Dù là thế nhưng vẫn không được Địch tiểu thư bỏ vào mắt"
Những lời bàn tán này lần nữa lọt vô tai Mặc Địch làm hắn không còn kiềm chế bản thân được nữa. Một luồn khí thế vô cùng mạnh mẽ thoát ra, đem đám đông đang bàn tán xôn xao chấn cho im lặng.
" Nghe nói Triệu Gia hôm nay có một thiên tài mới nổi. Tên cái gì Triệu Vỹ đi, kêu hắn cút ra đây luận bàn với bổn thiếu gia một phen. Để bổn thiếu gia phế hắn, cho Triệu gia các ngươi biết được con cháu trong gia tộc các ngươi tất cả đều là phế vật"
Mà lúc này đang tại ngồi yên quan sát trên bảo tọa Triệu Đức Anh bỗng nhiên đứng dậy
" Làm càn, ngươi cho rằng đây là đâu, nơi ngươi có thể ngang nhiên hống hách như vâỵ"
Một luồn khí tức áp chế buông ra, khí tức Linh Hoàng hàng thật giá thật hàng lâm, đem Mặc Địch chế trụ
Nhưng lúc này phía sau lưng Mặc Địch, một mực vô hại lão già bỗng nhiên cười lớn
“ Haha, Triệu Đức Anh không ngờ bao nhiêu năm như vậy, tên phế vật nhà ngươi vẫn không sao đột phá, vẫn chỉ là một tên Linh Hoàng nhỏ nhoi, ngươi thật sự làm ta vô cùng thất vọng”
Lời này vừa ra, toàn trường chấn động, phải biết Linh Hoàng nhưng đã là cường giả đỉnh cao của Nam Việt đế quốc bây giờ. Kể cả con quái vật kia, tại trong tông môn bất quá cũng chỉ có được 2 linh Hoàng Tọa trấn. Triệu gia bao năm qua, mặt kệ sóng gió phong ba, vẫn hiên ngang sừng sững tại Nam Việt đế quốc không phải vì tộc trưởng của họ là cường giả Linh Hoàng hay sao?
Giờ đây tên này mở miệng vừa ra đã đem Linh Hoàng xem như nhỏ nhoi. Vậy thì không phải hắn là một kẻ điên thì chính là kẻ có tu vi siêu việt Linh Hoàng. Nhưng siêu việt Linh Hoàng cái kia Linh Tông tại Nam Việt Đế quốc không phải chỉ có một người thôi ư.
Như khẳng đinh suy nghĩ phía sau là đúng, lúc này một cỗ uy áp vô cùng khủng bố đem khí thế của Triệu Đức Anh đẩy lùi và đem tất cả mọi người xung quang đều quỳ rạp xuống đất kể cả các vị trưởng lão. Nhưng bọn họ không biết được, có một thanh niên đang ẩn nấp trong không gian một mực quan sát, hắn nở một nụ cười tà dị
“ Linh Tông sao”