Nhà bằng hữu của phụ thân hắn nằm ở tận Đế đô của Nam việt đế quốc, mà nhà của hắn thì ở tận An Lạc Thành. Muốn qua lại cả hai nơi này phải mất đến nữa tháng thời gian.
Đến phủ đệ, phía trước là hai con sư tử đá khổng lồ giữ cửa, một trung niên nhân vẻ mặt hiền từ đã đứng sẵn ở đó, nở một nụ cười thân thiện nói:
"Triệu huynh vẫn khoẻ, mời vào! Hôm này tiểu đệ nhất định phải hạ huynh đo ván tại chỗ mới được khà khà”
Phụ thân mỉm cười đáp lời trung niên, sau đó chào hỏi qua loa rồi vào trong, bước vào trong thì một căn biệt viện xa hoa lộng lẫy đập vào mắt Triệu Minh, nó toát lên một vẻ tôn quý đến cực điểm, quả nhiên không hổ danh là thiên hạ đệ nhất phú hào a. Đang nhìn ngẩn ngơ thì Triệu Minh nghe thấy
” Băng nhi, con dẫn ca ca ra sao viện đi dạo đi”
Hướng về phía trung niên nhân thì thấy một tiểu cô nương đang nhìn mình, nàng thắt 2 biếm tóc, mắt to tròn, má bầu, miệng chúm chím, mang trên người trang phục lục sắc vô cùng khả ái
"Còn nhỏ mà như thế này, lớn lên không là vưu vật mới là lạ" Triệu Minh đánh giá
Nhìn nữ hài làm cho Triệu Minh nhớ đến nhân vật Lý Na Tra do Tống Tổ Nhi đóng. À mà chắc đây là gu ăn mặt của nữ hài ở thế giới này quá. Nữ hài nhìn về phía Triệu Minh với vẻ mặt không cảm xúc, tiến đến r nói.
” Đi theo ta!” .
Nghe câu nói này, khuôn mặt đang cười của trung niên nhân bỗng nhiên cau lại
“ Băng nhi không được vô lễ”
Nói xong quay qua nhìn phụ thân Triệu Minh nói.
“Thất lễ rồi, Băng nhi nó từ nhỏ tính tình băng lãnh khó gần nên mới như vậy, huynh chớ trách cứ”
“Không sao tuổi nhỏ mà, cứ để nó chơi nhiều với Tiểu Minh một chút, biết đâu chuyển biến haha” Phụ thân cười cười đáp
Dắt Triệu Minh ra sau nhà, nơi đây là một khuôn viên vô cùng rộng lớn , trồng vô số kỳ hoa dị thảo nhìn như ngự hoa viên của hoàng đế vậy.
Đi một hồi lâu cả hai cũng không nói gì, cũng không nhìn nhau dù chỉ một lần. Triệu Minh cảm thấy hơi khó chịu, hắn nghĩ không ra được vì sao nữ hài này mới có mấy mà sao lại có biểu cảm như vậy. Đáng lẽ tuổi này nàng phải hồn nhiên như tiểu Nguyệt nhà hắn mới phải chứ
Hai người cứ lặng lẽ đi cùng nhau, cứ đi như thế cuối cũng cũng đến cuối đường. Bỗng nhiên Triệu Minh đánh vỡ bầu không khí hỏi:
“ Tên của muội là gì vậy?"
Nữ tử im lặng không trả lời. Triệu Minh cảm thấy hắn triệt để bị khinh thường nhưng cũng không nổi giận, dù sao hắn cũng không chấp dứt với trẻ con.
” Sao muội không trả lời huynh?” Triệu Minh tiếp tục hỏi
Lúc này nữ tử nhìn về phía Triệu Minh như nhìn một đứa ngốc rồi trả lời
“Ta tên Lý Nhạn Băng, bộ phụ thân ngươi không nói cho người biết sao mà còn hỏi? Với lại vừa rồi phụ thân ta vừa mới gọi tên ta còn gì”.
Câu trả lời của nàng làm Triệu Minh ngẩn người ra.
“À Băng muội! Bộ muội ghét huynh lắm sao, huynh nhớ là huynh đâu có đắt tội gì với muội đâu?” Triệu Minh nghi hoặc hỏi
Nữ tử lúc này nét mặt có chút đượm buồn nhìn thật sâu vào mắt Triệu Minh hồi lâu rồi nói.
“Ta nghe mẫu thân bảo ngươi là vị hôn phu của ta. Hôm nay tại đây ta nói với người một lần, hôn sự là liên quan đến cả cuộc đời của ta, nên phải do ta tự mình chọn lựa, tương lai ta sẽ không gã cho ngươi, người đừng mơ tưởng, trượng phu của ta phải là người ta thích không kể sang hèn chỉ cần cả hai đều thật lòng yêu nhau là được. Còn ngươi thật sự ta cảm thấy không phải đối tượng mà ta thích, nên tương lai chắc chắc ta sẽ không gả cho ngươi. Ngươi nên thu lại tâm tư đó” Lý Nhạn Băng nói ra một hơi dài như muốn trút hết khó chịu của mình
Triệu Minh nghe nàng nói một mạch lời nói thì không thể nói nên lời, hắn nhanh chóng nghĩ xem có cách nào hoá giải kiểu nữ nhân vật này không. Đầu óc xoay tròn liên tục vắc óc suy nghĩ về Bí kíp cua gái nhà họ Triệu. Vận dụng bí kíp thứ 101: Lùi một bước, tiến trăm bước Triệu Minh tỏ vẻ ngạc nhiên nói
“ A! muội cũng có suy nghĩ đó à? Thật ra huynh cũng cảm thấy giống muội?”
"Thật sao?” Lý Nhạn Băng ánh mắt sáng lên
“Đương nhiên là thật, tình yêu là được xây dựng lên khi đôi bên cùng tình nguyện. Nếu không phải như thế, khi lấy về sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của đôi bên. Gánh chịu khổ sở nhất vẫn là nữ tử, sau đó là con cái họ”
Nghe đến lời này, nữ tử nhìn về Triệu Minh
với một ánh nhìn khác.
Triệu minh nói tiếp
“Thật ra muội cứ yên tâm, sao này nếu muội không thích ta, ta sẽ bảo phụ thân giải trừ hôn ước. Muội không nên lo lắng, nhiệm vụ của muội bây giờ là cười thật tươi, sống một cách vô ưu vô lo. Đừng lo nghĩ nhiều quá về chuyện này, với lại người xưa có câu ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, đúng không?”
Triệu Minh không ngừng chém gió.
"Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên" Lý Nhạn Băng nghe câu này không ngừng lẩm bẩm, sao nó nàng nhìn Triệu Minh rồi hỏi
“ Câu này của huynh nghe buồn cười vậy? Câu này là do người xưa nào nói ? Sao muội chưa từng nghe qua?”.
Ặc, thôi xong! Chém nhanh quá nên Triệu Minh quên mất thế giới này không có câu đó, hắn đang không biết nói gì thì nghe giọng của Lý Nhạn Băng vang lên
“Người xưa gì, câu này chắc huynh tự nói chứ làm gì có người xưa nào nói như vậy. Trước giờ vẫn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy đó thôi”.
Triệu Minh thở phù một hơi, sau đó mỉm cười như đáp lại lời nàng, nếu nàng đã nghĩ vậy thì cứ để nàng nghĩ như vậy đi
Hắn nghĩ trước mắt cứ thuận theo nàng cái đã, thời gian dài hắn sẽ từ từ vun đắp. Bây giờ nàng nói không thích hắn nhưng tương lại chưa chắc không thích.
Trò chuyện một thời gian Triệu Minh không ngừng ba hoa, nói chuyện trên trời dưới đất. Khiến cho nữ hài cười không ngừng. Từ băng lãnh cũng bị hắn chọc cho thành băng tan bằng ba câu chuyện tiếu lâm mà hắn hay đọc kiếp trước.
Cứ thế 3 ngày trôi qua Lý Nhạn Băng với hắn như hình với bóng, tiếng cười nói không ngưng vang lên. Đối với hắn đây là chuyện bình thường, nhưng đối với thiếu nữ đây là hồi ức đẹp nhất trong đời nàng. Cuối cùng cũng đến lúc quay về, lúc chia tay Lý Nhạn Băng nhét vào tay hắn hộp quà bé bé xinh xinh nói
“ Này cho huynh”
Nói xong, khuôn mặt nàng ửng đỏ, xoay người chạy nhanh vào trong nhà khuất dạng.
Trên đường về Triệu Minh mở chiếc hộp ra, trong đó là một chiết thắt lưng dành cho nam tử. Nhìn từng đường hoa văn tinh xảo trên chiếc thắt lưng, đủ thấy được sự tâm huyết của người tạo ra nó đến nhường nào.
Nhìn chiếc thắt lưng làm cho Triệu Minh nhớ đến nhân vật anh thanh niên và cô kĩ sư trong tác phẩm Lặng Lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long
" Chặc chặc! Kia là chiếc khăn tay còn này là chiếc thắt lưng cũng coi như anh chị em bạn dì " Triệu Minh tự cười lẩm bẩm
Đoàn xe khởi hành trở về đến một nơi hoang vu, xung quanh là hẻm núi cao chót vót, bỗng nhiên một giong nói ồm ồm vang lên
"Tất cả dừng lại"
Tên này là Triệu Huyền là em cùng cha cùng mẹ với phụ thân của Triệu Minh
"Đại ca! Nơi này địa hình hiểm trở thích hợp cho mai phục chúng ta có nên đi qua không?"
Triệu Đức Anh phụ thân của Triệu Minh nhìn thoáng qua địa hình rồi nói :
" Cho một nhóm người đi trước dò xét cẩn thận, cả đoàn dựng trại nghỉ ngơi tại chỗ ngày mai tiếp tục xuất phát"
Cứ như thế, đoạn đường trở về mỗi lần gặp địa hình hơi hiểm trở là tên Triệu Huyền kia lại kêu dừng lại, nhưng ba lần bảy lượt chẳng có mai phục gì cả, đoàn người thuận lợi trở về Triệu Gia