Đường Lên Đỉnh Tại Tu Chân Giới

Chương 25: Đan Thần Điện




Ở cạnh một con sông cách Lưu Thủy Vô Tình Kiếm Tông 1 vạn dặm, xung quanh vô cùng vắng vẻ, một thân ảnh vô cùng yếu ớt, đang chật vật từng bước mà đi, mỗi bước chân của hắn dường như vô cùng nặng nề, đi được một lúc thì mất đi trọng tâm, thân hình lảo đảo rồi ngã xuống bất tỉnh.

Một luồn linh hồn từ trong thân xác thân ảnh bay ra. Không hắn không bất tỉnh, nói chính xác hơn là hắn đã chết, cơ thể hắn đã không chịu được nội thương nặng nề mà chết

Linh hồn nhìn về cái xác của mình thì kinh ngạc không thôi, hắn lúc này tâm trạng vô cùng kích động, không thể tưởng tượng được rằng bản thân hắn lại chết như thế này. Nếu lúc này có đệ tử Lưu Thủy Vô Tình Kiếm Tông đi qua đây sẽ nhận ra cái xác này, nó nhưng chính là Tiêu Tùng

" Lão tổ, ta đây là xảy ra việc gì " âm thanh rung rung, linh hồn hướng về cọng dây chuyền hỏi

" Tiểu Tùng tử, ngươi hiện tại đã chết, bây giờ chỉ còn lại linh hồn, ta vừa dùng Định Hồn Thuật cô đọng lại linh hồn của ngươi, bây giờ ngươi mau chóng tiến vào cọng dây chuyền này, tránh linh hồn tiêu tán" Linh hồn lão già như cố gắng lấy hết những sức lực cuối cùng mà giải thích

Một khắc sau linh hồn Tiêu Tùng rốt cuộc cũng tiến vào cọng dây chuyền, lúc này hắn đang cùng linh hồn lão tổ mình tâm sự.

" Lão tổ chẳng phải vừa rồi, ngươi dùng Xà Kỹ Phân Hóa đã trốn được hay sao? Tại sao ta lại chết rồi?"

Khẽ thở dài linh hồn lão già nhìn về linh hồn Tiêu Tùng nói

" Đúng vậy, đúng là đã chạy trốn được, nhưng chỉ giữ lại được tàn hồn của ngươi, ta tổng cộng phân ra một vạn không trăm hai mươi lăm con tiểu xà để chạy trốn, nhưng ai biết tên khốn kia lại hóa ra được tận một vạn cây tiểu kiếm mà xiên chết gần hết, chỉ may mắn thoát được có 25 con nên mới hóa được tàn hồn của ngươi bây giờ, nếu hắn hóa được thêm 25 cây tiểu kiếm nữa chắc ngươi đã chết đến không thể siêu sinh"

Không ngờ tên kia lại lợi hại đến như vậy, lúc trước hắn cùng lão tổ của mình cũng không ít lần sử dụng chiêu này mà dễ dàng chạy trốn.

Trong đó chiến tích lừng lẫy nhất đó là lẻn vào Đan Thần Điện trộm đồ, tuy không thành công, nhưng cũng chạy trốn khỏi tay một tên Linh Đế Đỉnh Phong.

Vì thế hắn và Lão tổ mới ỷ lại, không ngừng vô tư đi khắp nơi trộm cắp mà không lo lắng. Mọi chuyện trước giờ luôn thuận buồm xuôi gió cho đến khi gặp tên khốn nạn kia thì sinh biến cố, một biến cố khiến hắn phải lấy mạng mình mà trả giá.

" Lão tổ, giờ phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta phải sống ở trong cọng dây chuyền này mãi" Tiêu tùng hỏi lão già

" Trước mắt, ta sẽ cố gắng dùng chút linh lực còn sót lại mà di chuyển cọng dây chuyền đến nơi dễ nhìn, đến lúc đó nếu có người nhặt được, ngươi tranh thủ đoạt xá hắn mà sống lại. Tuy tu vi thấp một chút nhưng có trong tay ba loại dị hỏa, nếu thuận lợi luyện hóa, chắc chắn ngươi sẽ trở lại thời kỳ đỉnh phong.

Một ngày trôi qua, hai ngày, ba ngày, một tuần, một tháng rồi đến tận ba tháng sau vẫn không có một kẻ nào nhặt lấy. Tuy cũng có nhiều người đi qua, nhưng vì cọng dây chuyền này nhìn bề ngoài vô cùng cũ kĩ, nên chẳng ai thèm nhặt về.

" Lão tổ, chẳng lẽ ta phải chờ mãi như thế này sao" Chờ đến phát chán, linh hồn Tiêu Tùng lên tiếng hỏi

" Ngươi! Haizzz người trẻ tuổi đúng là thiếu kiên nhẫn a, lão tổ ngươi khi ấy cũng đã chờ đến tỷ tỷ năm còn chưa nói gì. So với ta, số ngày ngươi chờ đợi chẳng bằng một hạt cát bỏ biển" Lão già lắc đầu dạy dỗ

Nhưng vừa dứt lời âm thanh kích động của Tiêu Tùng vang lên



" Lão tổ! Có người ! Ha ha có người! Ha ha"

Ngoại giới chỉ thấy một tên hòa thượng đang cầm một cọng dây chuyền rỉ sét lên mà đánh giá

Không bao lâu hắn hét lên một tiếng, hai mắt trở nên vô hồn mà từ từ ngã xuống hôn mê đi.

Ngày hôm sau người ta vẫn thấy tên hòa thượng ấy, nhưng bây giờ hắn đã không còn là hắn nữa

Tạm thời chia tay tên hòa thượng này, quay về thời điểm 3 tháng trước. Sau khi được Lisa giải thích cặn kẽ về Gói Quà Phát Triển Thế Lực, Triệu Minh vô cùng hài lòng, hắn cảm thấy quyết đinh mua nó là vô cùng chính xác, xứng đáng đến từng đồng tiền bát gạo. Tạm gác lại kích động, hắn nhanh chóng trở về giường mà hôn mê tiếp, vì lúc này Thượng Quan Uyển đã trở lại. Nàng mang theo một chén cháo cá lóc kèm với rau đắng đi vào, nhẹ nhàng để chén cháo lên bàn. Nhìn thật lâu Triệu Minh rồi cúi đầu nói nhỏ xíu " Tiểu sư đệ không ngờ lại đẹp trai đến như vậy". Nghe được lời này, Triệu Minh vô cùng tự đắc thầm nghĩ " Bây giờ nàng mới nhận ra a, coi như cũng biết nhìn hàng". Đang nghĩ thì lại nghe tiếp

" Hắn nhưng hôn mê làm sao cho hắn ăn bây giờ"

Mà Triệu Minh nghe nàng nói vậy, thì như muốn nhảy lên trời, với kinh nghiệm xem chín trăm chín mươi chín bộ phim ngôn tình, cùng luyện gần hai ngàn bộ tiểu thuyết thì làm sau hắn không biết tình huống tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Chắc chắn là nữ chính dùng miệng của mình mà đút cho nam chính ăn rồi. Nhưng đời không như phim, hơn nữa đây còn là tu chân giới, chỉ thấy trên tay Thượng Quan Uyển Nhi xuất hiện một ngọn gió đem miệng hắn nhẹ nhàng cạy ra, sau đó là đem một lượng cháo dễ dàng bao phủ lại, bay vào miệng hắn, dễ dàng di chuyển xuống bụng mà không xảy ra việc gì, đến đây Triệu Minh chỉ có thể trách mình xui xẻo.

Sáng hôm sau, Triệu Minh tỉnh lại thì thấy Thượng Quan Uyển Nhi đang ngồi ngủ cạnh bên hắn. Hắn cũng không bất ngờ vì tối hôm qua cũng đã thấy cảnh này, không phải hắn không ngăn cản mà bởi vì hắn đang hôn mê a. Ngồi dậy, lấy tay vuốt tóc nàng rồi gọi

" Sư tỷ, tỉnh ...tỉnh ..lại, trời sáng rồi a"

Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi mới từ từ mở mắt, lấy đôi tay ngọc khẽ dụi dụi, mới bảo

" Sư đệ, ngươi nhưng là đã tỉnh lại"

"Uhm đã tỉnh" Triệu Minh gật đầu trả lời

" Ngươi nhưng là bị trọng thương rất nặng, hôm nay sư phụ sẽ mang ngươi đi đến Đan Thần Điện ở Đông Việt Đế Quốc tìm sư bá, để cho người chữa cho ngươi" Thượng Quan Uyển nhi sửa sang lại tóc tai rồi thông báo

" Uhm ta đã biết, cảm ơn sư tỷ"

"Uhm ngươi ngủ thêm một lát nữa đi, khoảng một canh giờ nữa sư phụ mới đến, ta đi trước" Nói xong Thượng Quan Uyển Nhi cầm chén cháo đã bị Triệu Minh ăn sạch quay đầu rời đi

Không bao lâu sau, Yến Như Sương đến mang hắn rời đi Lưu Thủy Vô Tình Kiếm Tông

Trên đường đi hắn lại được một lần nữa ôm lấy thân hình mềm mại của nàng, bất quá lần này lấy cớ bị bệnh nên ôm chặt một chút tránh rơi.

Sau ba tháng ròng rả bay đi, vì mang theo một phàm nhân như Triệu Minh mới lâu như vậy, cuối cùng bọn họ cũng đã đến nơi, một tòa cung điện xa hoa lộng lẫy đập vào mắt Triệu Minh, mà bao quanh tòa cung điện này là một thành trì vô cùng kiên cố, tên của nó là Đan Thần Thành.



Tiến vào Đan Thần Thành xung quanh tấp nập luyện đan sư người đi kẻ lại, mùi đan hương tỏa ra khắp nơi từ các cửa hàng đan dược làm Triệu Minh vô cùng dễ chịu, hắn cũng chỉ quan sát sơ sơ rồi nhanh chân theo bước Yến Như Sương tiến về Đan Thần Điện, đên trước cửa điện thì bị hai tên gác cổng có tu vi Linh Tướng Trung Kỳ cản lại, cũng chẳng có màn xem thường gì xảy ra, bởi vì tránh phiền phức Yến Như Sương đã quăng cho tên bên trái một tấm lệnh bài màu xanh lá cây, rồi nói

" Ngươi mau vào thông báo cho Điện chủ một tiếng, nói là có sư muội, Yến Như Sương đến thăm"

Tên gác cổng thấy tấm lệnh bài này thì mới biết đây là danh dự trưởng lão của Đan Thần Điện, mà nghe lời đối phương nói, hắn cũng đại khái biết được thân phận của đối phương. Không cần biết điều gì, chỉ cần biết đây là người hắn không thể đắc tội.

Nhanh chóng ba chân bốn cẳng mà chạy vào, đưa cho một nha hoàn nói to nói nhỏ rồi rời đi.

A hoàn cầm tấm lệnh bài đi vào một gian phòng rộng lớn, xung quanh được trồng vô số thảo dược vô cùng phong phú, từ cây cỏ bình thường cho đến linh thảo vô cùng quý hiếm điều có đủ, ẩn ẩn cũng có vài cây được xếp vào hàng tiên phẩm

Vừa tiến đến căn phòng thì nghe được một âm thanh thánh thót, dễ nghe, nhưng nó không dùng ở nơi trang nhã mà dùng để chửi

" Con moẹ nó lại thất bại! Chẳng lẽ không có dị Mộc thì không thể luyện được hay sao? Ta không tin, luyện lại".

Chuẩn bị luyện lại lần thứ 100 thì nghe tiếng gõ cửa

" Tiểu Liên không phải ta đã dặn là lúc ta luyện đan không được làm phiền hay sao? Vừa rồi ta sắp sửa thành công thì bị ngươi gõ làm cho thất bại rồi kìa thấy hông?" Đem lần thất bại thứ 99 quy kết cho nha hoàn, thiếu nữ cười đắc ý"

" Điện chủ, đây là lần thứ bao nhiêu ngươi luyện thất bại rồi, lần này còn đỗ lỗi cho ta" Tiểu Liên bình thản trả lời giống như đây là chuyện thường tình không có gì to tác.

" Hừ..có chuyện gì nói mau" Thiếu nữ lên tiếng ra lệnh

" Điện chủ, ngoài kia có một người tự xưng là sư muội của người muốn bái phỏng" Dứt lời Tiểu Liên đem tấm lệnh bài cung kính đưa cho thiếu nữ

Nhận lệnh bài, nàng lẩm bẩm

" Là nàng ta, nàng ta đến đây làm gì? Chẳng phải nàng ta ở tận trung tâm Hỗn Độn Đại Lục hay sao? Chẳng lẽ biết ta không thể nào luyện được thập phẩm đan dược, nên đến cười nhạo? Không thể nào nàng ta không thể biết? Bất quá mặt kệ, không gặp cho chắc ăn" Trong vòng một khắc trong đầu thiếu nữ đã nghĩ tận một đàn câu hỏi dứt lời nàng nghiêm nghị nói

" Không gặp! Ngươi nói với nàng, ta và nàng thân thiết gì mà gặp"

Tiểu Liên định quay đầu rời đi thì một giọng nói lạnh như băng làm nàng dừng lại

" Không cần, ta đã đến"