Thời gian trôi qua, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Côn Thiếu.
Ai cũng muốn xem thử tên này sau khi phục dụng Long huyết thì sẽ xảy ra biến hoá gì.
Nhưng đợi mãi, đợi mãi mà vẫn không thấy có điều gì khác lạ, tên này tu vi vẫn như cũ, vẫn là cửu cấp ma thú.
Lúc này rốt cuộc cũng có một tên không kiên nhẫn được nữa mà lên tiếng
" Con mẹ nó, cuối cùng ngươi có cảm nhận được gì không thế"
Tên này là một tán tu vùng đông hải, hắn 10 ngày nữa là tròn 50 tuổi.
Vì thế nếu so về tuổi tác thì có thể nói tên này tên lời nhất trong đám thiên tài nơi đây.
Tu vi của hắn nhưng không hề thấp.
Hiện tại đã là Linh Thánh Hậu Kỳ, với thực lực như thế, hắn cũng coi như có một chút danh tiếng ở vùng đông hải này.
Hắn được mọi ngươi biết đến với danh xưng Giải đạo nhân.
Danh xưng này được tạo ra bởi vì hắn bản thể là một con cua biển, mà lại hay mặt đạo bào nên mọi người mới gọi như thế.
Tính tình tên này vô cùng ngang ngược, hành sự thì lại rất là ngang tàng hống hách. Hắn không muốn cúi đầu trước bắt kỳ ai, không muốn nghe ai sai bảo, lại thích tiêu diêu tự tại giống như một thế ngoại cao nhân.
Chính vì thế bao nhiêu thế lực lớn nhỏ mời chào mà hắn vẫn không chịu gia nhập.
" Con cua kia, ngươi gấp gì chứ, máu huyết Long Thần bộ nói muốn luyện hoá là luyện hoá à? Ngươi không kiên nhẫn được thì cút đi" Lưu Hoàng cục súc nói.
" Ngươi" Giải đạo nhân vô cùng tức tối, nhưng hắn chẳng làm gì được, ai biểu ở đây hắn là người thấp cổ bé họng nhất làm chi.
" Hừ! Ta nghĩ tên tiểu tử kia chẳng phải Long Thần chuyển thế gì, mọi người ở đây chắc chắn là bị cha con ngươi lừa gạt" Giải đạo nhân lớn giọng nói nhưng hắn vừa dứt lời thì
" Ầm" Hắn đã bị một chưởng đánh cho văng ra xa gần hai trăm thước kèm theo đó là âm thanh đe dọa của Lưu Huyền
" Ngươi có im cái miệng chó của ngươi không hả, ngươi có tin là lão phu sẽ bẻ hết càng và chân của ngươi cho ngươi thành một con cua tàn phế luôn không"
" Im...ta im" Giải Đạo Nhân miệng mồm đầy máu, sợ hãi đáp.
" Coi như ngươi biết điều" Lưu Huyền liếc hắn một cái rồi lại quay trở về xem Côn Thiếu tiếp.
Thấy hậu quả mà tên Giải đạo nhân kia nhận lấy, hầu hết những tên cảm thấy bất mãn nơi này cũng chỉ đành im lặng.
Bất quá người nào sợ Lưu Huyền chứ Sùng Hạo thì chả ngán.
Sau khi đợi thêm 10 khắc mà vẫn thấy không có chuyển biến gì, cuối cùng cũng đến lượt hắn không đợi được
Sùng Hạo một định chửi ầm lên thì
" Aaaaa" Côn Thiếu hét lên thảm thiết sau đó
" Phốc...phốc ...phốc" Hắn điên cuồng phun máu, từ khóe mắt, tai, mũi bất thình lình chảy ra một dòng chất lỏng màu xanh lục. Trên người hắn từng đường gân mạch máu bắt đầu phình trướng
"Bốc" Âm thanh mạch máu vỡ ra, máu bắn ra tung toé làm cho đám đông đang quanh sợ hãy mà lui về phía sau.
"Đại Trưởng Lão cứu ta" Côn Thiếu cố gượng thân hình lếch về phía Lưu Huyền nắm lấy ống quần hắn cầu cứu.
" Ngươi tránh ra" Côn Thiếu bị Lưu Huyền một cú đá văng.
Lưu Huyền thấy tên này gớm như thế thì chẳng dám lại gần. Ai biết tên này bị gì, nhưng đáng sợ như thế mà lỡ dính vào người thì có mà hối hận cũng không kịp.
" uỵch" Côn Thiếu từ trên cao rơi xuống, hai mắt trở nên vô hồn, triệt để mất mạng.
" Tên đó là bị làm sao vậy" Sùng Sở Sở thấy cảnh này thì lấy làm khó hiểu.
" Hắn là trúng độc" Triệu Minh không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh nàng thản nhiên nói.
Nghe được lời này Sùng Sở Sở như nghĩ đến điều gì đó, toàn thân rung lên nhanh chóng lụi lại ba bốn bước, giữ khoảng cách với Triệu Minh.
" Máu...máu của ngươi có độc"
Lời này vừa ra, lập tức ánh mắt tất cả mọi người lúc này điều dồn về người Triệu Minh.
" Cô nói lớn thế làm gì?" Triệu Minh nhìn Sùng Sở Sở bực mình nói.
Hắn định lại hù cho nha đầu này một trận cho bỏ cái tội đánh chủ ý lên máu huyết của hắn. Ai dè nàng ta la lên như thế.
Thấy tứ phía đang nhìn mình chằm chằm, Triệu Minh nhún nhún vai
" Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta đâu có biết gì chứ"
"Khốn kiếp tại sao trong máu ngươi lại có độc?" Lưu Huyền phẫn nộ quát.
" Ta đâu biết? Có thể ta trời sinh độc thể cũng nên" Triệu Minh bắt đầu bốc phét: " Ta đã bảo các ngươi máu của ta kỳ quái rồi mà ngươi cứ cố chấp, bây giờ thành ra như vậy lại trách ta"
" Độc thể" Đại Trưởng Lão nhìn thật kĩ Triệu Minh rồi nghiền ngẫm, chẳng lẽ thể chất của tiểu tử này là Thiên Sinh Độc Thể trong truyền thuyết hay sao? Đây nhưng là thể chất bài danh thứ 10 trên đại thể bảng a, vậy mà tên này lại sở hữu.
Đại Trưởng lão cảm thấy mình bắt đầu nhìn không thấu tên tiểu tử này rồi. Hết huyết mạch Long thần bây giờ lại lòi ra thêm Thiên Sinh Độc thể, đúng là làm cho người ta hết từ bất ngờ này lại đến bất ngờ khác.
Về phía Lưu huyền, sau khi nghe Triệu Minh nói như vậy thì không biết phản bác thế nào, vì chuyện này cũng là do bản thân lão gây ra.
Nghĩ lại thật buồn cười, Lưu Huyền hắn đang làm cái gì đây này.
Thứ gì không giành, lại trầy da tróc vẩy đi giành về một thứ thuốc độc.
Phải biết ngoại trừ Lưu Bàng, Côn Thiếu chính là kẻ có thiên phú cao nhất mà Hán Linh Nhất Tộc từ hàng trăm ngàn thiên tài chọn ra.
Lần này vào Thủy Thần Bí Cảnh, Lưu Huyền đặc kỳ vọng rất lớn trên người tên này.
Không ngờ chưa vào được cổng hắn đã vẫn mệnh thân vong.
" Lưu Huyền! Ngươi lần này là đem tất cả bọn ta đùa giỡn đúng không? Ngươi xem bọn ta là cái gì đây" Sùng Hạo nổi giận đùng đùng nói.
Nhưng trong lòng hắn cũng thầm cảm thấy may mắn vì Sở Sở đã không giành được giọt máu kia. Chứ Sở Sở mà xảy ra việc gì chắc thê tử hắn giết hắn mất.
" Đúng vậy! Ngươi ba lần bảy lượt vu oan cho vị tiểu huynh đệ này, rốt cuộc là có mục đích gì" Hoàng Long Đức cũng không để cho Lưu Huyền yên ổn mà trách vấn.
" Má nó! Khi nãy ta nói có sai không? Tên này vốn là tên lừa bịp mà?" Giải đạo nhân thấy đã có đồng minh nên lồm cồm bò dậy phụ hoạ theo.
" Phụ thân! Tất cả mọi người ở đây điều bị tên tiểu tử đó qua mặt rồi, lần trước chính mắt ta thấy hắn thi triển Long Giáp của Long tộc, hơn nữa hình dáng nó vô cùng đặc biệt khác hẳn với bọn người Sùng Hạo, nên ta chắc chắn tiểu tử đó là mang huyết mạch Long Thần không sai được" Lưu Hoàng truyền âm nói.
" Uhm, ta đã biết," Lưu Huyền gật đầu sau đó hắn hướng về toàn trường
" Việc lão phu làm, chả cần phải giải thích với kẻ nào cả"
" Nhưng hôm nay, Lão phu nhất định phải mang tên tiểu tử đó đi"
"Dựa vào một mình ngươi" Đại Trưởng Lão nhếch mép khinh thường.
" Một mình hắn thì không thể, nhưng có thêm bọn ta thì chưa chắc"
Ngay lập tức mọi người xoay người nhìn về phía âm thanh phát ra.
Thì không biết lúc nào trên không trung đã xuất hiện hai người, một nam một nữ.
Nữ thì dáng người mềm mại không xương, tóc dài buông xoả, đôi mắt sắc xảo tinh anh, mũi huỳnh cao thẳng, môi đỏ như son, má hồng như phấn. Nàng ta khoát lên mình một bộ y phục hở trước hở sau, hở trên hở dưới vô cùng dâm đãng.
Đừng thấy nàng ta đẹp và quyến rũ như vậy mà lầm, thật ra nàng chính là một lão bà sống đến vạn năm, sớm đã gần hết tuổi thọ rồi.
Nhưng vì chuyên đi hút tinh khí của nam nhân về tẩm bổ, mà nhan sắc mới được bảo tồn như thế.
Tuy biết nàng ta là như vậy, nhưng vẫn có vô số nam nhân vì mê luyến sắc đẹp của nàng mà mất mạng.
Nam thì là một lão nhân gầy gò ốm yếu nhưng mặt mày nham hiểm, quái dị, đầu hắn đội một chiếc nón có thêu đầu lâu xương chéo, cổ đeo một chiếc vòng được kết từ vô số đầu lâu trẻ nhỏ, trông rất rùng rợn.
Hai kẻ này chính là Hấp Tinh Ma Nữ và Cốt Linh Lão Quỷ lừng danh vùng Đông Hải.
Cả hai người khí thế đều đã được thu liễm đến cực hạn.
Chẳng có một chút khí tức nào thoát ra ngoài.
Nhưng đừng vì thế mà khinh thường bọn họ, vì đây chính là dấu hiệu điển hình để nhận biết của một Cực Hạn Linh Thần.
Hai người nhanh chóng tiến đến trước người Lưu Huyền
" Đại sư huynh cho gọi, không biết là có chuyện gì hệ trọng?"
"Hai ngươi mau cùng ta liên thủ bắt cho bằng được tên tiểu tử kia, hắn nhưng là một báo vật sống đấy" Lưu Huyền tay chỉ về Triệu Minh ra lệnh.
"Vâng" Cả hai đồng thanh đáp
Qua lời khẳng định của Lưu Hoàng thì Lưu Huyền đã biết Triệu Minh giở trò quỷ. Đối với việc này hắn cũng mặt kệ, bắt về từ từ nghiên cứu sẽ sáng tỏ ngay thôi chứ gì.
" Haha! Hai Cực Hạn Linh Thần, Hán Linh Nhất Tộc các ngươi lần này đúng là chơi lớn a, huy động gần hết vốn liếng đến như thế" Đại Trưởng Lão cười nói.
" Thế nào? Sợ?" Lưu Huyền thách thức.
" Sợ! Ta sợ đập chết bọn ngươi" Dứt lời Đại Trưởng Lão quay về phía Sùng Hạo và vợ chồng Hoàng Thiên Đức
" Làm phiền các vị rồi"
" Không có gì, ta cũng muốn lãnh giáo một chút Hấp Tinh Ma Nữ lợi hại thế nào? Không biết nàng ta dùng miệng trên hay miệng dưới mà hút tinh khí đây? " Sùng Hạo nhìn Hấp Tinh Ma Nữ ra vẻ thèm thuồng.
Thấy bộ dáng này của Sùng Hạo, Sùng Sở Sở phì cười. Phụ thân nàng có sắc tâm nhưng không có sắc đảm. Nói thì mạnh miệng lắm nhưng dám dính líu với nữ nhân nào thì có mà bị mẫu thân đánh cho một trận nên thân
Có nhiều lúc nàng hỏi
" Phụ Thân bộ người sợ mẫu thân lắm à"
Và ổng trả lời.
" Ta không sợ, ta chỉ lỡ đem mẫu thân ngươi để lên đầu thôi"
" Cốt Linh Lão Quỷ để cho vợ chồng chúng ta đối phó" Hoàng Thiên Đức lên tiếng
Hai vợ chồng Hoàng Thiên Đức tuy tu vi chỉ mới có Linh Thần Trung Kỳ, nhưng khi cùng nhau hợp lực sẽ có thể đánh với Cực Hạn Linh Thần mà không rơi vào thế hạ phong.
Bảy cường giả định lao vào nhau mà quần ẩu
Nhưng bỗng nhiên Lưu Bàng la lên
" Không xong! Tên tiểu tử kia biến mất rồi"