Trên cái cây, có cái cành mà từ cái cành đó đâm ra nhiều cái cành nhỏ hơn. Mà lúc này đây dưới gốc cây đó, một thanh niên đang nằm ngủ bất chợt mở mắt nhìn về phương xa. " Hình như bên kia có tiếng động, đi xem thử" Triệu Minh lẩm bẩm
Thi triển Phượng Vũ 6 ảnh, thoát chốc hắn đã đã đến nơi. Nhìn về xung quanh quan sát khung cảnh. Tuy không thấy ai, cũng không có tình trạng cây cối bị phá hủy nhưng hắn dám khẳng định nơi này vừa xảy ra một trận chiến lớn. Bởi vì không khí quanh đây còn vương lại 2 loại hương thơm nhẹ nhàng thanh khiết của nữ tử. Mà một trong số đó là một hương thơm tạo cho hắn cảm giác vô cùng quen thuôc. Kể từ khi Triệu Minh luyện thành công công pháp Long Phụng Song Tu Quyết hắn đặt biệt nhạy cảm với mùi hương nữ tử. Khẽ lẫm bẩm " Băng nhi là nàng sao"
Trở về trước đó 2 khắc, " Tiểu Băng, người có sao không ? Tỉnh lại... mau tỉnh lại ... có người đến...mau" Âm thanh nhẹ nhàng nhưng mang theo sự lo lắng đến tột độ. Vì lúc này đây Tiểu Băng linh lực đã cạn kiệt, mà nàng cảm nhận đước phía xa đang có một luồn khí tức đang đến. Người đến không biết thiện ác. Nếu nhỡ không may gặp phải dâm tặc thì nàng cũng thúc thủ vô sách.
" Sư phụ! Có chuyện gì sao? Lúc này con không còn linh lực nữa con muốn ngủ một giất" Thân thể hư nhượt, giọng nói yếu ướt Lý Nhạn Băng khẽ nói
" Không được ngủ! Có người đến, ngươi không sợ bị làm nhục à? Mau ngồi dậy ta truyền cho ngươi một ít linh lực" Nữ hoàng lo lắng vô cùng, lòng nàng lúc này như lửa đốt. Xuyên qua nơi này, may mắn thu được tiểu Băng làm đệ tử là sự may mắn nhất trong cuộc đời nàng. Tiểu Băng ôn nhu hiểu chuyện, tuy sống trong gia đình thế gia, nhưng nàng không kiêu ngạo, ngược lại nàng dịu dàng, hiền thục rất hiếu thuận với nàng. Bây giờ nguy hiểm đến làm sao nàng nỡ để tiểu Băng nó bị vấy bẩn.
" Không được, sư phụ linh lực của người sau khi đánh bại Lôi dực sư vương cũng đã khô kiệt lắm rồi, nếu người truyền cho con người sẽ ngủ say mất" lắc đầu, không cho là đúng, nàng quyết tâm không để sự phụ mình ngủ say thêm một lần nữa.
" Ngươi...haizzz...z ngươi mau ngồi dậy ta dạy ngươi thi triển một môn chướng nhãn pháp mau bất ấn theo ta...kẻ kia cách đây không xa nữa" Kéo cái xác lão già về một góc, thiếu nữ bất ấn lập tức hình ảnh của bọn họ biến mất. Thay vào đó là một mảnh rừng hoà nhập với quang cảnh xung quanh vô cùng huyền ảo.
" Suỵt...hắn đến" Nữ Hoàng đưa ngón tay chỏ lên miệng thổi một hơi
Phía ngoài lúc này xuất hiện bóng dáng của một nam tử tầm 14, 15 tuổi dáng người cao khoảng 1m85 khôi ngô, anh tuấn, uy phong lẫm liệt. Hắn mày kiếm mắt sáng, ngũ quang tinh xảo, thân hình rắn chắc, từng múi cơ hằn lên trên da vô cùng rõ nét. Đây rõ ràng là một mỹ nam tử khiến nàng không khỏi thầm khen một câu" tên này vầy mà sở hữu được bộ da đẹp mắt đến như vậy". Mà hắn lúc này đây đang quang sát xung quanh, sao đó hít lấy hít để sao đó quay về phía nàng cười cười. Nàng không thể tin được là hắn có thể phá được chướng nhãn pháp của nàng. Phải biết đây là bí kỹ mà từ thời thượng cổ mà trong một lần lịch luyện may mắn đạt được. Dù là Linh Hoàng đỉnh phong nàng cũng tự tin là có thể che giấu.
" Triệu Minh ca ca là huynh ấy. Sư phụ là Triệu Minh ca ca. Huynh ấy không phải là dâm tặc" Lý Nhạn Băng vô cùng kích động hô lên. Lúc này nàng đang giống một thiếu nữ đang hướng về phụ mẫu mà bênh vực cho tình lang mình vậy.
" Ừa tình lang ngươi tốt, vị hôn phu ngươi tốt, ta đã biết rồi, ngươi đã khen hắn lần thứ bao nhiêu rồi trước mặt ta" Nữ Hoàng bễu môi chăm chọc, sau đó quay trở về vòng ngọc. Nhưng cũng không quên thả thần thức ra ngoài xem lén vị hôn phu của đồ đệ mình. Không nhìn thì thôi, càng nhìn càng khiến nàng khiếp sợ. Không bàn về nhan trị cực cao, thiên phú thế này...làm sao có thể...yêu nghiệt ...yêu nghiệt a.
Hắn lúc này cao lắm cũng tầm 15, 16 tuổi chứ bao nhiêu những đã là đột phá Linh Vương rồi. Nhìn lại đồ đệ mà mình vô cùng tâm đắc, lấy thiên phú của nàng mà tự hào. Nghĩ đến đây nàng chỉ biết thở dài " Người so với người đúng là tức chết a". Tiểu Băng bây giờ 17 tuổi nhưng chỉ là Linh tướng mà thôi.
Bên ngoài, chướng nhãn pháp đã hoàn toàn giải khai hiện ra bộ dáng mệt mỏi của thê thảm của Lý Nhạn Băng. Thấy vậy, Triệu Minh đi đến ôm nàng vào lòng để nàng tựa đầu lên ngực, thương xót nói.
" Băng nhi! Ngươi tại sao thành ra như z? " Ôm được mỹ nhân, một làn hương lan nhẹ nhàng bay vào mũi hắn
" Ta... Ta tìm được một tấm tàn đồ, trên đó có thông tin về một đôi dị băng do đôi phu thê đời trước để lại nên đến tìm. Đứng trước nam nhân này nàng không muốn dấu diếm hắn bất cứ thứ gì. Vì nàng yêu hắn, thật sự yêu hắn, yêu từ lần đầu gặp gỡ. Khi đó, những lời hắn nói ra như khắc sâu vào tâm khảm của nàng. Một nam nhân tôn trọng nàng, không ép buột nàng, ủng hộ những gì nàng muốn.
" Dị băng! nàng đã lấy được nó chưa? Mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì" Triệu Minh lo lắng hỏi
" Không lấy được! Bất quá ta đã tìm được vị trí của nó, đồng thời cũng biết được, phương thức phá giải trận pháp bảo"
" Còn vì sao ta thành ra như thế này là do nó" Dứt lời nàng vô cùng câm phẫn chỉ về tảng băng bên cạnh cách đó không xa. Nhìn thấy tảng băng Triệu Minh triệt để chấn động. Vì trong tảng băng lúc này là một hư ảnh mà có đốt thành tro hắn cũng có thể nhận ra.
" Lôi dực sư vương, là ngươi không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, haha" Đây là hung thủ hại hắn xém chút đi chầu ông bà làm sao hắn không hận cho được.
" Triệu Minh ca ca biết nó" Lý Nhạn Băng ngạc nhiên hỏi
" Uhm biết, nó xém chút giết chết vị hôn phu của nàng rồi đó. Không nhờ nó lại rơi vào tay nàng, đúng là ý trời mà" Triệu Minh mỉa may nói.
Nhưng chợt thấy có điều vô lý hướng về Lý Nhạn Băng hỏi
" Băng nhi, sao nàng có thể biến nó thành như thế này? Nó là một đầu tiếp cận lục giai ma thú đó a?"
" Con súc sinh này đúng là lợi hại, nó giết nô bộc của ta, cũng may lúc ấy có một vị cường giả đi qua ra tay chế phục nó không là ta đã chết với tay của nó rồi."
" Cường giả! Ý muội là vị nữ tử kia" Triệu Minh hỏi
" A.. sao huynh biết được, à mà huynh chưa nói cho muội biết tại sao huynh không bị chướng nhãn pháp của muội che giấu đâu?" Như cảm giác được điều gì, thiếu nữ nhìn về Triệu Minh với vẻ nghi hoặc. Đúng là phụ nữ có giác quan thứ 6 vô cùng nhạy cảm.
" Chuyện này ...chuyện này không nói có được không?" Triệu Minh gãi gãi đầu đáp
" Không được! Nói " thiếu nữ quả quyết
" Aizzzz... thật ra ta tìm được muội và biết được vị cường giả thần bí kia là nữ tử vì..." Đến đây hắn ấp úng nói
" vì ta ngưởi được mùi hương trên người hai người"
Mà nghe đến đây, một rạn mây đỏ hiện lên trên má nàng. Phía bên trong vòng ngọc cũng không ngoại lệ. Một âm thanh được truyền ra " người xem...ngươi xem ...ngươi còn bảo hắn không phải dâm tặc"
" Ta bảo đảm với ngươi hắn sau này bên ngoài không kiếm thêm cho ngươi chục tỷ muội mới là lạ, ngươi liệu hồn mà quản thúc hắn"
Mà nghe những lời này, nỗi bất an được trôn kính trong lòng nàng như chiếm được thời cơ mà trỗi dậy. Nàng biết, nam nhân nàng ưu tú đến nỗi nào, đẹp trai đến thế nào. Cái miệng lại dẻo như thế, ra đường chắc chắn lừa gạt khối cô nương tốt. Nhưng nàng phải làm sao bây giờ, phụ thân nàng chẳng phải kiếm về cho nàng rất nhiều dì sao. Mà lúc này một âm thanh tràn ngập yêu thương vang lên làm cắt ngang dong suy nghĩ của nàng.
" Băng nhi! Đang nghĩ gì z"
" Không có gì? Chỉ suy nghĩ vu vơ thôi"
" Triệu ca ca, sao này ngươi sẽ lấy thêm nhiều hơn nữ tữ sao?"
" A" Triệu Minh lúc này đầu to hơn cái đấu. Hắn không biết phải trả lời sao bây giờ. Lý tưởng hắn đến thế giới này chẳng phải là đi đến đỉnh cao tu tiên, hậu cung mười ngàn giai lệ, tay trái ôm, tay phải ấp hay sao?
" Haizzz muội sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng huynh hứa với muội là dù huynh có nạp bao nhiêu người muội không cản. Nhưng nhất định phải chọn lựa thật kỹ, thà chậm không ẩu. Tránh sau này về một đoàn có mà đánh nhau đập đầu mẻ trán"
Nghe xong! Triệu Minh như người trông mộng, không thể tin vào tai mình phải hỏi
" Thật sự"
" Uhm" nàng gật đầu
Hắn đem nàng ôm chặt vào lòng , hôn lên trán nàng
" Ta Triệu Minh đời này có được Lý Nhạn Băng là ta mấy đời làm phước tích đức. Ta xin thề sẽ không phụ nàng, sẽ yêu thương nàng dù cho vật đổi sao dời. Thì tình yêu của ta không bao giờ thay đổi nếu không Thiên...".
Hắn chưa kịp nói xong một ngón tay che lên miệng hắn. Những lời nói này của hắn không chỉ là một lời hứa, mà nó còn là một sự yêu thương chân thật. Trực giác cho nàng biết đây là lời nói phát ra từ tận đáy lòng của hắn. Nàng không thể kiềm chế được nước mắt của mình. Nàng khóc, nàng khóc không vì đau khổ mà là vì nàng hạnh phúc. Hạnh phúc khi tìm được một nửa của đời mình.
Mà phía trong vòng tay, mỹ phụ nhân chỉ biết lắc đầu thầm công nhận, tên này đúng là thật biết cách dỗ dành thiếu nữ a. Chỉ có mấy câu là đã câu mất đệ tử của nàng. Một suy nghĩ bất chợt hiện lên trong lòng nàng
" Phải chi ta cũng có một nam nhân như vậy"
" Tỉnh lại, tỉnh lại Phượng Băng Băng, ngươi là ai, bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi còn ham mê những thứ phàm tục này. Lý tưởng của ngươi là mau mau đúc thành thể chất sớm ngày trở lại đỉnh cao"