Chỉ thấy hắn khí chất bất phàm, mặt như quan ngọc, tư thái ung dung, chắp tay mà đứng. Một cỗ khí thế nhàn nhạt thoát ra,
"Tên này... sao lại có thể" Đại trưởng lão như không thể tin vào mắt mình nữa. Lão phải lấy hai tay dụi mắt để tránh nhìn lầm.
Nhưng tất cả là sự thật, khí thế kia, rõ ràng là vừa đột phá Linh Thánh không lâu.
Từ một Linh Tôn đùng một phát đã là Linh Thánh Sơ kỳ, rốt cuộc hắn đã nhận được thứ gì từ Thủy Thần chứ.
Đại trưởng lão trong lòng khó hiểu
Triệu Minh thấy sắc mặt lão già này biến đổi như thế thì cũng không quá bất ngờ.
May là Thủy Thần Chi Lực đã bị hắn giấu đi, nếu không lão ta con kinh ngạc hơn nữa.
Nhanh chóng đem Thủy Tinh Tháp thu hồi.
Ngay lập tức vô số thân ảnh hiện ra, lần lượt chia năm xẻ bảy đi về các phía.
Thủy Quân Dao thì nhanh chân chạy đến mà ôm lấy Đại Trưởng Lão.
Còn Hải Linh Lung thì theo các tỷ tỷ mình trở về Hải Tộc. Nàng vừa đi vừa ngoái nhìn hắn, trong lòng lưu luyến không buông.
Triệu Minh lúc này cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến nàng vì hiện tại đám chó săn kia đã vây lấy hắn.
Bọn này đã rình hắn rất lâu rồi, hắn vừa mới ra là bọn chúng đã nhàu tới.
Đang đi, Hải Linh Lung thấy được cảnh này thì lòng như lửa đốt.
Mắt thấy tướng công mình bị kẻ thù vây khốn, nhưng nàng lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, không thể cùng hắn đồng sinh cộng tử.
Điều này khiến cho nàng trong lòng vô cùng sốt ruột.
" Tỷ tỷ! Chúng ta có nên giúp hắn không" Hải Linh Lung cắn cắn bờ môi, hỏi ý.
" Không! Tại sao muội lại hỏi như thế? Hắn sống chết thì có liên quan gì với chúng ta chứ?" Hải Yên Nhiên khó hiểu trả lời.
" Muội" Hải Linh Lung cúi đầu thở dài.
Lúc này trên không, Triệu Minh đã bị trước sau cha con Lưu Hoàng vây lại.
Lần này khác với lần trước, Sùng Sở Sở nàng ta không ra tay giúp hắn nữa.
Kể cả cha nàng Sùng Hạo cũng vậy, hai cha con cứ đứng một bên mà quan chiến.
Phía bên này Đại Trưởng Lão đã cùng Lưu Huyền lao vào chiến đấu. Mắt thấy tên này lại giở chứng như thế thì giận dữ quát:
" Sùng Hạo! Ngươi chẳng lẽ chỉ biết khoanh tay đứng nhìn thôi sao?"
" Đúng vậy! Sùng huynh! Huynh không nên vì một chút mâu thuẫn, mà để bọn ngoại tộc này được lợi chứ" Hoàng Thiên Đức cũng lên tiếng khuyên nhủ, sau đó hắn và thê tử lại cùng nhau đem Huyết Cốt Lão Ma mà đánh đập. Bất quá cả hai cũng chỉ có thể đánh ngang với lão ta mà thôi.
" Haha! Các ngươi nói hay lắm! Chẳng phải tên kia vừa nhận được truyền thừa của Thủy Thần sao?"
Nói đoạn, Sùng Hạo nhìn về Triệu Minh, giọng điệu trào phúng
"Vậy để hắn một mình ứng phó với bọn chúng đi. Nếu hắn cảm thấy đánh không lại có thể cầu nhi nữ lão phu, lúc đó lão phu sẽ cân nhắc mà ra tay giúp đỡ"
" Ngươi"
"Hừ! Tức chết ta" Đại Trưởng Lão giận rung cả người, lão hết biết nói gì với cha con bọn này luôn. Không ngờ chỉ vì một chút thù riêng mà lại không để ý đến đại cuộc như thế.
Cả vạn năm nay nay, có ai nhận được truyền thừa. Lần này tiểu tử kia vậy mà lại may mắn lấy được, đây chẳng phải là cơ hội để Đông Hải quy về một mối hay sao?
Vậy mà cha con nhà này lại đem lòng ganh ghét.
Đối với lời nói này của Sùng Hạo, Triệu Minh cũng lười để ý.
Hắn hiện tại chẳng có danh tiếng gì ở vùng Đông Hải này cả.
Được sự giúp đỡ của Nhân Ngư Tộc và hai vị đảo chủ đã là may mắn lớn nhất của hắn rồi.
Còn bọn Long Tộc này, hắn cũng không mong đợi nhiều.
Những lời nói hôm nay của Sùng Hạo hắn cứ ghi lại đó đi, tương lai hắn sẽ tính sổ với cha con bọn này sau?
Còn về việc danh tiếng, chẳng phải có bọn Hán Linh Nhất Tộc này làm công cụ đó sao .
Vậy hôm nay hắn sẽ làm một trận thành danh vậy.
"Haha, lần này có trời mới cứu được ngươi" Lưu Huyền ngửa đầu cười lớn,
" Tam muội lão già này giao cho muội, tên tiểu tử kia để ta đích thân đi bắt hắn"
"Hừ! Đừng hòng" Đại Trưởng Lão một chưởng vồ tới Lưu Huyền. Nhưng rất nhanh lão đã bị một bàn tay tinh xảo vươn ra chặn lại.
" Lão già! Đối thủ của ngươi là ta" Hấp Tinh Ma Nữ nhanh chóng hiện ra, cắt đuôi cho Lưu Huyền rời khỏi
Chỉ chờ có thế, phúc chốc Lưu Huyền đã cùng với cha con Lưu Hoành đem Triệu Minh vây lại.
Đối với lão, chuyện lấy ba đánh một thế này tuy mất mặt nhưng đáng để lão làm vậy.
Triệu Minh vừa mang Huyết Mạch Long Thần, lại vừa là truyền nhân của Thủy Thần.
Nếu lão có thể thành công bắt đem về Hán Linh Nhất Tộc, đến khi ấy chỉ cần đem máu tên này cho toàn thể thiên tài trong tộc uống, thì Hán Linh Nhất Tộc lực lượng sẽ khủng bố đến như thế nào.
Nghĩ đến đây thôi trong lòng Lưu Huyền đã không thể nào kìm chế được ham muốn bắt sống Triệu Minh
Thầm ra dấu với hai người còn lại, cả ba người đồng loạt một chưởng vồ ra.
Lưu Huyền đánh ra một chiêu Hắc Xà Ma Thiên Chưởng.
Chưởng khí ầm ầm hoá thành thực chất, một đầu mãng xà khủng bố ngóc đầu vươn cao, há miệng thật to hướng về Triệu Minh táp xuống.
Phía bên này Lưu Hoàng và Lưu Bàng cũng không thua kém. Cả hai cũng nhanh chóng đánh ra tuyệt kỹ của mình.
Chỉ thấy toàn thân Lưu Bàng ma khí ngập trời, một hư ảnh ma tôn khổng lồ xuất thế, ma trảo vương ra, từ trên cao chụp xuống đầu Triệu Minh.
Lần này Lưu Bàng nhưng muốn lấy mạng tên này, để chứng minh cho Thủy Quân Dao thấy thiếu niên ở vùng Đông Hải này ai mới là mạnh nhất.
Còn Lưu Hoàng thì đơn giản hơn, hắn nhẹ nhàng lấy từ trong người ra hai sợi xích sắt.
Một cú gầm lên, Xích sắt đâm vào hư không biến mất
Hai mắt hắn đục ngầu vì giận dữ, tên này năm lần bảy lượt hớt tay trên của hắn, là kẻ thù không đội trời chung.
Hơn ai hết ở đây, Lưu Hoàng là người muốn lấy mạng Triệu Minh nhất.
Lần này hắn sẽ cho tên này nhận đủ cả gốc lẫn lãi.
Đối mặt với đám địch nhân đang không ngừng công đánh, Triệu Minh mặt không đổi sắc, hắn chỉ nhè nhẹ phất tay.
Một cỗ khí thế kiệt ngạo bất tuần hiện ra, đem toàn thân hắn bao lại.
Đôi mắt nhắm nghiền đột ngột mở ra, hoá thành màu đỏ, mái tóc đen tuyền từ từ chuyển sang huyết sắc, khí thế từ Linh Thánh sơ kỳ bùng nổ tăng lên, phút chốc đã là Linh Thần Trung Kỳ cường giả.
Không sai! Đây chính là trạng thái Thiên Long Bách Linh phụ thể của Triệu Minh.
Hắn toàn thân Hắc Long Chiến Giáp gia thân, bên ngoài từng ngọn hoả diễm cháy lên hừng hực.
Triệu Minh lại một lần nữa như một vị Long Thần chuyển thế mà ra.
Lần này hắn không cần thiết phải dấu diếm nữa.
Với thực lực của hắn hiện tại, hắn tin nếu như bùng hết sức thì Cực Hạn Linh Thần, hắn cũng có thể dễ dàng mà làm thịt.
Trên mỗi tế bào Triệu Minh lúc này, những thứ ánh sáng kia bất ngờ dị động.
Nó bỗng nhiên liên kết lại với nhau tạo ra một hình xăm huyền bí.
Mà hình xăm này lại chính là một cây Trường Kích có ba đầu sắc nhọn.
" Thủy Thần Tam Xoa Kích...Trở về" Triệu Minh khẽ quát.
Từ lòng đại dương sâu thẳm tối tăm, một cây trường kích đã chờ đợi hàng trăm triệu năm rốt cuộc cũng đã được chủ nhân của nó Triệu Hồi.
Nó vui mừng phấn khởi xuất hải mà ra, một vệt sáng hoàng kim bắn thẳng lên trời, điên cuồng bay đi quay về hộ chủ.
Trong ánh mắt khiếp đảm của ông cháu Lưu Huyền, Thủy Thần Tam Xoa Kích một đường gặt hái,
" Phập...phập"
Thần Kích liên tiếp đâm xuyên qua đầu cự xà khiến nó tan thành tro bụi, sau đó là đâm qua cổ họng của ma tôn, khiến nó hóa thành chất lỏng.
Mọi chuyện xong xuôi Thần Kích mới ung dung bay đến bên cạnh Triệu Minh như muốn khoe chiến tích.
Triệu Minh tay nắm thật chặt Thủy Thần Tam Xoa Kích.
Một cảm giác mát lạnh từ Thần Kích truyền vào tay khiến hắn vô cùng thống khoái.
" Hừ" Một Kích đâm ra, đem hai sợi xích sắc đánh lén đang ẩn nấp trong không gian của Lưu Hoàng đứt ra nhiều mảnh.
Từ trong người Triệu Minh, một cỗ chiến ý hực hực mà lên, hắn muốn tái hiện sự uy phong của Thủy Thần năm xưa từng có, đem toàn bộ Hán Linh Nhất Tộc hoàn toàn tru diệt.
Liếc mắt về bốn phía đại dương, Triệu Minh lạnh lùng lên tiếng
" Trẫm Đã Trở Về, Còn Không Mau Triều Bái"