Đường Lên Đỉnh Tại Tu Chân Giới

Chương 99: Sứ Mạng Của Ta




"Ký chủ, Thần Lực sắp hết, mau tranh thủ xử lý ba tên Cực Hạn Linh Thần" Âm thanh Lisa thúc giục.

" Đã biết" Triệu Minh gật đầu, hắn nhìn lên những hình xăm trên tay thì thấy bây giờ nó đã ảm đạm đi không ít.

Thầm ra lệnh cho bọn Thủy Quân Dao đem Huyết Cốt Lão Ma và Hấp Tinh Ma Nữ giết chết.

Triệu Minh cũng nhanh chóng thi triển ra Tru Tiên Liên Hoàn Kích từ trên đỉnh đầu đâm xuống lấy đi tính mạng Lưu Huyền.

Chẳng hề có chút phản kháng, cả ba người rất nhanh đều đã bị Triệu Minh xử lý.

Lưu Huyền cũng chỉ biết đứng yên chờ chết. Vì toàn thân linh lực hắn, khi tiếp xúc với thứ ánh sáng màu lam kia. Thì hoàn toàn mất đi hiệu lực.

"Ực..ực..ực" Vô số tiếng nuốt nước bọt liên tục vang lên.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và quá mức khủng khiếp khiến cho đám cường giả quan chiến bên dưới cảm thấy sợ hãi không thôi.

Từ khi nào mà Cực Hạn Linh Thần lại nhỏ bé đến như vậy, lại bị một tên tu vi chỉ mới Linh Thánh nhẹ nhàng đoạt mạng.

Một sự hoang mang bắt đầu bao trùm lên tất cả mọi người nơi đây.

Tĩnh lặng...

Bầu không khí bắt đầu yên lặng, yên lặng đến đáng sợ.

Nếu lúc này có một cây kim rơi xuống nói không chừng bọn này cũng có thể nghe được.

Chỉ trong vài hơi thở, đã có ba gã Cực Hạn Linh Thần rời khỏi thế gian.

Họ thật sự không thể tin vào những gì mình thấy nữa.

Đây là việc con người có thể làm sao chứ?

Không!

Chỉ có bậc thần nhân mới có thể làm được.

Nó đã nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Quá mức thần kỳ, quá mức mạnh mẽ, mạnh đến nỗi không có từ ngữ để hình dung.

Triệu Minh lúc này thì thở phào nhẹ nhõm,

"Cũng mai là vừa kịp"

Chậm một chút thôi là sẽ lộ mất, vì những hình xăm trên tay hắn lúc này đã biến mất, mà theo đó những thứ người nước khổng lồ kia cũng đã mất theo.

Thật ra Thủy Thần Chi Lực là một lực lượng chỉ có thể dùng thần lực mà triển khai.

Sở dĩ Lưu Huyền, Hấp Tinh Ma Nữ, và Cốt Linh Lão Quỷ dễ dàng bại như vậy là do hắn dùng Thần Lực.

Bọn này chỉ vận dụng linh lực thì làm sao đánh lại hắn.

Hơn nữa Thủy Thần Chi Lực đâu phải thứ bình thường.

Nó là một loại thần thông phẩm chất cực cao, có thể chi phối tất cả các loại nước trên đời miễn là chất lỏng.

Loại thần thông nay tuy nói thì nghe có vẻ đơn giản, nhưng huyền cơ bên trong nó rất lớn, phải biết nước là một trong năm nguyên tố của ngũ hành, nó có mặt ở tất cả các nơi trong thiên địa.

Thần thông có thể chưởng khống nó thì thử hỏi không lợi hại sao được?

Một tên Cực Hạn Linh Thần nhỏ nhoi thì làm sao đủ tầm để phản kháng chứ.

Ngặt nỗi nơi này làm gì có thần khí mà có thần lực cho hắn dùng.

Mà cho dù có thần khí thì với tu vi của hắn hiện tại cũng chẳng thể nào chuyển hoá thành thần lực được.

Vừa rồi có thể ảo ma canada như thế là nhờ còn vài tia thần lực mà Thủy Thần để lại.

Xài hết lần này thì lần sau chẳng còn mà dùng lại.

Ban đầu hắn cứ tưởng là mình vô địch rồi, ai dè Lisa báo, hắn mới ta hoả ra là chỉ sử dụng được trong thời gian ngắn.

Nghĩ đến đây Triệu Minh tiếc nuối không thôi, kiểu cho người ta hít đá một lần để ngươi ta nghiện xong cái không cho nữa.

Cái cảm giác này đúng là khó chịu thiệt.

Hết lần này không biết đến bao giờ hắn mới có thể trải nghiệm lại lần nữa đây.

Mà công nhận nó phê thiệt,

Cũng mai là hắn kịp đem ba tên Cực Hạn Linh Thần mà mần thịt.

Nếu không thì cũng không hù được đám cường giả này.

Chứ lần sao kêu hắn làm lại ông nội hắn cũng làm không được.

Nhìn đám cường giả bên dưới đang ngơ ngác nhìn mình.

Nhưng khi Triệu Minh nhìn lại thì bọn này chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hễ hắn nhìn đến đâu, thì đám cường giả này lại run lẩy bẩy đến đó.

Ánh mắt Triệu Minh rơi vào trên người Sùng Hạo.

Tên này lập tức hoảng sợ, kéo nữ nhi mình mà quỳ gối xuống, vội vàng cầu xin.

" Triệu Minh, à không Triệu công tử, lúc nãy là ta không có mắt, xin người rộng lượng bỏ qua"

Triệu Minh đối với phản ứng này của Sùng Hạo cũng có chút bất ngờ.

Hắn còn tưởng tên này sẽ hiên ngang lẫm liệt mà đối diện với hắn chứ.

Lúc trước thấy hắn cũng ngang ngược bá đạo lắm mà, vậy mà bây giờ lại ...hazzz

"Long Tộc bây giờ sau lại nhát đến như thế"

" Ký chủ còn nói, cách giết người của ký chủ quá mức rùng rợn."

"Người thì bị ký chủ xé làm đôi, người thì bị ký chủ búng cho bay đầu, bọn tu sĩ này vốn cũng không sợ chết đâu, nhưng họ sợ nhất là bộ dáng khi chết ấy."

" Phải ký chủ lúc ấy một thương đâm chết, hay một chưởng cho nổ banh xác thì đám người này cũng không sợ hãi đến như thế"

Như biết được suy nghĩ của Triệu Minh, Lisa buột miệng lên tiếng.

"Ấy ấy ta đâu biết" Triệu Minh cười gượng, hắn nhưng lúc trước xem Attack on TiTan thấy mấy người khổng lồ cũng làm vậy mà, nên mới bắt chước làm theo thôi, ai biết sẽ gây ra sợ hãi đến như thế chứ.

"Nhưng Triệu Minh cảm thấy làm như vậy cũng tốt, để bọn này cảm giác được tử vong đang cận kề, thì chúng mới sợ mà thần phục hắn được.

Triệu Minh nhưng đã không còn nhiều thời gian, chỉ còn có sáu tháng nữa thôi là hắn phải trở về Lục Địa.

Vì thế không thể theo thói thường mà đi thu phục nhân tâm được.

Nhân ngư tộc, và hai vị đảo chủ ngay từ đầu đã ra tay giúp đỡ, hắn sẽ trân trọng họ, còn về những thế lực khác, hắn sẽ dùng vũ lực mà chèn ép.

Kẻ nào cứng đầu không phục hắn chỉ đành loại bỏ.

Triệu Minh đưa mắt nhìn về Sùng Hạo, một cỗ sát khí hừng hực toả ra, tuy hắn hiện tại chỉ là Linh Thánh sơ kỳ.

Nhưng những gì hắn vừa làm khi nãy cũng đủ để làm cho Sùng Hạo tim đập chân rung.

" Sùng Hạo, Long Cung của ngươi hôm nay mất tích nhé?" Triệu Minh mỉm cười mà nói.

Nhưng nụ cười này của hắn lại làm cho Sùng Hạo lạnh cả sống lưng.

Hắn biết nếu muốn, thì trong nháy mắt Triệu Minh có thể làm cho lãnh thổ Long Tộc của hắn trên dưới vạn dặm đóng băng.

Đến khi đó Long Cung của hắn sẽ đúng như lời Triệu Minh nói, triệt để mất tích tại vùng Đông Hải này.

Càng nghĩ Sùng Hạo càng trở nên sợ hãi.

Hắn cũng biết truyền thừa Thủy Thần lợi hại. Nhưng không ngờ nó lại lợi hại như thế này.

" Công tử tha mạng" Sùng Hạo liên tục dập đầu.

Sùng Sở Sở một bên thấy cha mình lại dập đầu với người khác như thế thì trong lòng đau nhói.

Vừa rồi là phụ thân cũng vì nàng mà làm khó tên kia. Để giờ này phải chịu cảnh như thế này.

Nàng trong lòng vô cùng thống hận Triệu Minh, nhưng thế thì đã sao chứ.

Hắn có thể dễ dàng đem Cực Hạn Linh Thần giết chết, thì nàng đáng là gì.

Cho dù có một trăm Sùng Sở Sở cũng không đủ cho hắn giết.

Ban đầu nàng nhìn hắn cứ thấy hắn cười hề hề như thế. Không ngờ một khi hắn ra tay lại tàn nhẫn đến như thế.

Nhớ lại cảnh Lưu Bàng bị hắn búng bay cái đầu, nàng thật sự rợn cả tóc gáy.

Triệu Minh cũng không để ý đến cha con Sùng Hạo, hắn nhìn về tất cả mọi người nơi đây, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu nghiêm túc

" Ta Triệu Minh, may mắn được Thủy Thần lựa chọn, ban cho thần thông, Âu cũng là số mệnh. Theo ý chí của Thần, ta được giao sứ mệnh dẫn dắt các ngươi tiến về Thần Giới."

Lời này vừa ra, toàn trường bắt đầu xôn xao bàn tán.

Theo đó là sự kích động vô cùng lớn trong lòng mỗi người.

Hàng vạn năm nay, Hỗn Độn Thế Giới này chưa từng có ai thành công phi thân lên Thần Giới.

Khi tu vi đột phá Cực Hạn Linh Thần thì chỉ có thể ngồi yên chờ chết mà chẳng thể làm gì được.

Điều này đã như một bóng ma ám ảnh vào mỗi tu sĩ nơi đây.

Họ tu hành để làm gì? Câu trả lời là để trường thọ, để trường sinh bất lão. Nhưng cái kết giới vô hình kia đã làm cho họ nản lòng.

Trăm năm qua đi, không biết có bao nhiêu Cực Hạn Linh Thần vì hết tuổi thọ mà vẫn lạc.

Tu hành để làm gì khi mà cả Cực Hạn Linh Thần cũng không thể vượt qua sinh tử

Họ rất muốn phá vỡ gông cùm xiềng xích này, nhưng mãi vẫn không có cách.

Khi người ta đã tưởng rằng đây là số mệnh và bất đầu tuyệt vọng.

Thì Triệu Minh lại đến, lời này của hắn chẳng khác nào là một ngọn đuốc thắp lên niềm tin của mỗi con người nơi đây.

Thử hỏi sao họ không kích động cho được.

" Triệu Công Tử, lời ngài nói là thật"

Một kẻ không kìm chế được cảm xúc bản thân mà lên tiếng.

Triệu Minh gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn về bầu trời xa xăm, như đang lo lắng về một điều gì đó.

Thấy bộ dáng này của hắn, đám tu sĩ bên dưới bắt đầu cảm thấy bất an.

Chuyện gì mà khiến cho sứ giả của Thần lo âu đến như thế?

Tuy trong lòng bất an, nhưng chẳng một ai lên tiếng, mà họ chờ đợi. Họ đã chờ đời hàng vạn năm rồi. Chờ đợi thêm một chút nữa thì có sao đâu chứ.

Một lúc lâu, họ thấy Triệu Minh thở dài, sau đó lại hướng ánh mắt về phía họ, thần sắc vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng mà nói

"Tuy ta có trách nhiệm đưa các ngươi trở về. Nhưng con đường trở về Thần Giới vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một sơ suất nhỏ, thì cũng đủ để cho ta và các ngươi hình thần câu diệt."

"Vì thế, để tránh rủi ro ngày mai tất cả các thế lực nơi này, hãy cử người có tiếng nói nhất đến Nhân Ngư Tộc. Ta cần thống nhất với các ngươi một số chuyện."

Dứt lời hắn phất tay áo bỏ đi.

Đại Trưởng Lão và Thủy Quân Dao cũng theo đó mà rời đi theo.

Về phía Sùng Hạo, hắn lúc này trong lòng vô cùng hối hận.

Thầm trách bản thân tại sao ngu dốt đến như thế. Chỉ vì bồng bột nhất thời mà phá đi tiền đồ của cả tộc

Hắn nghĩ đến viễn cảnh tất cả thành viên trong Đông Hải điều rời đi, chỉ có mỗi mình Long Tộc của hắn là bị bỏ lại.

Nghĩ đến đây, một khí huyết trong kinh mạch của hắn đột nhiên trì trệ, một cỗ huyết dịch đột ngột phun ra.

Toàn thân vô lực ngã xuống, nhưng lúc này sắc mặt Sùng Hạo lại vui mừng hớn hở, vì vừa rồi thanh âm của Triệu Minh truyền vào tai hắn.

"Ta không muốn làm khó người nhà. Ngày mai ngươi cũng đến đi."