Vì Đường Ly mang thai, Tần Vũ một mực muốn đặt người dưới mí mắt nhìn thấy mới an tâm. Cậu trai nhỏ cũng rất bất lực.
"Em đi học, khi nào thai lớn em sẽ ở nhà... Được không?"
Đường Ly nhỏ giọng năng nỉ. Tần Vũ day day huyệt thái dương.
"Được, nhưng anh sẽ đưa đón. Còn nữa, không được ăn bậy bạ bên ngoài. Cũng không được chạy nhảy lung tung."
"Được. Em hứa"
"Cũng không được nói với ai chuyện em có thai. Nếu bên ngoài biết... Em nhất định sẽ..."
"Em biết rồi" Đường Ly hôn lên môi hắn an ủi. Thật sự là Tần Vũ rất giống mẹ già dặn dò con nhỏ hơn là chồng với vợ.
Đường Ly đi học trở lại ai nấy đều mừng rỡ. Nhất là Tạ Hoà Địch, cậu ta luyến thoáng đi đến.
"Đường Ly... Thật mừng vì cậu đi học."
"Ừm"
Vẫn là tâm trạng đó, trong lòng Đường Ly luôn tồn tại một khoảng cách với Tạ Hoà Địch. Cậu ta nhận ra, có vẻ mật tự nhiên cười gượng gạo đi về chỗ ngồi.
Ngô Mẫn bước chân sáo nhảy lon ton vào lớp, vừa thấy Đường Ly đã kích động chạy đến vui vẻ ôm.
"Cục cưng, cậu đi học rồi. Nhớ chết đi được."
Tuy trước kia Ngô Mẫn đã có lỗi với cậu nhưng Đường Ly không hề bài xích, còn sinh ra hảo cảm với cô nàng, vì cậu cảm nhận được sự chân thành của Ngô Mẫn đối với cậu.
Chưa thấy mặt đã nghe tiếng Lưu Khang đang chửi mắng ai đó. Không nói cũng thừa biết là Ngụy Khiêm, Lưu Khang tính vốn đơn thuần yêu ghét rõ ràng. Sau lần ở nhà Tạ Hoà Địch, Lưu Khang luôn ghét bỏ Ngụy Khiêm. Tuy bác sĩ Ngụy luôn đi theo dỗ người nhưng bất thành, Lưu Khang đã ghét người này rồi thì còn lâu mới làm hoà.
"Cái con người này, tôi đã bảo anh đi cách xa tôi ra rồi mà"
"Thôi mà Lưu đại nhân."
"Có tin tôi đấm anh không?"
"Lưu Khang..." Ngụy Khiêm nhẹ giọng.
"Cút, cút đi..."
Cái con người này cậu đã đuổi rất nhiều lần nhưng vẫn cố chấp bám theo. Lưu Khang vào lớp, Ngụy Khiêm cũng đi về phòng y tế của mình.
Điệu bộ vẫn lưu manh đến trước bàn Đường Ly, khom người xuống nhìn mặt cậu, mặt mày hung dữ.
"Nhóc con, nghỉ học nhiều như vậy? Có nhớ đại ca đây không?"
Ngô Mẫn vội kéo kéo Lưu Khang nhưng Lưu Khang vẫn không để ý, mặt vẫn nghiêm túc, giây sau lại thay đổi.
"Chứ ông đây nhớ cậu chết mất rồi."
Tay không kiên dè choàng lấy cổ Đường Ly xoa đầu đến rối tung tóc tại.
Đường Ly vùng vẫy cũng bất lực, Thời Khôi phía sau một tay xách cổ áo Lưu Khang lôi ra xa.
"Phiền phức quá.
Nhìn bộ ba nháo nhào, lòng Đường Ly thoáng chốc mềm mại. Cậu nghĩ thật may mắn khi có họ làm bạn. Ngô Mẫn hiểu lòng người, Lưu Khang thì luôn bảo vệ, Thời Khôi lại ấm áp giống một người anh trai. Ngoài ra cậu còn có cả Tần Vũ và một thiên thần nhỏ trong bụng.
"Sao cứ nhìn bọn mình?" Thời Khôi lau lau mặt. "Mặt bọn mình dính gì hả?"
Cậu cười nhẹ lắc đầu. "Không có"
Cô giáo Mã bước vào với thông báo trên tay.
"Chúng ta sẽ có chuyến đi thực tế với các công ty xí nghiệp lớn. Các em chia tổ, sau đó sẽ chia đi đến các công ty khác nhau."
Lưu Khang ngốc gãi đầu. "Cô ơi, sao lại không đi chung với nhau?"
"Em bị ngốc à? Một lớp hơn 40 người, đi ồn ào náo động không cho ai làm việc à?"
Bị cô Mã mắng, Lưu Khang im lặng. Đường Ly ngồi cười thì thầm với Thời Khôi.
"Đúng là người một nhà, tính khí mắng người cũng giống nhau."
Thời Khôi nhíu mày phân trần. "Mình không giống cậu ta." Thật sự thì Thời Khôi không muốn dính đến cái tên lưu manh Lưu Khang kia.
Vẫn chưa hết chuyện, Lưu Khang quay xuống nắm tay hai người phía dưới, đôi
mắt long lanh.
"Nhất định mình phải chung nhóm với nhau.
Chia ra mỗi nhóm 10 người, lần lượt các giáo viên sẽ phân nhau dẫn các nhóm đi. Định ngày là cuối tháng 11.
Đường Ly nhỏ đi học về, vừa ra cổng đã thấy người muốn gặp. Vẻ đẹp điển trai, dáng người cao dễ chú ý đứng tựa vào xe, tay còn nâng nên xem đồng hồ quả thật là một bức tranh khiến người ta lưu luyến. Vì sợ cậu bé nhà hắn đợi, hắn đã cố ý đến sớm để đợi người.
Như chú thỏ nhỏ chạy đến, Đường Ly vui vẻ cười, Tần Vũ cũng vội vàng đi về phía người kia đón lấy bảo bối vào lòng, dịu dàng khiển trách.
"Không được chạy."
Hắn dẫn người vào xe, Đường Ly quay lại tạm biệt bạn mình rồi chui vào xe cùng Tần Vũ.
Thời Khôi đứng im lặng nhìn về phía bọn họ. Tạ Hoà Địch len lén phía sau tiến lên đứng cạnh.
"Thật hạnh phúc đúng không?"
Không trả lời, Thời Khôi xoay qua nhìn cậu ta. Tạ Hoà Địch nói tiếp.
"Tớ rất khao khát vòng tay đó."
Bàn tay to lớn không kiên dè đưa lên bóp lấy cổ Tạ Hoà Địch cảnh cáo.
"Tôi nói cho cậu biết, cậu còn dám động vào em ấy một lần nữa. Thì chính tôi sẽ là người giết cậu."
Thời Khôi nghiến răng, hai mắt đỏ dữ tợn. "Đừng nghĩ những chuyện dơ bẩn cậu làm không ai biết."
Tạ Hoà Địch vùng vẫy, sức cậu ta không lớn bằng Thời Khôi nên rất chật vật kháng cự. Thời Khôi buông tay ra, Tạ Hoà Địch hít lấy hít để ho sặc sụa. Hai mắt ngấn lệ vì ho, Tạ Hoà Địch mỉm cười.
Không sợ chết, tay đưa lên chỉnh lại cổ áo của Thời Khôi.
"Sao cậu lại nở làm vậy đúng không? Cậu chỉ mạnh miệng thôi."
Nhớ lại gì đó rồi cười nhạt.
"Không phải trước kia cậu đã từng rất yêu tớ. Yêu đến chết."
Nhìn thấy người kia muốn nói. Tạ Hoà Địch lấy tay che miệng Thời Khôi, ám mụi nói tiếp.
"Có phải cậu đã yêu Đường Ly rồi? Không phải vì hết yêu tớ, mà là vì Đường Ly trông có nét giống tớ?"
Không nhịn được nữa, Thời Khôi hất mạnh tay cậu ta ra.
"Câm miệng lại. Đường Ly em ấy là em ấy, cậu chẳng xứng để so sánh.
Tạ Hoà Địch cười. "Cứ cho là vậy. Cậu thích Đường Ly, tớ thích Tần Vũ. Tại sao lại không cùng nhau dành lấy thứ mình muốn."
Thời Khôi tức giận dùng tay bóp má Tạ Hoà Địch, trừng mắt hung dữ.
"Cái miệng này lúc sáng chưa vệ sinh đúng không? Nói ra lời nào cũng thật thối."
Bị sỉ nhục, Tạ Hoà Địch không còn bộ dáng lúc nãy nữa, cậu ta tức giận.
"Miệng cậu mới thối." Tạ Hoà Địch hất tay Thời Khôi ra.
"Cút."
Tạ Hoà Địch hậm hực đi về.
Đuổi người xong, Thời Khôi cũng đi mua ít đồ ăn vặt đến nhà Tần Vũ để thăm Phương Từ. Hôm qua có hứa với người kia sẽ đưa người ra ngoài giải khuây.
Người đi học đến để đưa người ở nhà cả ngày đi xả stress. Phương Từ luyện thuyên cả buổi vì ở nhà không ai để nói chuyện.
"Tần tổng đi làm, Đường Ly đi học, ai cũng bận rộn. Anh ở nhà một mình buồn chết đi được."
Thời Khôi chỉ mỉm cười khi nghe đến Đường Ly, cậu cả đời này chỉ cần Đường Ly hạnh phúc, còn người ấy thuộc về ai cũng không quan trọng.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Phương Từ xoay lại nhìn.
"Em nghe thấy anh nói không?"
"Nghe, anh cứ nói, em đều nghe."
Phương Từ ngây ngốc nhìn Thời Khôi cười, lòng cảm thán. ["Sao mà đẹp đến vậy? Không thuộc về mình thì xin đừng đẹp quá đáng như thế."]