Cũng trong đêm đó, Dịch Gia Húc cố gắng hết sức để hoàn thành xong mớ giấy tờ liên quan đến lô hàng hóa dưới sự chỉ dẫn của Mộ Kim Thuần.
"Chị, em đã chấp nối lại những vấn đề liên quan, giờ chị chỉ cần làm bước cuối cùng thôi."
"Em vẫn giỏi như ngày nào, trong một đêm mà xử lí xong rồi, chị nể em thật đó."
Anh chỉ cười đáp trả, chuyện này cũng bình thường, đã thành lập lên được công ty riêng thì chắc chắn phải có tài. Mấy chuyện nhỏ nhặt này không phải vấn đề gì quá lớn lao.
"Chị đưa em ra sân bay đi, em đặt vé máy bay rồi!"
"Đi bây giờ luôn à! Không ăn sáng rồi hẵng đi luôn?"
"Em về bên đó rồi ăn luôn."
"Được."
[...]
09:30.
Chuyến bay vừa hạ cánh an toàn, Dịch Gia Húc liền quay về tập đoàn Hoa Thiên. Tuy thời gian đã vào buổi trưa, nhưng không vấn đề gì.
"Thư ký Hứa, cậu gọi trưởng phòng ban nhân sự lên đây gặp tôi."
Giọng anh trầm khàn nói với Hứa Minh.
Hứa Minh "..."
Ý là kêu vợ lên đây ngụ ý gì nữa đây? Ăn trưa nhỉ!
Đầu thì nghĩ vu vơ, nhưng Hứa Minh cũng nhanh chóng nghe theo đi xuống dưới gọi trưởng phòng nhân sự lên đây. À mà đúng hơn phải gọi là vợ sếp chứ nhỉ!
"Vâng, tôi đi ngay đây."
Một lúc sau, Lục Nghiên cũng lên tới nơi, cô chầm chậm gõ cửa.
"Cốc! Cốc! Cốc!"
"Vào đi."
Lục Nghiên bước vào với khuôn mặt lờ đờ, nhìn trong có vẻ uể oải, mệt mỏi.
Anh tinh mắt nhận ra, trong vô thức cất giọng lên hỏi:
"Làm sao vậy, không khỏe?"
Lục Nghiên chẳng chú tâm gì đến lời nói của anh, cô lúc này đang rất rất mệt, chỉ muốn ngủ thôi.
"Lục Nghiên!"
"Ha...hả?"
Giọng anh khá lớn làm Lục Nghiên giật mình mà thoát ra khỏi sự không tập trung.
"Qua Đây!"
Cô có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn phải bước qua phía anh.
Chưa để cô kịp ngồi xuống, Dịch Gia Húc kéo mạnh cô vào lòng anh. Lục Nghiên phút chốc đã ngồi yên vị trên đùi anh.
"Aaa...nè."
Dịch Gia Húc tham lam đem cô nhốt vào lòng, anh vòng tay ôm chặt lấy Lục Nghiên, một cái ôm nhẹ nhàng, thoải mái.
Lục Nghiên bị cái ôm của anh làm cho ngốc người, dạo này anh kỳ lạ lắm, cô còn nhớ trước đây, anh hiếm khi mới ôm cô một hai lần. Mấy nay lại thường xuyên quá, làm cô có chút không kịp tiếp thu.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy anh hơi đột ngột, nhưng anh gần gũi cô như vầy, thật sự nó rất ấm áp. Hiếm khi được anh thân mật như này, cô nên tiếp nhận nó thật tốt, vì không biết khi nào lại phải xa.
Bầu không khí lúc này thật yên bình, chỉ còn tiếng gió nhẹ reo bên ngoài kia cửa sổ, và hơi thở ngọt ngào của hai trái tim đang hòa chung vào nhau.
Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Lục Nghiên, truyền đến bên cô cảm giác ấm áp và an lành. Khiến cho không gian trở nên ấm áp và đầy cảm xúc giữa hai người.
Dịch Gia Húc: Phải chi không gian dừng lại vào lúc này...thì tốt biết mấy.
Lục Nghiên ngồi yên vị trên đùi Dịch Gia Húc, đôi mắt cô nhắm nghiền hưởng thụ hơi ấm từ cái ôm của anh, như muốn hòa mình vào dòng chảy yên bình của lúc này.
Lục Nghiên: Nếu ấm áp như lúc này mãi thì thật tốt.
Cả hai cứ thế mà yên vị một lúc lâu. Lục Nghiên nhẹ giọng phá tan bầu không gian yên tĩnh:
"Được rồi, anh gọi em lên đây có chuyện gì sao?"
"Không! Ở lại ăn trưa với tôi."
"Được! Em ở lại ăn trưa với anh."
Nếu như khoảnh khắc dịu nhẹ này kéo dài mãi thì thật tốt biết mấy. Không xung đột, không người làm phiền, chỉ yên ắng hai người là đủ.
Một lúc sau, phần ăn trưa của cả hai người cũng được mang đến. Hai người cùng ăn, chỉ là không nói chuyện, không ồn ào, yên bình mà trôi qua.
Thời gian luôn gấp gáp, mới đó đã chuyển sang buổi chiều. Lục Nghiên ăn xong cũng xin phép anh xuống phòng tiếp tục công việc.
Trả lại cho anh bầu không gian lạnh lẽo nơi làm việc, trái tim anh như hụt hẫng sau khi cô rời đi.
"Lục Nghiên! Đến bao giờ chúng ta mới được bình yên đây?"
Khuôn mặt anh không chút cảm xúc, đôi mắt đượm buồn, không biết chuyện gì sắp tới đây. Mẹ anh đã bắt đầu hành động rồi.
"Hy vọng đến lúc đó, anh sẽ hiểu em hơn."
Câu nói vừa dứt, Dịch Gia Húc lấy ra bao thuốc lá, ý định sẽ hút, nhưng...chợt nhịp dừng lại. Anh nhớ đến Lục Nghiên từng khuyên, nên rồi lại cất lại bao thuốc vào túi.
Lục Nghiên tâm trạng khá lên thẳng, cô đang rất vui vẻ, từ phòng làm việc anh trở về cô cứ khúc khích cười.
"Chị Nghiên, làm gì mà vui vẻ vậy? Chị vừa đi đâu về thế?"
Đinh Nhất Kỳ từ đâu cất giọng lên, làm Lục Nghiên muốn hụt cả nhịp tim.
"Trời đất! Cậu nhỏ!...em làm chị hết hồn đó!"
"Hì hì, em có đâu, chỉ hỏi thôi mà! chị làm gì mà giật mình, bộ chị làm gì mờ ám à?"
Lục Nghiên khá nhột, lời Đinh Nhất Kỳ nói không phải không đúng.
"Không có, chị làm gì đâu, vào làm việc thôi, không nói chuyện phiếm nữa."
"Oh, không có thì thôi, chị làm gì mà biện minh dữ thế! chắc chắn là có rồi! huh."
Đoạn cuối cùng Đinh Nhất Kỳ nói cực kỳ nhỏ, vẻ không tin tưởng hiện rõ ra mặt.
Nhưng mà khuôn mặt Đinh Nhất Kỳ vào lúc này, trong thật đáng yêu làm sao, chỉ muốn đến mà vẹo má cậu một cái.