Đường Mây Trong Gió

Chương 21: Áp lực!




"Sao vậy anh, xe có chuyện gì sao?"

Dịch Gia Húc quan sát thấy chiếc xe bên kia đã đi, anh liền chuyển đổi trạng thái.

"Không có gì, đi tiếp thôi." 4

Lục Nghiên "..."

Cô không hiểu? Anh đột ngột dừng xe rồi lại kêu đi, cô như gà mờ bị anh xoay vòng vòng vậy. Nhưng cô không hề biết, anh vừa giúp cô thoát khỏi một kiếp nan.

Trong căn phòng khách sạn, tiếng nói dồn dập truyền ra với sự bẩn thỉu và đầy gợi dục. Tiếng rên rỉ của cô ta vang lên như làn sóng cuồn cuộn, khiến cho không gian trở nên nồng nhiệt và hấp dẫn. ( 2 )

"Aaa...aaa anh nhẹ nhàng chút đi, muốn chơi chết em à." ( 6

Những thanh âm tà dục và táo bạo cứ tuôn trào từ miệng cô ta, khiến cho không khí căn phòng trở nên nóng bức và đầy kích thích.

"Um u...aaa."

Tiếng rên rỉ của Lục Nghi khiến cho mọi vật xung quanh như hiện lên trong sắc màu của sự thèm khát và mãnh liệt. G

"Em mạnh lắm mà, mới có chừng này mà sợ cái gì!"

"Ưm...chết tiệt nhà anh, mau chậm lại."

"Mơ đi cưng!""Tên khốn, bà mà không đi nổi hôm nay là...ưm...aaa.

Không biết kéo dài qua bao lâu, khi cả hai con người không còn chút sức lực mà nằm tựa vào nhau yên vị trên cái giường êm ái.

Giọng nói đểu cáng của gã đàn ông cất lên:

"Cưng thấy thế nào?"

"Câm miệng đi, nói nhiều!"

Lục Nghi chán ghét ra mặt, lời nói lúc này cũng chẳng lọt từ nào nghe được vào tai.

"Anh chuẩn bị đến đâu rồi, có cách nào phá được chức vụ của nó chưa?"Khuôn mặt Lục Nghi tàn nhẫn không chút biến sắc mà thốt ra những lời nói tàn độc.

"Cái gì cũng cần thời gian chứ, dù sao chức vụ của anh cũng không quá cao lớn trong Hoa Thiên, việc tiếp cận cô ta cũng không dễ dàng gì.""Được rồi, nhanh nhanh một chút, tôi không muốn kéo dài thêm nữa"

NOVEL TOON



"Cưng cứ từ từ, anh đây sớm muộn gì cũng phá được chức vụ của cô ta sớm thôi."

Cuộc bàn tán không chút thiện ý nào tốt lành. Lục Nghi lại muốn phá gì nữa đây? Người đàn ông kia là ai mà có khả năng nhúng tay phá chức vụ của Lục Nghiên? 4”

Lục Nghi: Cứ chờ xem, tao coi mày ở yên đó được bao lâu, sớm muộn gì tao cũng đạp đổ mày cho bằng được! Còn cái tên khốn kiếp này, để mọi chuyện xong xuôi cho người xử lí luôn một thể là được. Để đó có ngày tự chuốc lấy họa vào thân.

[...]

Với cái bầu không khí se se lạnh hôm nay, Lục Nghiên rất khó chịu, cô không thích nghi nổi với cái kiểu thời tiết này.

Cầm tách cà phê sữa ấm trên tay, tay cô cứ rung rung vì lạnh, lúc sáng ra ngoài cũng gấp gáp nên quên mang thêm áo, bây giờ thì hay rồi, lạnh muốn thấu xương thấu thịt.

Với mọi người thì kiểu thời tiết này rất bình thường rồi, nhưng riêng Lục Nghiên cô lại khác.

"Cốc! Cốc! Cốc!"

Tiếng gõ cửa vang lên phá tan sự yên tĩnh trong phòng làm việc lúc này.

Trong căn phòng bộ phận nhân sự có tổng cộng 5 thành viên. Lục Nghiên giữ chức vụ cao nhất.

Bốn người còn lại gồm có Đinh Nhất Kỳ, Dương Thuyên, Tạ Thiên Hàn và Hạ Ý."Vào đi."

Đặt tách cà phê sữa nóng ấm lên bàn, Lục Nghiên giữ vững trạng thái bình tĩnh làm việc.

"Trưởng phòng Lục, bản báo cáo này cần cô xem qua lại ạ, xem xong phiền cô mang lên cho phó giám đốc."

Cô gái đang nói là thư ký của phó giám đốc Tần.

"Được, xem xong tôi sẽ mang lên cho sếp phó."

"Vâng, phiền cô."

Lục Nghiên tập trung xem qua bản báo cáo này, quả thật có chút sai sót, cô liền đánh dấu và sửa chữa lỗi, một lúc sau liền tranh thủ mang lên.

"Cốc cốc cốc."

"Vào đi."

"Sếp phó"



Lục Nghiên cúi đầu chào hỏi với đúng chức vụ của bản thân.

"Ở đây chỉ có anh với em, chúng ta xưng hô bình thường đi, anh không gắt gao như Dịch Gia Húc đâu." (4)

"Ừm! Bản báo cáo này em sửa lại rồi, anh xem qua coi còn sai sót gì không?"

Tần Hiển Văn cầm lấy bản rồi chăm chú xem qua."Ừm, đủ rồi, không sai sót gì nữa, em xuống làm tiếp công việc đi, phiền em rồi."

"Vâng."

Vừa được đi xuống chưa kịp ngồi được bao lâu, lại được gọi lên phòng tổng giám đốc tiếp! ( 2)

Lục Nghiên "...

Từ sáng đến giờ cô bị kêu gọi hết đến phòng này lại đến phòng khác, hai chân cô lúc này cũng bắt đầu đau nhức. (2)

Tiếng giày cao gót vang lên đều đều trên dãy hành lang dẫn đến phòng tổng giám đốc.

"Cốc! Cốc!"

"Vào đi."

Lại là thanh âm quen thuộc, Lục Nghiên lập tức bước vào trong khi được cho phép.

"Sếp tổng" Vẫn là cái cúi đầu chào hỏi quen thuộc.

"Có chuyện gì cần đến tôi ạ?"

Dịch Gia Húc cau mày nhưng nhanh chóng trở về dáng vẻ bình thường. Hôm nay anh gọi cô lên đây là vì vấn đề công việc chứ không phải rảnh rỗi như những lần khác.

"Về kế hoạch tuyển dụng. Trưởng phòng ban nhân sự đã thiết lập chiến lược tuyển dụng và đào tạo nhân sự ổn thỏa chưa?"

"Vâng, tôi đang trong quá trình hoàn thành bước cuối cùng ạ, trong ngày hôm nay tôi sẽ nộp lại bản kế hoạch cho sếp đúng giờ."

"Được, cứ làm chầm chậm, đừng quá vội vàng sẽ dễ mất sai sót, lần này tập đoàn chúng ta tuyển dụng không phải là lần đầu tiên, nên kỹ càng và rõ ràng một chút!"

Dịch Gia Húc và Lục Nghiên cả hai trao đổi qua lại vấn đề công việc một lúc cuối cùng cũng xong xuôi. Lục Nghiên được thả về phòng làm việc với mở áp lực chắc đống.

Để đảm bảo tập đoàn có đủ nhân lực chất lượng để đáp ứng các nhu cầu kinh doanh. Lục Nghiên làm hết khả năng của bản thân trong nhiều tiếng liền mạch, đến cả buổi trưa cô cũng không thèm ăn mà ngồi yên một chỗ chọn lọc và soạn lựa chăm chút kỹ càng. (1)

Chức cao thì tài nhiều, cái gì cũng phải dùng công sức và trí tuệ để đánh đổi. Thật sự rất áp lực!