Dịch Gia Húc đứng ở phía ban công, miệng anh rít điếu thuốc lá, nhả ra làn khói trắng đục mờ ảo... (
Ánh mắt anh ưu sầu không điểm tựa, vừa rồi người của anh đã gọi báo cáo cho anh biết, chiếc xe ngày hôm đó chính xác là do người đó làm, anh khó chịu, bực bội trong lòng, nhưng không biết phải dùng cách nào để giải quyết cho ổn thỏa.
Mãi chìm đắm trong đóng suy nghĩ không kết quả, anh chẳng hay biết đến sự có mặt của Lục Nghiên trong phòng.
Cô vừa lên tới, mở cửa ra mùi thuốc lá nồng nặc khó ngửi xộc thẳng vào mũi, khiến cô phải ho sặc sụa.
Anh nghe chất giọng quen thuộc, đầu ngoảnh lại, đáy mắt sâu thắm khẽ động. Dập tắt đi điếu thuốc lá, anh quay người hướng đi vào trong. Giọng trầm khẽ cất lên: 2
"Về rồi."
Lục Nghiên dừng ho, cô đảo mắt lên nhìn anh chăm chú, cất giọng dịu nhẹ quan tâm hỏi anh:
"Anh ăn tối chưa? Sao lại hút thuốc nữa rồi?"
Dịch Gia Húc không nhìn lấy cô một cái, giọng trầm, lần này lại lạnh hơn.
"Rồi, đừng quan tâm, lo cho bản thân cô tốt đi."
Lời nói lạnh lẽo của anh như vết cắt cứa vào trái tim cô, tuy như vậy, Lục Nghiên vẫn nở trên môi nụ cười nhạt màu.
"Được!"
Cảm xúc trong hai người bây giờ đều rất không ổn, hà cớ gì cứ vờn nhau hoài vậy? (3
Cái này chắc là tại tác giả:' (4
Đêm tối lạnh dần, sắc trời bên ngoài bây giờ chỉ có mỗi màu đen của bóng đêm tĩnh lặng. Không gió, không một âm thanh côn trùng, yên lặng đến có thể nghe rõ tiếng tim đập của cả hai đang nằm trên cùng một chiếc giường.
Lục Nghiên mệt mỏi nên đã chìm sâu vào giấc mộng, còn riêng anh, trằn trọc không ngủ được, phải chăng anh đang có điều gì lo lắng?
Sáng sớm, cơn gió sớm lành lạnh thổi qua khung cửa sổ len lỏi vào bên trong phòng. Hôm nay sắc trời trong vắt, mây xanh lượn lờ bay bổng trên bầu trời xa xăm ngoài kia.
Ánh nắng vàng nhạt nhẹ nhàng chiếu gọi vào chiếc giường kinh size, Lục Nghiên bị chói mắt, cô v thức đưa tay lên theo bản năng mà chắn đi cái thứ ánh sáng kia. D
Từ từ ngồi dậy, mái tóc dài mượt mà đung đưa theo làn gió mát nhưng lành lạnh của kiểu thời tiết.
Lục Nghiên đưa mắt nhìn về phía bên cạnh, hơi ấm không còn, chẳng biết anh đã rời đi từ bao lâu? 2
Cô lấy lại năng lượng cho một ngày mới, phải thật tươi tỉnh, không buồn, không vui, năng lượng chỉ đủ ở mức dùng chứ không dư dả là mấy. (
Vệ sinh cá nhân một lúc, Lục Nghiên cũng thay ra trang phục công sở, hôm nay cô chọn outfit đen toàn diện.
Quần âu ống suông đen tuyền, áo len đen cổ lọ ống áo dài. Mái tóc dài được cô tạo kiểu gọn gàng, vẫn duy tr phong cách makeup nhẹ nhàng như thường lệ. (*
Xỏ đôi cao gót sắc đen bóng bẩy vào chân, tiếng lạch bạch nhanh chóng di chuyển xuống dưới nhà.
Đi cầu thang cấn thận, Lục Nghiên đảo mắt tìm chồng nhưng chẳng thấy đâu, mi tâm cô khẽ động, có chút buồn bã buối sáng sớm.
"Lại đi làm rồi sao? Không biết đã ăn sáng chưa nữa." 4
Lục Nghiên đi vào trong bếp, di chuyển lại bàn ăn, một mùi hương thơm phức lan tỏa vào mũi.
Chị Thanh từ trong căn bếp đi ra, trên tay còn cầm thêm ly sữa ấm. Giọng nhẹ nhàng vang lên:
"Cô chủ thức rồi ạ, ăn sáng và uống sữa ấm hẳn đi làm nhé cô."
Lục Nghiên cười dịu dàng đáp lời chị Thanh:
"Vâng ạ, hôm nay chị nấu phở đúng không? Thơm quá, cảm ơn vì bữa sáng, mà..."
"Cậu chủ ăn rồi, cô không cần lo lắng." 2
Chị Thanh biết rõ câu tiếp theo cô định hỏi là gì, chị sống đây cũng lâu, nên không còn lạ gì tính cách của hai người, sáng nào cũng vậy, lập đi lập lại riết lại muốn thuộc lòng.
Cô đưa tay đón nhận ly sữa, môi nở nụ cười ấm áp buổi sáng sớm.
Bầu không khí sáng sớm thật dễ chịu, nếu...có anh cùng ăn thật tốt quá.
Tự nghĩ lại tự thấy chạnh lòng, nhưng vẫn phải chấp nhận, để anh cùng ngồi ăn chung một bữa cũng không dễ dàng gì.
Tập đoàn Hoa Thiên.
Dịch Gia Húc đã đến từ lúc sớm, hôm nay chủ tịch sẽ đến tập đoàn, nói đúng hơn là ba anh.
Không biết ông ấy lâu như vậy, giờ lại bất thình lình đến đây, không biết có mục đích gì không nữa.
Dịch Gia Húc bình tĩnh, khuôn mặt anh lạnh tanh không một chút cảm xúc, ngồi trên chiếc sô pha anh nhìn chằm chằm vào cái bản gì đó trên tay không rõ.
Lòng đột nhiên lại nhớ đến Lục Nghiên, anh gắp bản lại, tay lại vô thức xoa xoa hai bên thái dương, trong có vẻ u sầu.
"Mày đột ngột nhớ người ta, vậy sao sáng sớm không chờ đi làm cùng mà ở chung thêm một khoảng thời gian?"
Tự anh nghĩ rồi tự anh thấy phiền, tự làm thì tự chịu đi, trách trách cái gì.
Buổi sáng trôi qua êm đềm, cũng có thể nói là dịu dàng, thời gian chầm chậm trôi qua không ngừng nghỉ, nhân viên trong tập đoàn ồ ạt mạnh ban phòng nào nấy mà chạy năng suất.
Thời gian đối với họ rất chậm, chạy đôn chạy đáo cả buổi sáng cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa. Giờ giải lao nghỉ ngơi đền rồi.
Lục Nghiên cùng Đinh Nhất Kỳ đi cùng nhau ra nhà ăn tập đoàn, cả đoạn đường miệng cậu nhỏ cứ liên tục nói.
Lục Nghiên bất lực không biết nên nói gì.
"Chị Nghiên, chiều này chủ tịch sẽ đến đó, chị có biết tin chưa?"
Lục Nghiên dừng khoảng vài giây để load kịp, chủ tịch đến? Ba chồng cô!