Đường Ngựa Vằn

Chương 20: Kết trận




Bất kể thế nào, buổi tối khó trải qua ấy vẫn đã trôi qua trong sự quấn quýt giữa không khí mập mờ.



Hiểu Kiều đã cơ hồ quên mất sau đó cô đã kết thúc “trận chiến” ấy như thế nào, và còn mặt dày ra sao để tiếp tục ngủ ngon trên giường của Ngữ Ca. Tóm lại khi cô thức dậy thì nắng sáng đã rọi lên mặt, và Ngữ Ca đã không còn ở bên cạnh.



Kiều cảnh quan có thói quen nằm úp người trên giường, vì thế khi thức dậy tư thế đầu tiên bao giờ cũng là ngồi quỳ lên chân, rồi vật vờ trên giường một hồi mới chịu tỉnh ngủ. Tuy nhiên trong lần này, hai tay của cô đều nắm chặt vào nhau, một tay ấn vào bụng, tay kia ấn lên huyệt Thái Dương, đau đến mức mắt nổi cả đom đóm.



Và cho dù là trong tình cảnh như thế, cô vẫn đã nhìn thấy dấu tích hỗn loạn trên giường, vậy nên cũng không thể nào giả vờ mất trí, cô đã mượn rượu làm những gì? Thử hồi ức lại, bấy giờ mới phát hiện ngay cả chi tiết cũng rõ ràng đến thế, đầu lại càng đau hơn…



Cửa phòng tắm mở ra, chỉ trong tích tắc mặt của Hiểu Kiều đã được nhuộm màu. Cận Ngữ Ca bước ra, không hề nhìn cô lấy một cái, tự mình đi tới trước gương lau khô tóc. Kiều cảnh quan vẫn giữ tư thế tay ôm bụng tay xoa đầu như lúc nãy, ánh mắt di chuyển một cách chầm chậm, vẫn không tìm thấy biểu hiện gì trên gương mặt của người bị hại.



“Ờ…”



Phải khó khăn lắm cô mới lấy được dũng khí, vừa định nói gì đó thì Ngữ Ca đã đặt khăn lông xuống và rời khỏi phòng. Hiểu Kiều một mình quỳ trên giường, đầu cúi xuống đến gối, hai tay ôm mớ tóc bù xù, nét mặt ủ ê.



Ngượng ngùng lắm, muốn chạy trốn lắm, song Kiều Hiểu Kiều vẫn phải bưng mặt ra ngoài. Thừa lúc Ngữ Ca ăn sáng ở phòng khách, cô vội vàng chỉnh trang lại áo quần, có vậy thì khi nhìn mặt Ngữ Ca cô mới không đến mức quá xấu hổ. Nhưng Ngữ Ca dường như không muốn đối mặt với cô, không nói chuyện cũng không ngước mặt lên, thế nên Hiểu Kiều cũng không có dũng khí tiến lên, chần chừ không quyết, hoàn toàn mất hết phong thái thường ngày.



Giữa không khí không tự nhiên như thế, Ngữ Ca vẫn đã làm hết những gì cần làm trong buổi sáng. Thấy cô như muốn ra ngoài, Hiểu Kiều đương nhiên là phải đi theo. Hai người lẳng lặng rời khỏi căn hộ, vào thang máy, ấn nút, xuống lầu. Ra đến cổng, cuối cùng Hiểu Kiều cũng không nhịn được nữa.



“Ờ… mình… mình còn phải về đồn có chút việc, cậu… nếu có việc thì….”



Cậu có thể đi trước. Nửa câu sau này Hiểu Kiều không dám nói ra, và Cận Ngữ Ca là ai chứ, làm sao mà không hiểu ý cô, nghe rồi cũng như là không nghe vậy, chân không dừng lấy nửa giây.



Tài xế sớm đã túc trực ở ngoài lúc này liền mở cửa xe ra, Ngữ Ca ngồi vào trong, cửa được đóng lại, xe lăn bánh, Cận Ngữ Ca chỉ nhìn thẳng về trước, không hề lườm người ở phía sau lấy một cái.



Nhìn chiếc xe ấy dần biến mất khỏi tầm nhìn, Hiểu Kiều thở phù một hơi, song trong lòng lại như bị gì đó đè lên.



Kìm nén cơn đau đầu, Hiểu Kiều đi đến văn phòng làm việc, trong này không có một ai. Ngày mai mới bắt đầu nghỉ tết, nhưng hôm nay đã không còn bóng người, tối qua cả bọn đều uống rất hăng, e là giờ này còn đang chơi cờ tướng với Châu Công rồi.



Kiều Hiểu Kiều quăng chìa khóa lên bàn, ngồi phịch xuống ghế xoay, kê đầu lên thành ghế rồi đờ đẫn nhìn lên trần nhà.



Đúng là trúng tà rồi!



Cận Ngữ Ca, người con gái chưa thấy mặt đã sớm nghe danh ấy ngay từ đầu Hiểu Kiều đã không mấy có thiện cảm, Kiều cảnh hoa mưu dũng song toàn một lòng muốn phá án thì sao mà cam tâm tình nguyện đi làm vệ sĩ?! Nhưng sau khi gặp nhau, cãi nhau vài lần, ấn tượng đối với Ngữ Ca trái lại trở nên tốt hơn. Cô gái tuổi còn rất trẻ đã được lên tạp chí Tài chính – Kinh tế, còn được nhận định là nữ phú hộ có tiềm năng nhất này không ương bướng, không kiêu ngạo và ngang ngược như cô đã tưởng, dẫu rằng quả thật có hơi lạnh, nhưng nhìn vào thì biết ngay đó là do tính cách chứ không phải ỷ sủng thành kiêu.



Ban đầu, Kiều Hiểu Kiều vì công việc nên không thể không tiếp cận cô, dần dà trái lại lại bị ngọn núi đá này thu hút. Có thật là có người chỉ biết làm việc mà không cần nghỉ ngơi và giải trí không? Thật sự có người có thể chỉ có một nét mặt mà không có thất tình lục dục ư? Rất hiển nhiên là không phải, hóa ra khi công việc làm mãi không hết cô cũng sẽ bực mình, ngủ không đủ giấc cô cũng sẽ lười dậy, hóa ra cô cũng biết giận biết cười hơn nữa khi cười trông rất xinh. Chỉ là đại đa phần thời gian, cô không thể không che đậy sự không vui không thích không muốn của mình, để đi ứng phó những người những việc cô không muốn ứng phó. Hiểu Kiều bắt đầu cảm thấy… có hơi… xót thương cho cô gái vẻ ngoài oai phong này…



Vậy nên cô đồng ý đến gần cô hơn, cùng cô đi công tác, khi có thời gian thì chuyện trò, rảnh rỗi thì kiếm gì đó chọc ghẹo cô. Dẫu rằng đa phần là bị “va tường”, nhưng thỉnh thoảng được nhìn thấy Ngữ Ca để lộ cảm xúc thật, bản thân cô bất giác cũng vui lây. Dường như cô ấy đã bắt đầu chịu tiếp nhận cô, mặc dù tính cách đã khiến con người này không biểu đạt nó quá lộ liễu, song từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, cô có thể cảm nhận được sự ấm áp ấy. Phương thức qua lại vượt trên tình bạn nhưng lại không rõ là gì này, cả hai người họ đều không ý thức được sự nguy hiểm. Nhưng, chỉ có thế mà đã có thể phát triển đến mức gần gũi da thịt sao…



Hiểu Kiều nhắm mắt lại, cô không rõ cảm xúc và hành vi như bị chạm mạch này của mình rốt cuộc xuất phát từ đâu.



Có sự khao khát ấy đối với Ngữ Ca? Sống hai mươi mấy năm rồi, cô chưa từng nghĩ đến việc này. Có thích thật đấy, nhưng thích đến mức muốn xâm phạm, muốn chiếm đoạt, nhìn thấy cô ấy bị mất khống chế vì mình thì hưng phấn đến lạ thường? Chuyển sang dùng nửa người dưới để suy nghĩ? Chí mạng hơn nữa là, cô ấy không phản kháng? Mặc dù chuyện giữa hai cô gái trong thời đại ngày nay không còn là tin tức lạ đời, nhưng nói thế nào cũng không dễ dàng được chấp nhận đâu chăng, sau này phải làm sao đây?



Hiểu Kiều ấn mạnh hơn vào huyệt Thái Dương, cô muốn khóc…



Đột nhiên cửa phòng mở ra, có người đi vào. Hiểu Kiều lập tức ngước lên nhìn, hóa ra là Lưu Trung Bảo, ông ngồi xuống đối lưng với Hiểu Kiều tại vị trí của mình.



“Sao thế này? Đau đầu sao? Thanh niên tụi cháu thật là, ỷ có sức khỏe rồi cố mạng đày đọa nó.”



“Chú Bảo.” Chào một cách rầu rĩ.



“Đau đầu thì ở nhà ngủ đi, vào đây làm gì?”



“Ngủ không được….”




Lưu Trung Bảo quay người lại, hai tay vắt trên thành ghế.



“Ngủ không được? Chuyện lạ đấy, chẳng phải cháu có biệt hiệu ngủ không biết dậy sao? Hiếm khi được ngày nghỉ mà lại ‘ngủ không được’?”



“Có tâm sự nên không ngủ được…” Hiểu Kiều nói bằng giọng như chỉ còn nửa mạng sống.



“Tâm sự? Chuyện tình cảm?”



Hiểu Kiều nhìn ông, “Chú Bảo, khi còn trẻ chú có từng thích ai không?”



“Ha ha, quả nhiên là chuyện tình cảm! Mùa xuân đã đến với Tiểu Kiều nhà ta rồi sao?”



Lời giễu cợt của Lưu Trung Bảo hoàn toàn là sự quan tâm xuất phát từ một vị trưởng bối, vậy nên Hiểu Kiều cũng bắt đầu chia sẻ với ông rút thắt trong lòng.



“Khi chú thích một người, chú sẽ làm gì?”



“Hmm… sẽ đối xử tốt với cô ấy, quan tâm cô ấy.”



“Chỉ vậy thôi sao?”



“Hmm… dần dần rồi sẽ nhiều hơn, cũng phải xem tình huống thế nào nữa. Ai thích cháu à? Hay là cháu thích ai?”



Hiểu Kiều không trả lời.



“Khi còn trẻ, thích thì cứ chủ động một chút, dù có hơi đắng hơi chát đấy, nhưng rồi cũng phải trải qua thôi. Đừng chờ đến khi không thể níu kéo nữa mới hối hận.”




Lưu Trung Bảo nói xong thì quay trở về bàn làm việc, lục tìm gì đó trong hộc tủ.



Hiểu Kiều dõi mắt nhìn theo, trông thấy khung ảnh luôn luôn đặt trên bàn của Lưu Trung Bảo, đó là ảnh của một người phụ nữ trẻ trung mặc quân phục, là đồng nghiệp cũng là vợ của Lưu Trung Bảo, cô đã hy sinh trong một lần chấp hành nhiệm vụ vào nhiều năm trước, từ đó cô trở thành nỗi đau lớn nhất của Lưu Trung Bảo. Và ông, bao nhiêu năm qua vẫn sống một mình, chỉ vì tình cảm ông dành cho vợ quá sâu đậm, không thể tiếp nhận người phụ nữ nào khác nữa.



“Chú Bảo, chú… có hối hận không? Ý cháu là, hối hận yêu phải một người.”



Sống lưng Lưu Trung Bảo hơi khựng lại, dừng cả hành động trên tay. Chốc lát sau, ông mới trầm giọng nói:



“Không, thật lòng yêu một người thì sẽ không hối hận.”



Dứt câu, ông thở ra một cái rất chắc chắn, rồi thay bằng giọng điệu nhẹ nhõm:



“Chú qua bên lão Vương đây, không có việc gì thì về nhà đi, nghe chưa?”



Hiểu Kiều gật gật đầu, “Vâng, cháu biết rồi.”



Lưu Trung Bảo rời khỏi, Hiểu Kiều vẫn tiếp tục nhìn bức ảnh ấy và suy nghĩ. Đột nhiên, cô khẽ hỏi:



“Chú ấy nói chú không hối hận, nhưng khiến chú ấy phải cô độc cả đời, dì có hối hận không?”



Người phụ nữ trong hình mang một nét đẹp tự nhiên, đương nhiên là không thể trả lời cô.



Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, Kiều Hiểu Kiều lảng vảng một hồi rồi về nhà. Bà Kiều đã nấu cả một bàn thức ăn, để Hiểu Kiều và ba mình cụng nhau vài ly.



Sau bữa cơm, Hiểu Kiều xung phong rửa chén, nhưng lại bị bà Kiều đá ra khỏi nhà bếp, đành ra ngồi trên sô-pha xem truyền hình, trong ấy có vẻ rất náo nhiệt, nhưng cô chẳng biết mình đã xem thấy gì, một lát sau thì không thể ngồi tiếp nữa.




“Mẹ, con về chỗ của con nhé.” Hiểu Kiều nói lớn vào nhà bếp.



Bà Kiều lau tay lên tạp dề và đi ra hỏi: “Tối nay không ngủ ở nhà sao?”



“Dạ thôi, không chừng mai hay mốt con sẽ lại về.”



Mặc áo đâu vào đấy xong, Hiểu Kiều vịn tay vào cửa và mang giày.



“Ừm, vậy cũng được, trước khi về nhớ gọi điện cho mẹ biết. Đi đường cẩn thận đấy!”



“Con biết rồi, tạm biệt mẹ. Ba! Con đi nhé! Bye!”



Gọi lớn vào phòng sách xong, Hiểu Kiều rời khỏi nhà.



Trên phố đèn đóm rực rỡ, kẻ qua người lại, một mình cô sải bước đi hết con phố đi bộ từ đầu đến đích, lại đi ngược từ đích trở về, mãi đến khi hai chân rũ rượi không còn cảm giác. Nhìn lên con phố đã dần dần thưa bóng, cô mới lấy hết dũng khí xông tới “Cảnh Duyệt Vinh Viên”.



Ấn chuông nửa ngày trời, có vẻ như Ngữ Ca không có ở nhà. Kiều Hiểu Kiều lại không muốn ra về, thế là bước tới thang thoát hiểm ngồi chờ. Cô không chắc Ngữ Ca sẽ về, nhưng cô vẫn muốn chờ. Trong lòng cô, rất muốn gặp cô ấy.



Ngoài thang bộ không có gì để giữ ấm, Kiều Hiểu Kiều đã chờ hơn một tiếng, hai chân gần như không còn tri giác nữa. Chính ngay lúc cô mơ mơ hồ hồ muốn thiếp đi thì “Tong” một tiếng, thang máy phát ra tiếng mở cửa.



Cận Ngữ Ca từ trong bước ra, bên trong áo khoác dài là bộ đầm dạ hội bằng tơ lụa, gương mặt được trang điểm tinh tế, trông đầy vẻ tự hào. Chỉ là quầng thâm mắt nhàn nhạt đã bán đứng cô, thần sắc cũng chứa đầy mỏi mệt.



Hôm nay là tiệc rượu tất niên của Cận Thị, Cận Ngữ Ca với danh nghĩa là chủ nhân tương lai đương nhiên không thể vắng bóng, suốt buổi tiệc cô phải không ngừng đi lại tiếp đãi đủ loại người, mãi đến khi tiễn xong vị khách cuối cùng, cô mới lê thân hình đã cứng đờ về nhà.



Kiều Hiểu Kiều đè nén nỗi xót xa, đứng dậy nhìn Cận Ngữ Ca.



Ngữ Ca không né tránh, nghênh đón ánh nhìn của Hiểu Kiều, chỉ là sắc mặt mỏi mệt. Im lặng một lúc, cô mới mở túi xách ra lấy chìa khóa cửa.



Hiểu Kiều bước tới gần trong thấp thỏm, đứng ở sau lưng Ngữ Ca, nhìn bờ vai ốm yếu phía trước, cô thật sự rất muốn ôm đối phương vào lòng. Ngữ Ca không ngăn chặn Hiểu Kiều vào nhà, chỉ là vẫn không phát biểu một lời.



Họ cùng vào cửa, Ngữ Ca đi thay quần áo, vào phòng tắm. Hiểu Kiều ngồi đấy, lòng rối bời.



Chờ khi Ngữ Ca trở ra, cô lại đi vào bếp rót một ly nước rồi trở về phòng ngủ. Hiểu Kiều không hề rời mắt khỏi cô, và rồi đứng dậy đi theo sang đó.



Khi tới trước cửa phòng ngủ, Ngữ Ca quay người lại, tay giữ lấy nấm cửa, chặn đường Hiểu Kiều.



Đôi chân mày của Hiểu Kiều giật lên một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.



“Mình chỉ là…”



Ngữ Ca vẫn im lặng, cô chớp mắt nhìn Hiểu Kiều một cái, sau đó hạ thấp giọng nói:



“Cho mình ít thời gian.”



Hiểu Kiều ngước mặt lên, nhìn thấy đôi mắt ấy bị chuốc thêm nhiều phiền muộn, trong lòng cũng không nỡ.



“Ừm. Chỉ muốn chúc cậu năm mới vui vẻ, còn nữa…. ngủ ngon.”



“Ngủ ngon.”



Ngữ Ca đáp, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.