Dưỡng Thi

Chương 28




Lúc này, ở một mảnh không gian khác, Trần Lâm chỉ cảm thấy đầu óc của mình kêu lên một trận ong ong. Hắn cũng không biết lần này bản thân mình đã bị đưa đến chỗ nào, chỉ nghe “tõm” một tiếng, thân hình của Trần Lâm bắt đầu trầm xuống. Hơi giật mình tỉnh lại, Trần Lâm thấy mình đang chìm dần xuống nước, mà Ngọc Lan vốn dĩ vẫn còn luôn ở bên cạnh hắn lại chẳng thấy đâu cả. Trong lòng hiện lên một tia bất an, Trần Lâm bắt đầu nén hơi, cố gắng vươn người, nhòi người ra khỏi mặt nước. Bơi liền một mạch hơn mấy phút đồng hồ, Trần Lâm rốt cuộc cũng nhìn thấy được mặt nước. Mà ở ngay phía trên bờ, đang có một người còn nằm ở trên đó. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Trần Lâm lập tức bơi vào trong bờ. Cuối cùng hắn cũng nhìn rõ được, người nằm trên bờ kia chính là Ngọc Lan.

Không rõ hiện tại tình trạng sức khỏe của nàng như thế nào, Trần Lâm cố gắng đi tới xem mạch cho nàng. Mạch đập vẫn rất đều đặn, có lẽ là do lúc truyền tống đến đây bị chấn động mạnh nên nàng mới bị hôn mê, chuyện này thật ra cũng rất bình thường. Nếu như không phải bản thân Trần Lâm có được thân thể khỏe mạnh hơn người thường, truyền tống như vậy, chính hắn cũng chịu đựng không nổi, huống chi là một thiếu nữ thân hình mỏng manh, yếu đuối như Ngọc Lan.

Qua một lúc lâu sau, Ngọc Lan rốt cuộc cũng tỉnh lại, nàng hơi ho khan một tiếng, sau đó liền đem ánh mắt nhìn lên các khối cơ bắp trên người của Trần Lâm.

“Ồ, nàng đã tỉnh rồi sao?” Lúc này Trần Lâm đang nhóm lửa, quần áo trên người cũng đem đi hong khô. Cho nên bây giờ trên người hắn chỉ còn đúng duy nhất một cái quần cọc, khi nghe thấy tiếng ho khan của Ngọc Lan thì mới giật mình quay đầu lại.

Nhìn thấy ánh mắt của Trần Lâm đang nhìn về phía mình, khuôn mặt Ngọc Lan trở nên nóng lên. Thật ra nàng đã tỉnh lại được một lúc rồi, nhưng vì nhìn thấy Trần Lâm đang để mình trần, ngồi xoay lưng lại với mình, cho nên nàng mới len lén nhìn trộm một chút. Ai ngờ, lúc này nàng lại bị sặc nước, ho lên thành tiếng làm cho Trần Lâm quay đầu lại nhìn. Trong lòng nàng như có một con thỏ chạy loạn, không biết hành vi vừa rồi của mình có bị Trần Lâm phát hiện ra hay không.

“Tỉnh… tỉnh lại rồi!” Nàng chột dạ nói.

Trần Lâm cũng không để ý nhiều đến như vậy, trong lòng của hắn đang có rất nhiều vấn đề cần phải suy nghĩ. Trước đó, Thanh Ngọc vì bảo vệ hắn và Ngọc Lan đã đem toàn bộ năng lượng tích trữ bên trong ngọc bội, một lần tiêu hao hết. Hiện tại, màu sắc trên miếng ngọc bội đã xám đen lại, trông không khác gì một viên đá cụi nhặt ở bên lề đường, hoàn toàn không có một chút linh khí nào cả. Với lại Thanh Ngọc dường như cũng vì như vậy mà rơi vào trạng thái ngủ say, không biết khi nào thì nàng mới có thể tỉnh lại lần nữa. Đã thế, ngay khi lúc nàng sắp biến mất, lại còn không quên dặn dò hắn một câu: “Muốn rời khỏi chỗ này, nhất định phải luyện Tạo Hóa Công!”

Trần Lâm cảm thấy vô cùng buồn bực, chẳng lẽ ngoài việc song tu để luyện công ra, hắn thật sự không còn cách nào khác để rời khỏi nơi quỷ quái này hay sao?

“Lạnh!” Thân thể Ngọc Lan lúc này đang run lên vì lạnh, tuy lúc truyền tống đến đây nàng không có rơi xuống hồ, nhưng quần áo trên người vẫn bị nhiễm nước, làm cho ướt sũng. Thân thể nàng vốn nhỏ yếu, bị nhiễm nước lâu như vậy, cho nên lạnh đến phát run.

Nghe tiếng rên khẽ của nàng, lúc này Trần Lâm mới thu hồi lại suy nghĩ trong lòng, ánh mắt của hắn hơi có chút phức tạp nhìn về phía nàng. Lúc này, quần áo trên người của nàng vì bị ướt mà dính sát vào da thịt, làm cho những đường cong lồi lõm trên người của nàng hoàn mỹ lộ ra trước mặt, để cho ánh mắt của Trần Lâm rất khó rời đi.

“Công… công tử!” Nàng bị Trần Lâm nhìn một hồi như vậy, trong lòng cảm thấy như cơ thể mình hoàn toàn trần truồng trước mặt người nam nhân này, để nàng đỏ mặt, xấu hổ không thôi.

“Khụ khụ!” Đang trong lúc thất thần, nghe tiếng gọi này của nàng, Trần Lâm hơi có chút xấu hổ. Hắn vội vàng ho khan một tiếng, rồi sau đó đem quần áo đã được hong khô trên bếp lửa, đưa tới trước mặt nàng, nói: “Hay là nàng thay đổ ra đi, đồ của ta đã khô rồi, nàng mặc vào sẽ đỡ lạnh hơn!”

Trong ánh mắt chờ đợi của Trần Lâm, Ngọc Lan không khỏi xấu hổ, nói: “Công tử, chàng… chàng có thể xoay người đi được không?”

“A! Xin lỗi, ta không cố ý!” Đến lúc này, Trần Lâm mới kịp nhớ ra mình vẫn còn đang nhìn nàng không có rời mắt. Mà lúc này tên tiểu đệ dưới khố quần của hắn bắt đầu rục rịch ngốc đầu lên, làm hắn xấu hổ đến nỗi muốn kiếm một cái lỗ để chui vào. Hắn thật sự không thể nào hiểu nổi, tại sao bản thân mình càng lúc càng khó kiềm giữ trước nữ sắc, đặc biệt là trước nữ nhân này!

Một thoáng xấu hổ trôi qua, Trần Lâm vội vàng xoay người rời đi, mà Ngọc Lan cũng nhanh chóng đem quần áo ướt trên người của nàng thay xuống, sau đó đem quần áo của Trần Lâm mặc vào.

“Công tử, em… em đã thay đồ xong rồi!” Không biết nghĩ như thế nào, Ngọc Lan đột nhiên nhìn Trần Lâm nói ra một câu mơ hồ như vậy.

Trái tim trong lồng ngực của Trần Lâm không ngừng nhảy lên phanh phanh, trong lòng thì âm thầm mắng “yêu tinh”. Mà Ngọc Lan cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng không nghĩ đến tại sao mình lại nói ra một câu mập mờ như vậy? Không biết người ta có nghĩ mình là thứ nữ nhân lẳng lơ hay không?

May là lúc này cái bụng của Trần Lâm lại sôi lên ọc ọc, mới làm cho không khí xấu hổ của hai người tạm thời xóa tan.

“Ài, cả ngày nay không có thứ gì vô bụng rồi, nàng cứ ngồi ở đây đi, ta sẽ đi ra ngoài kiếm chút đồ ăn!” Trần Lâm nói xong, cũng không đợi cho Ngọc Lan đồng ý hay không, bước chân của hắn đã nhanh chóng hướng về phía rừng cây chạy mất.

Nhìn dáng vẻ chạy trốn của Trần Lâm, trên miệng Ngọc Lan hé lên một nụ cười vô cùng vui vẻ, người nam nhân này, chắc có lẽ chính là số mệnh của nàng rồi!

Trần Lâm chạy đi rất nhanh, chỉ một thoáng là đã đi đến được khu rừng cây ở gần hồ nước, xung quanh khu vực rừng cây này Trần Lâm nhìn thấy không có dấu hiệu của bất kỳ sinh vật nào sinh sống, nhưng cây trái ở đây lại rất dồi dào, mà mỗi một loại đều tràn ngập sinh cơ, hoa thơm nở đầy, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, vừa ngửi một chút đã thấy tinh thần vô cùng sảng khoái rồi.

Nhưng mà thứ làm Trần Lâm chú ý nhất, chính là một cái cây cao phả đầu người, đang nằm trơ trọi trên một khối đá lớn, trông như là một miếng lân giáp từ trên người của một con ma thú khổng lồ nào đó rớt xuống. Mà trên cái cây kia lại có là và thân cây màu đỏ, phảng phất như được ai đó phủ lên một tầng máu tươi cực kỳ yêu dị. Nhưng mà, trên thân của cái cây này lại kết ra hai quả trái cây màu vàng nhạt, hơi tỏa ra một chút ánh sáng kim sắc, mới vừa nhìn vào đã vô cùng bắt mắt. Nhưng điều quan trọng nhất chính là, bên trong hai quả trái cây này, lại ẩn chứa linh khí cực kỳ nồng đậm. Trần Lâm chỉ vừa mới nhìn thấy, liền có thể nhận ra, đây chính là thứ linh quả mà trong truyền thuyết từng nhắc đến, không ngờ rằng, thứ này lại có thể xuất hiện ở đây?

Trần Lâm không hề do dự một chút nào, hai chân nhanh chóng đi tới, đem hai trái linh quả này hái xuống. Nhưng khi hai trái linh quả này vừa rời khỏi cây, thân cây đã bắt đầu héo úa lại, lá cây cũng rơi đầy xuống đất. Mà linh khí bên trong trái linh quả này bắt đầu tràn ra bên ngoài, chỉ một thoáng mà đã hao hết một phần mười rồi. Trần Lâm không nghĩ ngợi nhiều nữa, vội vàng đem một trái cắn ở trong miệng, còn một trái thì đem về đưa cho Ngọc Lan.

Khi Trần Lâm chạy đến chỗ của Ngọc Lan, hắn lúc này mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào, Ngọc Lan đã đem y phục thoát ra ngoài, bộ quần áo bà bà mầu nâu sậm có phần hơi bạc màu của nàng đang được lấy xuống, còn chưa kịp mặc vào.

“A!” Ngọc Lan cũng không nghĩ tới Trần Lâm lại chạy trở về vào lúc này, nàng chỉ có thể kinh hãi mà hô lên, rồi đem hai tay che ở trước ngực, còn chân thì khép chặt lại.

Trần Lâm tự nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai trái linh quả đang cầm ở trên tay cũng suýt chút nữa là rơi xuống đất. Hơi sững sờ một chút, Trần Lâm lập tức nhớ đến chuyện quan trọng cần làm, cho nên nhanh chóng đem nửa trái linh quả còn lại đang cầm trên tay bỏ vào miệng nha, còn trái linh quả cầm bên tay phải thì đưa cho Ngọc Lan: “Nàng mau ăn thứ này đi! Đây là linh quả do ta hái được ở trong rừng đấy! Nàng hãy ăn nhanh đi, đừng chần chừ nữa, linh khí trôi qua hết thì uổng lắm!”

Ngọc Lan nhìn nhìn trái linh quả ở trên tay của Trần Lâm, lại nhìn nhìn bộ dáng của nàng lúc này, trong mắt của nàng hơi thoáng hiện lên một tia do dự, nhưng trước dụ hoặc của thứ linh quả chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cuối cùng, nàng chỉ có thế cắn răng đưa một tay ra đón lấy linh quả đang cầm ở trên tay của Trần Lâm, miệng khẽ thì thầm: “Cảm ơn!”

Mặc dù lúc này cảnh xuân đang hiện ra trước mắt, nhưng hiện tại Trần Lâm lại chẳng có tâm trạng đâu mà để thưởng thức. Vừa rồi, trong lúc Trần Lâm đem nửa trái linh quả nuốt xuống bụng, hắn đã cảm thấy có chuyện không ổn. Dường như do linh khí bên trong linh quả quá mức dồi dào, cho nên nó đang không ngừng chạy loạn khắp nơi, làm cho Trần Lâm đau đớn đến mức xanh mặt.