Dưỡng Thú Thành Phi

Quyển 2 - Chương 1-5




Các vị công chúa á khẩu không trả lời được, hay chính là không biết nên trả lời như thế nào.

Tịch Tích Chi rất đồng ý những lời này, đầu nhỏ tự động gật đầu. Bất cứviệc gì nhất định phải làm hết sức mới biết mình được hay không được.Chuyện kiêng kỵ nhất là tự coi nhẹ bản thân, cho rằng mình kém ngườikhác ở mọi khía cạnh.

Cảm giác hoàng huynh cố ý nhằm vào nàng, sắc mặt An Nhược Yên có chútxanh mét. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lập tức đổi lại vẻ mặt kiềudiễm động lòng người.

"Hoàng huynh nói rất đúng, sợ là các vị tỷ muội nhường Yên Nhi mới nóivậy, các nàng ấy rất ít khi biểu diễn tài đánh đàn, có lẽ lợi hại hơnrất nhiều so với Yên Nhi đấy."

Nghe đoạn nói này, toàn thân Tịch Tích Chi nổi hết cả da gà.

"Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng hôm nay các ngươi tỉ thí mộttrận?" An Hoằng Hàn ôm lấy con chồn nhỏ bên chân, bàn tay vỗ nhè nhẹphủi bụi dính trên bộ lông cho nàng.

Tịch Tích Chi chưa kịp phản ứng, cách một lúc mới nghi ngờ chớp mắt mấycái. An Hoằng Hàn định làm gì? Bình thường không nhìn thấy hắn đối vớitài nghệ đánh đàn này cảm thấy hứng thú, sao hôm nay lại có ý tưởng độtphát làm các vị công chúa tổ chức cuộc tỷ thí?

An Nhược Yên cực kỳ tự tin, từ nhỏ nàng đã đàn, nàng hoàn toàn đồng ý cuộc tỷ thí nàyhí này, "Các vị tỷ muội cảm thấy thế nào?"

Đây chính là một cơ hội tạo danh tiếng, ai không muốn thử một chút?Huống chi, nếu tài đánh đàn của các nàng thật sự vượt qua Lục Công Chúathì nhất định có thể dẫn tới sự chú ý của hoàng huynh chú, khi đó, cònphải lo không được hoang huynh quan tâm sao?

Các công chúa nhao nhao nói đồng ý, Tịch Tích Chi nghe ra trong đó mộtgiọng nói quen tai, rồi nàng quay đầu nhìn về một góc trong nhà thủy tạ. Một tiểu cô nương hơn mười tuổi bị xô đẩy ra mép hồ, những công chúaxung quanh dường như ghét bỏ cách tiểu cô nương ấy rất xa.

Nàng ấy cắn môi, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định, nhìn cây cầm như có quyết định quan trọng.

Tịch Tích Chi thật tò mò nàng ấy sẽ làm thế nào, ánh mắt dừng lại ở trên người nàng ấy, cách vài giây, mới dời khỏi.

An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ, ngồi vào trên ghế, bưng chung trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, "Các muội, ai đàn trước?"

Rất nhiều công chúa nóng lòng muốn thử, hưng phấn chen tới trước.

Để biểu hiện mình biết rõ đạo nghĩa hiểu lễ nghi, An Nhược yên dĩ nhiênsẽ không cùng các nàng ta chen lấn. Trong lòng lại cười nhạo, bìnhthường nịnh bợ nàng khắp nơi, vậy mà vừa đụng chạm đến lợi ích, khuônmặt xấu xí của bọn họ đều hiện ra.

"Ta đàn trước. . . . . . Ta đàn. . . . . ." Vài vị công chúa xảy ra tranh chấp.

Con người màu xanh thẳm của Tịch Tích Chi chuyển động quay tròn, nàng dùng móng vuốt che hai lỗ tai nhỏ lại.

An Hoằng Hàn cũng không thích ồn ào, không đợi mấy công chúa tranh chấpra kết quả, liền lạnh giọng quát mắng nói: "Tất cả đều cút sang một bêncho trẫm, lễ nghi các ngươi học qua ở phó viện đều vứt đi chỗ nào? Không có một chút quy củ."

Hắn ra cơ hội này không phải người nào đều có được. Ánh mắt An Hoằng Hàn cố ý quét về phía Thập Tứ công chúa, hắn muốn nhìn một chút hoàng muộinày có năng lực gì.

Nếu không đạt tới tiêu chuẩn trong lòng hắn thì hắn cũng không cần phải phí nhiều tâm tư quan sát nàng ta hơn nữa.

“Liền ngươi tới trước thử xem." An Hoằng Hàn điểm danh nói.

Ánh mắt của mọi người nhìn theo hướng An Hoằng Hàn chỉ, trong mắt tất cả bọn họ đều là biểu tình không thể tin được. Còn có mấy công chúa giậnđến bả vai phát run, nhỏ giọng mắng An Vân Y mấy câu.

Một giọng nói đường đột vang lên, "Hoàng huynh, sao người có thể để Thập Tứ muội thử cầm? Cây cầm này nhưng là đồ vật Hoa Quý Phi trước khi chết yêu thích."

Quý phi nương nương đời trước hoặc là tuẫn táng cùng tiên hoàng khi tạ thế hoặc đều bị đuổi ra hoàng cung dưỡng lão.

Mà mẫu phi Lục Công Chúa là Hoa Quý Phi bị chết tương đối sớm, nghe nóibà không chiếm được tiên hoàng sủng ái, cuối cùng uất ức bệnh nan giảimà qua đời.

An Hoằng Hàn cắt đứt lời nàng ta, lạnh lùng nói: "Trẫm nói có thể là có thể, ngươi cứ đi thử một chút."

Có thể được đến hoàng huynh chú ý, trong lòng An Vân Y kích động không gì sánh được, "Vâng, hoàng huynh."

So sánh với An Vân Y hưng phấn, sắc mặt An Nhược Yên trở nên khó coi. Từ khi mất nóc nhà là Thái hậu, nàng phát hiện ra hoàng huynh đã chia mộtphần sự chú ý cho An Vân Y, nhưng nàng nghĩ thế nào cũng không có ngờtới hoàng huynh sẽ không nể mặt nàng như vậy. Chẳng những để nữ nhi củanữ nhân đê tiện kia đụng vào bảo cầm của mẫu thân nàng, hơn nữa còn ởtrước mặt mọi người ủng hộ An Vân Y đánh đàn.

Nàng là công chúa có nhan sắc, tài nghệ tốt nhất trong đám tỷ muội, saohoàng huynh luôn lạnh lùng đối với nàng như vậy? Nhớ tới năm đó mẫu phirửa mặt bằng nước mắt, khóc lóc kể lể với nàng về cảnh tượng tiện nhânkia quyến rũ tiên hoàng, trong lòng An Nhược Yên càng tăng thêm thù hận.

Tiện nhân kia đã cướp đi sủng ái của phụ hoàng đối với mẫu phi, nàng tuyệt đối không thể bại bởi nữ nhi của tiện nhân kia!

Trong tay áo, tay nắm chặt thành nắm đấm, mặc dù An Nhược Yên hết sứcche giấu cảm xúc của mình, nhưng cặp mắt tràn đầy cừu hận của nàng ta đã hiện ra thế giới nội tâm trước mặt mọi người.

Mặc dù An Hoằng Hàn nhìn thấy một màn kia, nhưng sắc mặt hắn không mảy may có chút biến hóa.

Bết kể mặt gì An Nhược Yên đều vô cùng xuất sắc, nhưng thiếu sót duy nhất là . . . . . . không đủ ẩn nhẫn.

Cùng cao thủ so chiêu, thường chỉ một ánh mắt một động tác có thể nhìnthấu tâm tư của đối phương. Nếu không có thể hoàn mĩ che giấu cảm xúccủa mình thì tóm lại sẽ có một ngày bị kẻ địch bắt được yếu điểm.