"Khó thể chối từ thịnh tình của bệ hạ, bản điện từ chối thì không tôn trọng rồi."
Xem trang phục ăn mặc của hắn là một người biết thưởng thức.
Tịch Tích Chi không nhịn được liếc mắt nhìn lâu mấy lần, nghe nói xem mỹ nam nhiều có thể đề cao khả năng thẩm mỹ đấy.
Nhưng. . . . . . An Hoằng Hàn nhìn thấy ánh mắt ‘say mê sắc đẹp’ của con chồn nhỏ thì trong lòng cảm thấy không thoải mái. Mà hắn chỉ cho rằngloại cảm giác này là ý muốn chiếm đoạt.
Dùng sức vừa bấm đệm thịt hoa mai dưới chân con chồn nhỏ, An Hoằng Hànlạnh lùng nói: "Nhưng từng nghe nói Tiếu Diện Hổ(1) chưa? Cẩn thận dêvào miệng cọp thì bị ăn đến cặn bã cũng không còn."
(1)Tiếu Diện Hổ: nghĩa là nói con hổ biết cườ chỉ người nham hiểu khẩuphật tâm xà, bên ngoài thì nói cười vui vẻ nhưng lòng dạ thì vô cùng độc ác.
Thành công dọa con chồn nhỏ giật mình, bộ lông Tịch Tích Chi rung rung.Tập trung suy nghĩ nhìn chằm chằm Đông Phương Vưu Dục, nụ cười thoángqua bên khóe miệng qua lời nói của An Hoằng Hàn khiến Tịch Tích Chi càng cảm thấy nó xuất phát từ âm mưu xấu, chỉ là nụ cười giả vờ. Huống chingười đi ra từ trong hoàng cung không có một ai là đơn thuần hiền lành.
Hai móng vuốt chuyển ra trước mắt che đi, khó khắn lắm mới nhìn thấy một mỹ nam nhưng sao thói đời người lại hiểm ác đến thế.
Nhưng con chồn nhỏ có đầu óc đơn thuần đã bỏ qua một vấn đề cực lớn.Đông Phương Vưu Dục không phải người hiền lành, chẳng lẽ An Hoằng Hànthì là người lương thiện? Hai nam nhân này đều không phải loại đèn đãcạn dầu(2).
(2)Loại đèn cạn dầu: ý nói là kẻ dễ bị bắt nạt, dễ lừa dối qua mặt.
Khí thế mạnh mẽ của An Hoằng Hàn làm người ta rất dễ bỏ qua quả cầu tròn trên đùi hắn.
Đông Phương Vưu Dục mới đầu cho đó là một khối ‘ lông chồn ’, thế nhưnghắn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy khối ‘ lông chồn ’ kia dùng móng vuốtche hai mắt của mình. Động tác kia có chút như sợ hãi, nhưng lại có phần thiên về sự xấu hổ, tóm lại là một động vật nhỏ đáng yêu.
Cũng không biết nghĩ đến cái gì, Đông Phương Vưu Dục đột nhiên nở nụ cười sâu hơn.
An Hoằng Hàn hàn huyên mấy câu cùng Đông Phương Vưu Dục, trên khắp đại điện chỉ có âm thanh hai người không ngừng vang vọng.
"Bản điện hạ mang một rương vàng bạc châu báu từ nước Luật Vân đến, đãsai người mang vào hoàng cung, bệ hạ có muốn xem qua không? Tuy nhữngthứ này rất bình thường, nhưng cũng là tâm ý nước ta." Đến đất nước đốiphương tự nhiên phải đưa lễ vật ra mắt, nếu không sẽ thất lễ với ngườita.
An Hoằng Hàn khoát tay, nói: "Không cần, nếu là đồ thái tử điện hạ đíchthân đưa tới thì sao có thể là thứ bình thường? Chắc hẳn thái tử điđường tàu xe mệt nhọc nhiều ngày, cũng nên nghỉ ngơi, không bằng trướcđi vào ở trong cung ‘ Chiêu Nghi ’."
Sao không biết xấu hổ mà cự tuyệt? Đông Phương Vưu Dục tự nhiên đồng ý theo, "Nhờ bệ hạ khoản đãi, bản điện hạ lui xuống trước."
Sau khi Đông Phương Vưu Dục đi khỏi, cả đại điện lại khôi phục yên tĩnh.
An Hoằng Hàn cất giọng nói: "Còn chuyện bẩm tấu?"
Các vị đại thần chọn một vài chuyện tình tương đối quan trọng, thươngnghị trước mọi người. Sau đó một canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Tịch Tích Chi vỗ miệng, không nhịn được ngáp. Đối với chuyện nhàm chántrong triều đình, nàng không quá hứng thú. Nghe cuộc trao đổi buồn tẻnhư đang gọi con sâu ngủ trong người Tịch Tích Chi đi ra.
Vừa trở lại điện Bàn Long, Tịch Tích Chi không để ý đến ăn cơm đã chạythẳng tới giường lớn. Tịch Tích Chi nằm ở trên chiếc giường rộng rãi,mềm nhũn, thả lỏng toàn thân, chìm vào giấc ngủ, liền tiến cảnh giới yên tĩnh hoàn toàn, Thân thể tĩnh lặng, lòng tĩnh tâm, suy nghĩ yên tĩnh,ba tĩnh hợp nhất.
Linh khí chậm rãi vọt vào thân thể Tịch Tích Chi bằng phương thức mà con người không nhìn thấy.
Lâm Ân mới vừa sai cung nữ đi truyền lệnh, thấy con chồn nhỏ đã ngủ ởtrên giường, liền hỏi thăm ý An Hoằng Hàn, nói: "Bệ hạ, có cần đánh thức con chồn nhỏ hay không?"
An Hoằng Hàn đi vào nội điện, liếc mắt nhìn, cũng đều do hắn sủng ái con chồn nhỏ thật lòng. Nếu không lúc này đánh thức Tịch Tích Chi thì côngsức tu hành trước đây đều đổ xuống sông xuống bể.
An Hoằng Hàn nhẹ nhàng khoát tay, "Bảo toàn bộ cung nữ phụ trách quétdọn nội điện lui ra, đừng quấy rầy đến giấc ngủ của con chồn nhỏ."
"Dạ, bệ hạ." Lâm Ân tuân lệnh đáp.
Tất cả cung nữ thái giám rón rén thối lui khỏi nội điện, trong đại điệnrộng rãi sáng ngời, chỉ có con chồn nhỏ ngủ im lặng trên giường rồng.
Linh lực dày đặc vây quanh con chồn nhỏ, mà Tịch Tích Chi dường nhưkhông cảm thấy gì, ngoại trừ hô hấp vững vàng ra thì không phát ra thứâm thanh nào khác.
Trúc Cơ là một cảnh giới mà người Tu Tiên nhất định phải trải qua. Trước kia con chồn nhỏ tu luyện đều chỉ vì tạo nền móng vững chắc cho giờphút này. Chỉ có thành công vượt qua cảnh giới Trúc Cơ mới có thể tiếptục tu hành về sau. Cái gọi là núi cao được vun từ đất bằng lên chính là việc xây dựng nền móng thật chắc mới có thể xây đắp tu luyện tới đỉnhnúi.
Theo luồng linh khí không ngừng tụ tập lại, toàn thân con chồn nhỏ đều bị bao trùm trong vầng sáng trắng.
Một canh giờ dần trôi qua.
Trừ việc mí mắt con chồn nhỏ động một cái thì thân thể không có chút dịch chuyển nào.
Linh khí xung quanh con chồn nhỏ từ từ trở nên dày đặc, thậm chí dùng mắt thường đã có thể thấy được.
Một tiếng ‘Rắc rắc’ vang lên, vòng vây hào quang màu trắng nứt ra mộtkhe hở, sau đó từng vết nứt như mạng nhện bắt đầu dần kéo dài.
Sau khi kèm theo một tiếng vang động mạch thì vòng vây ánh sáng dườngnhư sụp đổ, từng luồng ánh sáng tiêu tán trong không trung.
Một luồng linh lực mạnh mẽ toát ra khỏi đan điền làm kinh động khiến trong phút chốc Tịch Tích Chi mở ra đôi mắt trong veo.
Thế nhưng . . . . . . Như vậy thành công vượt qua cảnh giới Trúc Cơ rồi?
Kiếp trước để đạt tới Trúc Cơ, sư phụ đã cho nàng ăn qua không ít LinhĐan Diệu Dược. Còn lần này, nàng chỉ dựa vào công tu luyện của mình màđã có thể xông phá ra tầng ranh giới kia.
Tịch Tích Chi vui vẻ không ngừng kêu lên ‘chít chít’ như để ăn mừng sựthành công, nàng ngã xuống giường lăn qua lăn lại từ đầu giường lăn đếncuối giường, lại từ cuối giường lăn đến đầu giường. Cho đến nàng mệt mỏi thở ‘o o’ mới tĩnh tâm trở lại.
Thành công vượt qua Trúc Cơ nghĩa là linh lực đã tăng nhiều.
Nói không chừng thời gian biến thân lần sau có thể duy trì dài hơn, xemnhư thấy được hi vọng, Tịch Tích Chi kích động hô to một tiếng —— biến.