Đường Về - Ngải Ngư

Chương 21




Edit: Mây

Mạnh Tĩnh Trân xách theo hộp giữ nhiệt đi vào trong không nghĩ tới sẽ nhìn thấy hình ảnh ướŧ áŧ và xấu hổ như vậy. Bị làm cho giật mình bà “Ôi chao” một tiếng, lập tức xoay người đóng cửa lại.

Biên Duyệt ở nghe được âm thanh kia cũng đã lập tức tách ra khỏi Lục Bá Khiêm đứng thẳng dậy, cô quay đầu lại nhìn là Mạnh Tĩnh Trân, bật cười gọi: “Mẹ! Quay lại đi ạ!”

Lúc này Mạnh Tĩnh Trân mới xách theo đồ đi tới.

“Mẹ hầm một ít canh cho Bá Khiêm, bổ sung dinh dưỡng rất tốt,” Mạnh Tĩnh Trân vừa nói vừa lấy đồ ra ngoài, “Đây là trái cây, mới vừa mua, còn rất tươi.”

“Dì Mạnh, cảm ơn dì,” Lục Bá Khiêm ngồi trên giường bệnh, mỉm cười nói với Mạnh Tĩnh Trân: “Dì ngồi đi ạ.”

“Thế nào rồi?” Mạnh Tĩnh Trân nhìn băng gạc quấn trên người Lục Bá Khiêm, đau lòng hỏi: “Rất đau đúng không?”
“Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ tốt lên thôi.” Anh nói.

“Ôi,” Mạnh Tĩnh thở dài, “Ba năm này rất cực rồi phải không?”

Bà nói xong thì vỗ vỗ lên tay Lục Bá Khiêm, “Đều gầy đi rồi.”

Lục Bá Khiêm nhìn thoáng qua Biên Duyệt, vốn dĩ muốn cô cô nói chuyện giúp, kết quả người phụ nữ lại lại đứng ở bên cạnh mở bữa sáng ra ăn một cách say sưa, hoàn toàn mặc kệ anh.

Lục Bá Khiêm bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình ứng phó với Mạnh Tĩnh Trân.

Mạnh Tĩnh Trân ngồi trong phòng bệnh một lúc lâu cũng không có ý muốn rời đi, Lục Bá Khiêm đã nhận ra bà có chuyện muốn nói, đương nhiên cũng biết bà không muốn nói chuyện với anh trước mặt Biên Duyệt.

Vì thế sau khi Biên Duyệt ăn xong bữa sáng, nhìn đồng hồ cũng đã sắp đến thời gian làm việc của cô, Lục Bá Khiêm chủ động nói với Biên Duyệt đang ngồi phía đối diện: “Em về khoa đi, chỗ này có dì Mạnh rồi.”
Biên Duyệt lau khóe miệng, mỉm cười vô cùng vui vẻ, “Được.”

“Vậy chờ đến trưa em tan làm lại đến đây với anh.”

Cô nói xong lập tức cầm lấy đồ đạc của mình đi ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này Lục Bá Khiêm mới quan tâm nói với Mạnh Tĩnh Trân: “Dì Mạnh, dì có gì muốn nói, thì cứ nói đi ạ.”

Mạnh Tĩnh Trân dùng tay lau khóe mắt, thở dài, thật lòng nói với Lục Bá Khiêm: “Con à, dì thật sự xin lỗi cháu.”

“Dì Mạnh……” Lục Bá Khiêm vừa mới lên tiếng, Mạnh Tĩnh Trân đã cắt ngang lời anh nói: “Cháu cứ để dì nói xong đã, không nói ra trong lòng di khó chịu.”

“Lúc nhận được tin tức báo cháu đã hy sinh, tất cả mọi người đều không thể tin được, nhưng lại không có cách nào trốn tránh sự thật, sau lại dần dần mọi người cũng cũng bắt đầu tiếp nhận sự thật là cháu đã đi rồi. Chỉ có Duyệt Duyệt, chỉ có con bé kiên trì cho rằng cháu vẫn còn sống, con bé nói với chúng ta là cháu chưa chết, nhưng không có người nào tin tưởng con bé, thậm chí dì còn cảm thấy bởi vì cháu hy sinh nên đả kích quá lớn đã làm cho tinh thần con gái của dì sụp đổ, cho nên mới bướng bỉnh nói chắc chắn là cháu vẫn còn sống.”
“Bởi vì con bé không chịu nhìn phía về trước cũng không chịu đi phía trước, dì và con bé đã cãi nhau, thậm chí còn đánh con bé, còn ép con bé đi xem mắt. Dì vừa thương Duyệt Duyệt, vừa tránh cứ cháu, không chỉ có một lần dì nói nếu dì biết kết quả sẽ như thế này, thì từ lúc bắt đầu dì sẽ lập tức phản đối hai đứa ở bên nhau.”

Hốc mắt Mạnh Tĩnh Trân đỏ bừng, bên trong ngập tràn nước mắt nóng hổi, “Bá Khiêm, dì phải xin lỗi cháu, vì dì đã từng rất cay nghiệt trách cứ khi cháu rời đi, dì thật sự rất ích kỷ, hy vọng cháu có thể hiểu cho dì, không so đo với dì.”

“Dì Mạnh,” Lục Bá Khiêm bật cười, “Dì đừng cảm thấy có lỗi với cháu, thật ra là cháu mới là người có lỗi với mọi người, bởi vì nguyên nhân công việc nên không thể nói ra sự thật được, làm cho mọi người đau lòng khổ sở là do cháu tạo thành, cháu luôn cảm thấy áy náy với tất cả mọi người.”

“Đừng nói như vậy,” Mạnh Tĩnh Trân hít hít mũi, khẽ mỉm cười nói với Lục Bá Khiêm: “Đứa trẻ này, con rất giỏi.”

“Dì cảm ơn cháu đã sống sót trở về,” Bà nghẹn ngào một chút, mới tiếp tục nói: “Để cho con gái của dì lại có hy vọng.”

“Về sau hai đứa, phải sống thật tốt.” Mạnh Tĩnh Trân nói xong lập tức đứng dậy, xách túi đồ đi đến cửa.

Lục Bá Khiêm ở phía sau cam đoan với bà, nói: “Dì Mạnh, lần này cháu sẽ không để cho Duyệt Duyệt chịu thủi thân dù chỉ là một chút, xin dì cứ yên tâm.”

Bước chân của Mạnh Tĩnh Trân hơi khựng lại, sau đó kéo cửa, đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh thoáng chốc chỉ còn lại một mình Lục Bá Khiêm, người đàn ông thở dài.

Thật ra anh biết hết những điều đó.

Biên Duyệt bị ép đi xem mắt, anh đã từng nhìn thấy một lần.

Ngày đó anh trốn ở trong lối thoát hiểm của lầu trên, nghe thấy cô vừa khóc vừa tự nói với không khí, trong lòng khó chịu không thôi.

Sự kích động trong cơ thể muốn thúc đẩy anh không màng tất cả chạy xuống ôm cô vào trong lòng an ủi thật tốt, nhưng anh không thể làm như vậy.

Anh không chỉ là người đàn ông của cô, mà còn là người đàn ông của đất nước.

Chỉ cần đất nước cần anh, anh có thể sẵn sàng đổ từng giọt nhiệt huyết trong cơ thể của mình trên lãnh thổ của tổ quốc.

Mà anh ngay lúc đó, gánh vác trọng trách nặng nề, căn bản không có khả năng tùy hứng như vậy, chỉ có thể một mình cô độc vượt qua mọi chông gai, mở ra con đường máu cuối cùng.

Nỗi nhớ nhung cô khắc vào tận xương tủy, tất cả đều được anh giấu ở trong lòng.

Kỳ thật anh cũng sợ, sợ bản thân mình sẽ thật sự hy sinh, cô bé ngốc của anh sẽ luẩn quẩn trong lòng.

Người mà Lục Bá Khiêm lo lắng cho nhất, nói đến cùng chính là Biên Duyệt.

Nhưng mà may mắn cuối cùng anh vẫn hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, ngoan cường chống đỡ đến lúc này, mới có thể làm cho cô đứng ở trước mặt anh mỉm cười vui vẻ như vậy.

Trong khoảng thời gian Lục Bá Khiêm dưỡng thương này, buổi tối đều là Biên Duyệt ở bên cạnh, ngay từ đầu cô sống chết như thế nào cũng không đồng ý chen chúc ngủ trên một chiếc giường với anh, sau đo miệng vết thương của anh khôi phục khá tốt, cũng có thể xuống giường đi lại, Biên Duyệt mới đồng ý nằm ngủ bên cạnh anh.

Trong khoảng thời gian này có thể nói là Biên Duyệt vô cùng vui vẻ, cả người giống như được thay đổi từ tinh thần đến diện mạo, sắc mặt cũng hoàn toàn không giống với lúc trước, ngay cả cô ý tá thường đi theo bên cạnh cô cũng trêu ghẹo nói: “Bác sĩ Biên thay đổi nhiều như vậy, chắc chắn là bị tình yêu làm dịu đi rồi.”

Còn về phần vì sao Biên Duyệt luôn cảm thấy vui vẻ, đương nhiên là bởi vì trong bệnh viện còn có một người đàn ông rất khó chơi.

Chính là người tên Đường Tranh kia.

Mỗi ngày đều cố ý làm kiếm chuyện tìm cô giải quyết nhiều lần.

Lúc đầu Biên Duyệt còn giữ trọng trách của một bác sĩ nên chịu trách nhiệm với bệnh nhân của mình cho nên còn đi đến kiểm tra, sau đó phát hiện ra là người đàn ông thối này đang giả vờ, cho nên cô không thèm để ý tới.

Nhưng bệnh nhân bấm chuông, dù sao cũng phải có người đi xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Vì thế mỗi lần như thế y tá bị giày vò quá sức, sau khi trở về nói với Biên Duyệt: “Bác sĩ Biên, bệnh nhân kia cứ một hai bắt chị phải qua xem, anh ta nói nếu cô không qua thì anh ta sẽ đi khiếu nại.”

Biên Duyệt đang xem hồ sơ bệnh án nhàn nhạt nói: “Vậy thì cứ để cho anh ta đi khiếu nại là được rồi.”

Đường Tranh thấy biện pháp này không hiệu quả, cho nên tự mình ra trận, chặn Biên Duyệt ở tất cả các nơi.

Cửa phòng Biên Duyệt, hành lang bệnh viện, thậm chí ngay cả cửa phòng vệ sinh nữ anh ta cũng không buông tha.

Biên Duyệt tức giận mắng anh ta là biếи ŧɦái, anh ta còn vô cùng vui vẻ tiếp nhận toàn bộ.

Hôm nay lúc Biên Duyệt đang đi đến phòng bệnh của Lục Bá Khiêm, Đường Tranh giống như cái đuôi đi theo bên cạnh Biên Duyệt, thế nào cũng phải mời cô đi xem phim cho bằng được.

“Tôi không rảnh.” Cô hơi mất kiên nhẫn nói.

“Vậy khi nào cô có thời gian rảnh, chúng ta lại đi.”

“Đối với anh khi nào tôi cũng không rảnh.”

“Bác sĩ Biên, nếu là không đồng ý thì tôi sẽ năn nỉ ỉ ôi mỗi ngày, cho đến khi nào cô đồng ý với tôi mới thôi.”

Biên Duyệt thật sự không chịu nổi nữa, cô xoay người, nhíu chặt mày nói với Đường Tranh: “Tôi đã nói với anh rồi, tôi đã có chồng sắp cưới, chúng tôi cũng chuẩn bị kết hôn, anh luôn quấn lấy tôi làm tôi thật sự rất bối rối, anh đây là đang quấy rối đó có biết không?”

Đường Tranh trưng ra bộ dạng vô tâm vô phế, cười hì hì nói: “Tôi chỉ biết là tôi có ý với cô.”

“Thích thì không nên cố gắng tranh thủ sao?”

Anh ta vừa mới nói xong, cửa phòng bên cạnh bỗng nhiên bị mở ra, có một bóng dáng vọt từ bên trong ra, Biên Duyệt cũng chưa nhìn được rõ ràng, Lục Bá Khiêm cũng đã ấn Đường Tranh lên trên tường.

“Lại trêu chọc cô ấy nữa thử xem.” Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, như một tảng băng không thể tan được.

Đường Tranh bị người khác bóp cổ khống chế tay từ phía sau cười cười, nhìn về phía Biên Duyệt bằng ánh mắt kinh ngạc, cười nói: “Không hổ là quân nhân.”

Lục Bá Khiêm cũng không muốn làm người khác bị thương, chỉ là muốn uy hϊếp anh ta một chút mà thôi, anh buông tay ra, ném Đường Tranh trên cơ bản đã khỏi hẳn hoàn toàn có thể xuất viện đi, ôm eo Biên Duyệt, liếc người đàn ông trước mặt, lời nói trầm thấp: “Cô ấy là người của tôi.”

Nói xong, ôm lấy Biên Duyệt lập tức vào phòng bệnh.

Ngay khoảnh khắc cửa phòng bệnh đóng lại, đôi mắt vốn dĩ đang có ý cười của Đường Tranh lại trầm xuống.

“Cô ấy là người của tôi.” Lời nói của người đàn ông còn quấn băng trên người kia không ngừng vang vọng bên tai anh ta.

Đường Tranh mím môi, nắm chặt tay thành nắm đấm.

Người của mày sao?

À.

Vừa vào phòng bệnh Biên Duyệt đã bị Lục Bá Khiêm buông ra, người đàn ông trầm mặc không nói gì đi về phía giường bệnh, vừa lên giường đã xoay người đưa lưng về phía cô.

Giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.

Biên Duyệt cảm thấy có hơi buồn cười, đã bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể làm loạn với cô như vậy.

Cô đi qua, nắm lấy tay anh, bị anh hất ra.

Biên Duyệt vòng qua phía đối diện giường bệnh, anh lập tức xoay người tiếp tục đưa lưng về phía cô.

“Bá Khiêm,” Cô thò đầu qua từ phía sau anh, nhẹ nhàng lắc người anh, hơi làm nũng mềm giọng nói: “Đừng tức giận mà!”

“Em không nói cho anh biết có một người đàn ông quấn lấy em còn không phải là sợ anh tức giận đánh nhau sao! Bây giờ anh đang dưỡng thương, không nên xúc động quá.” Biên Duyệt nói xong lại kéo anh, “Được rồi, anh mau cho em xem miệng vết thương của anh có bị nứt ra hay không……”

Cô còn chưa nói xong, người đã bị người đàn ông ôm chặt ấn vào trong lòng.

Biên Duyệt hoảng sợ, có hơi tức giận gọi anh: “Lục Bá Khiêm!”

“Không sao, không đau.” Anh thấp giọng nói, cánh tay càng ngày càng siết chặt hơn.

Biên Duyệt vừa đau lòng vừa tức giận, hơn nữa cô thế mà lại rất quá đáng, vô cùng tham lam muốn anh cứ ôm mình như vậy.

Biên Duyệt không dám giãy giụa, sợ càng giãy giụa anh càng không buông tay, đến cuối cùng miệng vết thương vốn dĩ không nứt cũng bị hai người bọn họ tự tìm đường chết làm nứt ra.

Cô nhẹ nhàng dựa vào trong lòng anh, hai người chậm rãi điều chỉnh lại tư thế, biến thành nằm nghiêng.

Người đàn ông tiến đến gần, khẽ hôn lên khóe môi cô, sau đó thấp giọng hỏi: “Mấy năm nay anh không có ở đây, có phải là có rất nhiều người đàn ông theo đuổi em đúng không?”

“Không có mà,” Bên Duyệt cười, “Công việc của em bận rộn, không có sức lực yêu đương.”

“Hơn nữa, em biết anh nhất định trở về, vẫn luôn đợi ngươi, làm sao có thể có ý gì với người đàn ông khác chứ.”

“Bá Khiêm, trong lòng em chỉ có hai người đàn ông. Một người là bố em, một người nữa chính là anh.” Cô đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của người đàn ông, khẽ cười nói: “Yên tâm đi, Đường Tranh kia, đối với anh mà nói anh ta căn bản không có chút uy hϊếp nào.”

Biên Duyệt nói xong lập tức chủ động mà đón nhận, hôn môi lên đôi môi mỏng của anh, chậm rãi phác hoạ lại hình dáng môi anh, sau đó từ từ thâm nhập vào bên trong, hấp thu được hơi thở của anh.

Người đàn ông chậm rãi xoay người lại, chuyển từ bị động sang chủ động.

Thật lâu sau, anh chống lên trán cô hỏi: “Quen trong bệnh viện?”

“Không phải, lần đó em bị mẹ kéo đi xem mắt, gặp phải anh ta ở cầu thang.”

Mi tâm Lục Bá Khiêm hơi nhíu lại.

Biên Duyệt nhắc tới chuyện này tới mới nghĩ tới cái gì, hỏi anh: “Ngày đó có phải anh cũng ở đó không? Em nhìn thấy anh.”

Người đàn ông khôi phục lại tinh thần, khẽ “Ừm” một tiếng, trả lời: “Ở đó.”

“Ngay tại đầu cầu thang chỗ em đứng, ở khúc cua ở lầu trên.”

Im lặng, anh lại cảnh giác dặn dò Biên Duyệt: “Cách xa hắn ta một chút.”