Đường Về - Ngải Ngư

Chương 3




Edit: Mây

Tối thứ bảy, khoảng sáu giờ ba mươi phút.

Quý Du Nhiên vừa mới đi đến cửa khách sạn Di Cảnh, đang định đi vào, vừa vặn đυ.ng ngay đối diện Lục Trọng Cẩn cũng đi từ bên trong ra.

Hai người đều sửng sốt, không nghĩ tới sẽ gặp được đối phương.

Đều đã trực tiếp chạm mặt, Quý Du Nhiên cũng không giả vờ nữa, không giả vờ không nhìn thấy, càng không giả vờ như không quen biết.

Cô tự nhiên hào phóng chào hỏi anh, giả vờ mình rất thản nhiên nói: “Xin chào, thật trùng hợp. Anh cũng đến đây ăn cơm à?”

Bàn tay đút vào trong túi quần của Lục Trọng Cẩn siết chặt lại, yếu hầu người đàn ông trượt lên xuống, thấp giọng đáp lại, “Ừm.”

Sau một lúc trầm mặc, Quý Du Nhiên dịch sang bên cạnh, “Vậy tôi đi vào trước.”

Cô vừa nói xong liền bước qua bên cạnh Lục Trọng Cẩn đi vào.
Khoảnh khắc cánh cửa phía sau đóng lại, Quý Du Nhiên thở ra một hơi thật dài.

Cơ thể cứng đờ mới có thể chậm rãi thả lỏng ra từng chút một.

Cô đi đến bàn đã hẹn trước, ngồi xuống.

Quý Du Nhiên vừa vặn ngồi chỗ gần cửa sổ, liếc mắt là có thể nhìn thấy được cảnh sắc bên ngoài.

Nhưng cô mới quay đầu, đã nhìn thấy Lục Trọng Cẩn đang đứng trước cửa khách sạn.

Người đàn ông lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra, rút ra một điếu, rất thuần thục nhét vào trong miệng, ngậm lấy, sau đó mở nắp bật lửa ra, nhẹ nhàng ấn một cái, một ngọn lửa nhảy lên.

Anh dùng một bàn tay còn lại nhẹ nhàng chắn ở một bên, đưa bật lửa đến gần bên miệng.

Lông mi rũ xuống, mi tâm hơi nhíu lại.

Sau khi châm thuốc lá, Lục Trọng Cẩn liền hít một hơi, sau dùng tay cầm điếu thuốc lá, từ trong miệng, phun ra một hơi khói.
Một tay anh chơi đùa chiếc bật lửa trong tay, một tay kẹp điếu thuốc lá, thỉnh thoảng lại hít một hơi.

Một người đàn ông để tóc đầu đinh dài một tấc mặc bộ áo quần màu đen đơn giản, đầu hơi cúi xuống đứng ở nơi đó chậm rãi hút thuốc.

Muốn bao nhiêu gợi cảm thì có bấy nhiêu.

Thậm chí so với lúc trước còn hấp dẫn hơn.

Đáng tiếc, bọn họ đã hoàn toàn bỏ lỡ nhau từ tám năm trước.

Quý Du Nhiên thu hồi lại tầm mắt, cầm ly nước trong tay, rũ mắt xuống bắt đầu ngẩn người.

Lại qua một lúc nữa, người mình đợi chậm chạp mãi không đến, Quý Du Nhiên lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian, còn mười phút nữa là sẽ đến bảy giờ.

Trong nháy mắt cô đặt điện thoại di động xuống cầm lấy ly nước ngửa đầu uống, Quý Du Nhiên trơ mắt nhìn Lục Trọng Cẩn cùng một người phụ nữ xinh đẹp khí chất ngọt ngào đi về phía này.
Sau đó, ánh mắt của cô và Lục Trọng Cẩn chạm nhau.

Người đàn ông thản nhiên nhìn cô một cái, ngay sau đó cùng người phụ nữ ngồi xuống bàn bên cạnh cô.

Lục Trọng Cẩn vừa vặn ngồi phía trước Quý Du Nhiên.

“Xin lỗi đội trưởng Lục,” người phụ nữ vừa nói vừa tháo khăn quàng cổ xuống, giọng nói ngọt ngào, hỏi: “Anh đã chờ rất lâu rồi đúng không?”

“Cũng tạm.” Giọng nói anh trầm thấp lại hờ hững.

Cô gái mỉm cười, bộ dáng hình như rất vui vẻ, thẳng thắn nói: “Kỳ thật, cho dù chúng ta không xem mắt, tôi cũng có ý định muốn tìm hiểu về anh nhiều hơn một chút……”

Quý Du Nhiên bỗng nhiên nhấc mí mắt lên, nhìn chằm chằm Lục Trọng Cẩn.

Xem mắt???

Vậy người phụ nữ và đứa bé trước đó……

Quý Du Nhiên khẽ nhíu chặt lông mày.

Lục Trọng Cẩn dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng liếc mắt nhìn đến đây, tuy rằng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, đột nhiên anh thu hồi lại ánh mắt nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt mình, không nhanh không chậm mở miệng, nói: “Dương tiểu thư, hôm nay tôi đến đây, thật ra chỉ là đơn thuần chấp hành mệnh lệnh tới gặp mặt cô một lần, thuận tiện muốn nói cho cô biết, bởi vì nghề nghiệp của tôi cũng có một vài nguyên nhân đặc thù, tôi không thể tiếp tục liên lạc làm quen với cô, rất xin lỗi.”

“Tôi biết anh làm phòng cháy chữa cháy sẽ vào sinh ra tử, nhưng không quan trọng,” người phụ nữ dường như có thể hiểu cho anh, “Tôi hoàn toàn có thể tiếp nhận nghề nghiệp của anh……”

“Nhưng cô sẽ không thể chấp nhận nguyên nhân khác,” Quý Du Nhiên bỗng nhiên đứng lên, đi đến bàn ăn của bọn họ ở bên cạnh, giữ chặt Lục Trọng Cẩn, người đàn ông bị làm cho bất ngờ nhìn cô, nhưng cũng thuận theo đứng dậy, đứng bên cạnh Quý Du Nhiên, sau đó nghe thấy cô nói: “Xin lỗi vị tiểu thư này, tôi chính là nguyên nhân khác của anh ấy, cho nên anh ấy không thể làm quen với cô. Xin lỗi.”

“Trọng Cẩn, chúng ta đi thôi.” Quý Du Nhiên nói xong, xoay người cầm lấy áo khoác của mình đã cởi ra lúc vào và túi xách đặt ở chỗ ngồi bên cạnh, trực tiếp kéo Lục Trọng Cẩn đi từ trong khách sạn ra ngoài.

Sau khi ra ngoài cô vẫn nắm chặt tay anh không buông ra, cũng không nói lời nào, chỉ kéo anh đi thẳng về phía trước đi.

Vài phút sau, giọng nói thờ ơ của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô: “Em muốn kéo tôi đi đâu?”

Dường như lúc này Quý Du Nhiên mới khôi phục là tinh thần, ngay lập tức buông lỏng tay anh ra.

Bàn tay rũ xuống của người đàn ông nhẹ nhàng cuộn lại, độ ấm trong lòng bàn tay rất nhanh đã bị tiêu tán theo gió lạnh, anh siết ngón tay lại thật chặt, nắm chặt thành nắm đấm, đút vào trong túi.

Bên ngoài từng cơn gió lạnh lẽo gào thét, cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, áo khoác và túi xách đều bị cô ôm vào trong ngực, Quý Du Nhiên cúi xuống đầu, giống như một đứa trẻ phạm lỗi, vừa rồi còn mạnh mẽ thì lúc này đã sớm biến mất không còn tăm tích.

Cô cũng không biết vì sao mình lại đứng lên đi sang đó, quấy rầy buổi xem mắt của anh.

Lúc ấy cô có chút không thể khống chế được, hoàn toàn không có cách nào làm chủ được hành vi của mình, lý trí nói cho cô biết như vậy rất bất lịch sự, rất lỗ mãng, nhưng cơ thể của cô vẫn đưa ra sự lựa chọn mà tình cảm thúc đẩy.

Cũng không nghĩ tới lỡ như mình bị anh thẳng thừng cự tuyệt thì sẽ xấu hổ như thế nào.

Ngay trong khoảnh khắc biết anh vẫn chưa kết hôn kia, trái tim cô vốn dĩ đã rơi xuống dưới đáy vực sâu thẳm bỗng nhiên lại một lần nữa nhen nhóm hy vọng.

Cô chỉ muốn chiến đấu thêm một lần nữa.

Tuy rằng rất đột ngột, nhưng cô không hối hận.

Giọng nói của Quý Du Nhiên hơi buồn bực, “Rất xin lỗi, đã quấy rầy bữa tối của anh.”

Lục Trọng Cẩn rũ mắt nhìn chằm chằm cô, trong giây phút mà cô đột nhiên đi đến trước bàn ăn nắm lấy tay của anh thì trái tim trong l*иg ngực kia, đã sớm mất khống.

Hiện tại nhìn thấy bộ dạng tủi thân đợi bị mắng của cô thì trong lòng anh lại vừa khó chịu vừa bực bội, nhưng cũng có một loại cảm giác hưng phấn chết tiệt chạy lung tung.

Trước đây khi còn đi học cô luôn là như vậy, không quan tâm mà chỉ làm theo ý mình, vô cùng tùy hứng, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.

Mỗi lần phạm lỗi, trước hết là sẽ thả lỏng thái độ ngoan ngoãn nhận sai trước, sau đó lại ngang ngược vô lý mà ngụy biện.

Anh nheo hai mắt lại, chờ cô tiếp tục nói.

Quả nhiên, sau khi Quý Du Nhiên nói lời xin lỗi xong lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng em cũng xem như giúp anh mà.”

“À.” Anh giống như cười lạnh một tiếng, còn chưa nói cái khác, chuông điện thoại di động của Quý Du Nhiên đã vang lên.

Cô vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, nhìn thấy ID người gọi đến thì khẽ bĩu môi, rõ ràng rất không tình nguyện, nhưng vẫn lựa chọn nghe máy.

Đối phương hỏi: “Quý tiểu thư, tôi đến rồi, cô đang ở đâu?”

“Trần tiên sinh,” Giọng điệu của Quý Du Nhiên lúc này hoàn toàn không còn vẻ mềm mại như khi đối mặt với Lục Trọng Cẩn, giọng điệu của cô lúc này lạnh lùng lại xa cách, nói thẳng: “Tôi không thích người đến trễ, chúng ta không thích hợp, xin lỗi.”

Nói xong, cô ngay lập tức cúp điện thoại.

Lục Trọng Cẩn hoàn toàn nghe được nội dung cuộc điện thoại của cô khẽ mỉa mai hừ một tiếng.

“Quý Du Nhiên.”

Anh bỗng nhiên không cảm xúc gọi cô một tiếng, giọng điệu không hề có chút nhiệt độ nào.

Trái tim Quý Du Nhiên bỗng nhiên nhảy dựng lên.

Cô nắm chặt quần áo của mình ôm vào trong lòng ngực, ngẩng đầu lên, mím môi nhìn về phía anh.

Người phụ nữ bởi vì bị gió lạnh thổi, hai má hồng hồng, chóp mũi cũng phiếm hồng, thoạt nhìn có chút yếu đuối đáng thương.

Lục Trọng Cẩn mở miệng, lời nói đến bên miệng liền biến thành: “Mặc quần áo vào.”

Cô ngẩn ra, ngay sau đó liền nhét túi xách của mình vào trong lòng ngực anh, mở áo khoác mình đang ôm ra, mặc vào.

Anh vốn dĩ là muốn châm chọc cô, cô làm như vậy là giúp anh hay giúp cô.

Rốt cuộc tối nay cô cũng đi xem mắt, hơn nữa từ trong cuộc gọi điện thoại có thể nhìn ra được thái độ, cô căn bản hoàn toàn vô cảm thậm chí là rất bài xích với lần xem mắt này.

Nhưng trong nháy mắt cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, an cũng không biết vì sao, những lời này lại như thế nào cũng không thể nói nên lời.

Cuối cùng lại biến thành bảo cô mặc quần áo vào.

Sau khi Quý Du Nhiên mặc áo khoác vào, Lục Trọng Cẩn liền đưa túi xách cho cô, rồi ngay lập tức xoay người muốn rời đi.

“Lục Trọng Cẩn!” Quý Du Nhiên vội vàng vươn tay ra kéo lấy góc áo anh, lúc anh xoay người lại cô nhanh chóng buông lỏng tay ra.

“Còn có việc……” Lời nói của người đàn ông còn chưa dứt, vốn dĩ nhìn không ra cảm xúc gì đôi mắt chợt trợn to, đồng tử co rút mãnh liệt.

Anh chăm chú nhìn người phụ nữ đứng trước mặt gần trong gang tấc nhóm chân hôn lên môi anh, trong đôi mắt sâu thẳm ngay lập tức nổi lên từng con sóng dữ dội.

“Nếu anh còn chưa kết hôn và cũng không có bạn gái, em sẽ theo đuổi anh một lần nữa.”

Quý Du Nhiên làm xong chuyện xấu liền xoay người chạy đi, chỉ để lại những lời này cho Lục Trọng Cẩn còn đang sững sở tại chỗ.

Cả người Lục Trọng Cẩn cứng ngắc tim đập thình thịch nhìn người phụ nữ hốt hoảng chạy đi xa, giống như chi trong một khoảnh khắc đã xuyên qua nhìn thấy bóng dáng Quý Du Nhiên của năm mười mấy tuổi mỗi lần vụиɠ ŧяộʍ làm chuyện xấu sẽ nhanh chóng chạy trốn.

Khóe môi người đàn ông lộ ra một nụ cười rất nhạt như có như không.

Anh tựa như, lại cảm nhận được cảm giác đã lâu không có đực.

Cái loại cảm giác này, nhịp tim đập vô cùng ồn ào, bởi vì đập quá nhanh, trái tim giống như sắp nổ tung vì hưng phấn.

Nhưng, Quý Du Nhiên, lúc này đây em đã thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao?