Đường Về - Ngải Ngư

Chương 31




Edit: Hy | Beta: Mây

Ngay cả khi Giang Chu không vạch trần Lục Mạnh Ngữ, cô cũng hiểu bản thân mình, cô không phải không có cảm giác với anh.

Tuy rằng chỉ mới bên nhau được một tuần, nhưng anh thật sự đã khiến cô rung động.

Từ khi anh thẳng thừng nói với cô rằng anh thích cô, cô cũng đã bị người đàn ông này bắt lại.

Mà bây giờ, Lục Mạnh Ngữ biết, mình chạy không thoát.

Cô trốn trong lòng ngực anh, bị anh ôm thật chặt, cảm nhận sự an ủi và ấm áp anh mang lại, lần đầu tiên cô trải qua cảm giác bị một người đàn ông làm cho đau lòng.

Cô thật sự xúc động, muốn giao cả này của mình cho anh.

Bầu không khí đang rất tốt, cảm giác ái muội không ngừng tăng lên, càng ngày càng mạnh mẽ.

Anh khẽ nâng mặt cô lên, dịu dàng giúp cô lau nước mắt.

Người đàn ông chậm rãi khom lưng, tiến đến gần khuôn mặt cô.
Lục Mạnh Ngữ cũng như bị ma xui quỷ khiến không né đi, cô thuận theo áp vào mặt anh, cảm nhận lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông chạm vào làn da mình, hơi ngứa ngáy.

Không biết từ khi nào mà mặt anh đã gần trong gang tấc.

Lục Mạnh Ngữ hồi hộp cắn thịt mềm trong miệng, tim đập thình thịch, nước mắt từ hai khóe mắt được lau sạch sẽ.

Cô biết anh muốn làm gì.

Nhưng cô không trốn.

Điều này cũng chứng minh từ tận đáy lòng cô đã chấp nhận anh rồi.

Ngay lúc môi hai người đã gần chạm vào nhau, rào chắn bên cạnh đột nhiên bị một quả bóng trong sân đập vào, tạo ra một tiếng vang.

Lục Mạnh Ngữ bỗng nhiên tỉnh táo lại, hốt hoảng đẩy người đàn ông trước mặt ra, lập tức trốn ra phía sau cây.

Giang Chu cũng gật đầu, quen tay xoa xoa sau cổ.

Trong sân bóng có người huýt sáo, còn có người cười nhạo trêu chọc Giang Chu: “Anh Chu anh kiềm chế lại một chút đi! Quan tâm đến đám lão già độc thân chúng tôi nữa chứ!”
Giang Chu bị quấy rầy chuyện tốt, hai tai hồng hồng cười mắng: “Câm miệng!”

Anh liếc mắt nhìn Lục Mạnh Ngữ trốn sau cây, mặt đỏ lên, hàng mi rũ xuống như cánh bướm, vẫn luôn run rẩy, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.

Người đàn ông cầm túi nước đá từ băng ghế bên cạnh lên, sau đó đến chỗ Lục Mạnh Ngữ, rất tự nhiên lấy chiếc ô từ trong tay cô.

Mở ra, che cho cô.

“Về nhà cùng tôi đi, tôi tắm rửa thay quần áo rồi chúng ta đi ăn tối.” Giang Chu bình tĩnh nói.

Có lẽ anh sẽ trông bình tĩnh hơn nếu lỗ tai anh không đỏ lên rõ ràng như vậy.

Lục Mạnh Ngữ khẽ “Ừm” một tiếng, sau đó cùng Giang Chu rời khỏi sân bóng.

Nơi Giang Chu sống là một biệt thự trong tiểu khu gần sân bóng.

Trong tiểu khu là những biệt thự độc lập, có nhiều căn nhà ba tầng, cũng có những căn nhà hai tầng.
Giang Chu sống một mình, trước kia cũng không muốn mua nhà lớn, chỉ mua một biệt thự hai tầng.

Anh đưa Lục Mạnh Ngữ vào nhà, để ô ở huyền quan, đặt túi lên trên bàn trong phòng khách.

Người đàn ông cũng không vội đi tắm rửa mà đưa Lục Mạnh Ngữ chậm rãi đi tham quan nhà, hai người đi từ tầng một lên tầng hai, xem qua thư phòng, phòng tập thể thao, cuối cùng đi đến một cánh cửa đóng chặt.

“Đây là phòng ngủ của tôi.” Giang Chu mở cửa ra, để Lục Mạnh Ngữ đi vào, “Mấy ngày nay bận quá, chưa dọn dẹp được gì, hơi lộn xộn một chút.”

Thật ra Lục Mạnh Ngữ thấy khá xấu hổ, lần đầu tiên đến nhà người ta đã đi tham quan phòng ngủ thì thật sự hơi thân mật.

Nhưng cô đã tự dẫn mình đến cửa, lại không thể nói nên lời từ chối.

Cuối cùng đi vào cùng anh cùng anh.

Cô nhìn xung quanh một vòng, thật sự trông khá ổn.

Cũng không quá lộn xộn.

Chỉ là giường chưa được dọn, trên giường có một chiếc quần.

Laptop trên bàn còn chưa gấp lại, màn hình đen.

Nhưng như thế này thật sự không tính là lộn xộn.

Nhất là đối với một người đàn ông sống một mình mà nói, thật sự rất sạch sẽ.

Giang Chu đẩy cửa phòng để quần áo ra, cầm lấy một chiếc quần màu đen thoải mái từ bên trong ra, sau đó đi thẳng về phía phòng tắm, nói với Lục Mạnh Ngữ: “Không cần câu nệ, tùy tiện xem.”

“Tôi đi tắm rửa, em tự chơi một lúc đi.”

Nói xong đi vào trong phòng tắm.

Rất nhanh, Lục Mạnh Ngữ đã nghe được tiếng nước chảy ào ào từ bên trong truyền đến.

Cô đang đứng ở trước bàn làm việc của anh, nghe được tiếng nước chảy không ngừng vang lên, trong đầu người phụ nữ bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng anh vén áo đồng phục lên lau mặt vừa rồi.

Mặt cô đỏ lên từ lúc nào không hay, lỗ tai cũng không kìm được mà nóng lên.

Lục Mạnh Ngữ vội vàng tiện tay cầm một quyển sách lên mở ra, cố gắng đọc từng chữ từng chữ một, muốn bỏ qua tiếng nước chảy và hình ảnh không ngừng thoáng hiện lên trong đầu.

Nhưng dù làm như thế nào cũng không đọc được chữ nào vào đầu.

Rõ ràng cô đọc được tất cả các chữ, nhưng đọc xong thì lúc sau một chữ cũng không nhớ nổi.

Đầu óc giống như là ngừng hoạt động, trống rỗng.

Cô cứ như vậy quay lưng về phía phòng tắm, ngẩn người cho đến khi cửa phòng tắm bị mở ra, Lục Mạnh Ngữ mới xoay người lại.

Sau đó, dù như thế nào cô cũng chưa từng nghĩ đến, Giang Chu không mặc áo mà đã đi ra ngoài!

Lục Mạnh Ngữ sửng sốt, bỗng nhiên quay lại, mặt đỏ tai hồng gần như muốn vùi đầu vào quyển sạch cầm trong tay.

Giang Chu lau tóc đi ra ngoài, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt hoảng hốt của cô anh mới ý thức được nửa người trên của mình vẫn đang tr/ần trụi.

Bình thường ở nhà tắm xong đều chỉ mặc một chiếc quần, nửa người trên trầ/n trụi đi qua đi lại, cho nên vừa rồi theo thói quen chỉ mặc quần vào là đi ra ngoài.

Hơn nữa, ban đầu anh không lấy áo đi vào.

Cho dù có muốn mặc cũng không có để mặc.

Lúc Lục Mạnh Ngữ xoay người lại đưa lưng về phía Giang Chu đồng thời lỗ tai cũng ửng đỏ, anh mới vội vàng đi về phía phòng để quần áo, hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi quên lấy áo.”

Hai người trưởng thành, mà lại biến mình thành thiếu niên và thiếu nữ mới yêu đương, ngượng ngùng lại đơn thuần. Giang Chu rất nhanh, mặc một chiếc áo thun trắng vào rồi đi từ phòng để quần áo ra.

Lục Mạnh Ngữ cúi đầu, lật từng trang sách, rất lơ đãng.

Khuôn mặt đỏ đến mức gần chín.

“Cái đó,” Giang Chu mở miệng, ngữ điệu hỏi ý kiến nói: “Vừa rồi trong lúc tắm rửa tôi nghĩ, cảm thấy hay là chúng ta nên ở nhà tự mình nấu ăn?”

Lúc này Lục Mạnh Ngữ mới ngẩng đầu lên, cô nhìn anh, chớp mắt, rất dễ nói chuyện gật đầu: “À, được.”

Trả lời xong rồi mới cảm giác hình như ở nhà giống càng xấu hổ hơn đi ra ngoài ăn.

Rốt cuộc không gian lớn như vậy, chỉ có hai người bọn họ, không nói lời nào xấu hổ, trò chuyện cũng xấu hổ.

Còn không bằng đi ra ngoài đâu.

Giang Chu như là không thấy buồn phiền về điều này, sau khi nghe thấy cô cũng đồng ý thì người đàn ông vô cùng vui vẻ cười nói: “Vậy chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn trước.”

Đến lúc này Lục Mạnh Ngữ gần như không có đường lui nào có thể đi nữa rồi, cô chỉ có thể tiếp tục gật đầu đồng ý: “Được.”

Siêu thị ở ngay bên cạnh tiểu khu, Giang Chu và Lục Mạnh Ngữ đi dạo một lát, chọn một ít bò bít tết và đồ đạc nước chấm linh tinh. Lúc đang xếp hàng trả tiền, người đàn ông tiện tay lấy mấy cây kẹo mυ"ŧ từ kệ để đồ ăn vặt ở ngay bên cạnh quầy thu ngân.

Lục Mạnh Ngữ ở bên cạnh nhìn thấy anh mua kẹo, thầm nghĩ lớn như vậy rồi, thế mà còn muốn ăn kẹo mυ"ŧ.

Sau đó nghĩ tới hình ảnh anh ăn kẹo trong miệng.

Lại không cảm thấy đối nghịch một chút nào, thậm chí còn có chút đáng yêu.

Đặc biệt là anh đang mặc một bộ đồ rất thoải mái, tóc cũng rũ xuống, thoạt nhìn rất ngoan.

Nhưng mà, sau khi ra khỏi siêu thị người đàn ông nhét hết mấy cây kẹo mυ"ŧ với nhiều vị khác nhau vào trong tay cô.

Lục Mạnh Ngữ vừa mờ mịt vừa kinh ngạc.

Đây là…… Ý muốn bảo cô bóc kẹo sao?

Đút anh ăn?

Nhưng Giang Chu lại nói với cô: “Không biết em thích vị nào, cho nên lấy mỗi vị một cái.”

Lục Mạnh Ngữ sửng sốt, “Mua…… Cho tôi?”

Người đàn ông gật đầu, vẻ mặt vô cùng đứng đắn và nghiêm túc, còn hơi ngượng ngùng xoa xoa sau cổ, “Không phải con gái đều rất thích ăn kẹo mυ"ŧ sao?”

Anh nói xong lại lo lắng hỏi: “Không phải là em không thích đó chứ?”

Lục Mạnh Ngữ lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên mỉm cười, “Thích.”

Là rất thích.

Chẳng qua là sau đó cảm thấy mình đã lớn rồi, trưởng thành rồi, không cần kẹo nữa.

Nhưng bây giờ anh làm cho cô biết, chỉ cần cô muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn kẹo.

Lục Mạnh Ngữ cúi đầu nhìn những cây kẹo mυ"ŧ với màu sắc sặc sỡ trong tay một lượt, hỏi Giang Chu: “Cậu có ăn không? Muốn vị nào?”

Người đàn ông vốn chỉ muốn nói “Không cần”, nhưng nghe thấy cô hỏi như vậy, cười nói: “Cái nào cũng được, em cho tôi đều ăn.”

Ánh mắt Lục Mạnh Ngữ lóe lên, lại hơi thẹn thùng bất giác đỏ mặt.

Cô cầm vị nho cô thích nhất, xé gói ra, vói qua.

Giang Chu cụp mắt nhìn ngón tay mảnh khảnh màu xanh nhạt của cô duỗi sang đây, ngón tay thon dài, trên móng tay có những hoa văn tinh xảo, lòng bàn tay mịn màng, cực kỳ xinh đẹp.

Anh hơi cúi đầu, ngậm lấy kẹo.

Ngay sau đó khóe miệng cong lên.

Thì ra cô thích vị nho nhất.

Lục Mạnh Ngữ thu tay lại, xé thêm một cây kẹo vị dâu tây, bỏ vào miệng ăn.

Cô bỏ những cây kẹo còn lại vào trong túi xách, một bàn tay còn nắm chặt vỏ giấy gói kẹo mυ"ŧ hai người bọn họ đang ăn, một bàn tay khác tùy ý buông lỏng xuống dưới.

Giang Chu lại giơ tay sờ soạn,g sau cổ, sau đó nắm lấy cơ hội, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay buông thõng của cô.

Tiến tới, nắm tay.

Nhịp tim Lục Mạnh Ngữ dừng lại trong một cái chớp mắt, hô hấp cũng rối loạn trong một giây.

Trái tim trong l*иg ngực nhảy lên đập thình thịch, tiếng đập bùm bụp làm tai cô phát đau.

Bàn tay anh thật sự rất ấm áp, làm đầu ngón tay hơi lạnh của cô cũng dần dần ấm lên.

Bị anh nắm tay, cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng cảm nhận được cảm giác mạnh mẽ từ bàn tay anh truyền đến, không biết vì sao, có thể làm cho cô vô cùng an tâm.

Lục Mạnh Ngữ hơi cúi đầu xuống, đôi mắt chỉ dám nhìn dưới mặt đất.

“Mạnh Ngữ.” Người đàn ông nắm lấy tay cô nhẹ gọi cô một tiếng.

“Hửm?” Cô nghe thấy anh gọi mình, theo phản xạ có điều kiện ngẩng mặt lên, nhìn về phía anh.

Giang Chu cũng nghiêng đầu, cụp mắt nhìn sang.

Trong ánh mắt người đàn ông lóe lên những ánh sáng nhỏ, con ngươi sáng trưng, giống như bầu trời đêm đầy sao sáng sủa.

“Chúng ta cứ như vậy có được không?” Anh thấp giọng dò hỏi.

Hai người không hẹn mà cùng dừng bước, nhìn nhau.

Anh lại lẩm bẩm, rất dịu dàng nói: “Cứ như vậy, trải qua cả đời, có được không?”

“Bùm ——” một tiếng, bên tai cô vang lên tiếng pháo hoa nổ tung sáng lạn, tiếng nổ bùm bùm vang lên, cực kỳ hỗn loạn.

Nhưng mà cô vẫn nghe thấy rõ ràng âm thanh cực nhẹ kia của mình, nghe thấy mình trả lời anh, nói: “Được.”

Cô chưa từng trải qua cảm giác như vậy.

Trái tim muốn nổ tung, máu sôi trào, hai bên huyệt Thái Dương giật giật, toàn bộ cơ thể cũng uyển chuyển, nhẹ nhàng như muốn bay lên.

Cô giống như biến thành một chiếc lá rụng bay lơ lửng ở giữa không trung.

Vừa rồi cô còn đang mờ mịt không biết nên đi con đường nào, nhưng giây tiếp theo đã bị người đó thật cẩn thận dùng tay đón lấy, xem như bảo bối nâng niu ở trong lòng bàn tay.

Từ nay về sau, cô cũng có được một nơi để trở về.

Kẹo trong miệng ngọt quá đi!

- -----oOo------