Đường Về - Ngải Ngư

Chương 5




Edit: Mây

Trong một phút dài đằng đẵng và khó khăn, chỉ đạo viên vẫn luôn cố gắng liên lạc với Lục Trọng Cẩn, nhưng đối phương lại vẫn luôn không trả lời.

Nước mắt của Quý Du Nhiên đã bất tri bất giác rơi đầy mặt, cô đứng trong đám người, nhẹ giọng nghẹn ngào, ngón tay nắm chặt điện thoại di động bởi vì quá dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Thậm chí cô còn hối hận, vì sao mình lại để lãng phí tám năm.

Nếu lúc ấy cô kiên trì hơn một chút, có phải lúc này bọn họ đã giống như lời nói lúc học cấp ba, thật sự trở thành một nửa của nhau.

Bỗng nhiên, bộ đàm trong tay chỉ đạo viên có thanh âm.

Giọng nói trầm thấp vững vàng của Lục Trọng Cẩn truyền tới, “Không có việc gì.”

Quý Du Nhiên thoáng chốc thở ra một hơi thật sâu, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, hai chân mềm nhũn ra, cả người đều đang run rẩy.

Quý Du Nhiên ngửa đầu lên nhìn ngọn lửa trên toà nhà dân cư dần dần thu nhỏ lại, chưa từng trải qua cuộc khủng hoảng nào như vậy.

Cô chưa từng chính mắt nhìn thấy anh vọt vào đám cháy đi cứu người.

Trong khi những người khác đều đang hoảng loạn không màng đến tất cả chạy ra bên ngoài, anh lại dẫn theo đội viên xông vào đám lửa không chút do dự.

Cô đứng ở bên ngoài vây nhìn từng bóng lưng đeo bình thở oxy chạy ngược chiều, trong lòng chua xót muốn rơi nước mắt.

Một đứa trẻ cuối cùng đã được một người lính cứu hỏa bế ra ngoài, Quý Du Nhiên tận mắt nhìn thấy người lính cứu hỏa kia sau khi đặt đứa trẻ xuống thì lại lập tức xoay người, nhanh chóng chạy trở lại trong đám cháy.

Hơn nửa tiếng sau, ngọn lửa rốt cuộc cũng đã bị dập tắt.

Hơn mười phút sau, lính cứu hỏa lục tục đi từ trong tòa nhà ra.

Quý Du Nhiên lập tức cố gắng đứng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lối ra vào ở cửa thoát hiểm.

Mỗi người đều mặc cùng một bộ quần áo chống cháy màu đen giống nhau, muốn tìm được Lục Trọng Cẩn thật sự rất không dễ dàng.

Nhóm lính cứu hỏa sau khi đi ra ngay lập tức tháo lớp mặt nạ chống khí độc và bình oxy ra, khi vừa nhìn thấy khuôn mặt, kết quả Quý Du Nhiên phát hiện trên mặt mỗi người bọn họ đều có một lớp dầu đen.

Cô chạy tới, đến trước mặt bọn họ, cẩn thật phân biệt rõ từng khuôn mặt, nhưng cũng không tìm được Lục Trọng Cẩn.

Vẻ mặt Quý Du Nhiên nôn nóng, bắt lấy một người lính cứu hỏa vừa mới đi ra hỏi: “Đội trưởng của các cậu đâu? Lục Trọng Cẩn đâu!”

Người bị kéo lại sửng sốt, sau đó nói: “Ở phía sau.”

Quý Du Nhiên nhìn về phía lối ra vào, có người chậm rãi đi ra.

Anh tháo lớp mặt nạ chống khí độc và bình oxy xuống, lớp mặt nạ được gỡ xuống, mới vừa hít thở một hơi không khí mang theo sự nóng nực, trong lòng ngực ngay lập tức có thêm người.

Lục Trọng Bẩn bị bất ngờ không kịp đề phòng ôm lấy, ngay sau đó anh nghe được giọng nói nghẹn ngào rầu rĩ của Quý Du Nhiên vang lên: “Lục Trọng Cẩn……”

Cơ thể của người phụ nữ trong lòng đang run rẩy, giọng nói cũng đang run lên, sau khi gọi tên của anh thì cũng im lặng không nói gì khác, chỉ là ôm chặt lấy anh.

Đội viên bên cạnh không ngờ được đội trưởng vẫn còn độc thân lại đột nhiên bị một người phụ nữ ôm lấy, tất cả mọi người nhìn thấy đều ngây ra tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi.

Cả người Lục Trọng Cẩn bẩn thỉu cảm thấy tim nhìn như chùng xuống ngay khoảnh khắc Quý Du Nhiên xông tới ôm lấy mình, anh nhíu mày, sau đó nhanh chóng đẩy cô ra, giọng nói không biết có phải là vì đã hít phải khói hay không, có hơi khàn khàn: “Bẩn.”

Quý Du Nhiên bị anh đẩy ra lại tùy hứng tiếp tục ôm lấy: “Em mặc kệ, không quan tâm.”

Trái tim Lục Trọng Cẩn không khỏi đập nhanh hơn rất nhiều, anh âm thầm thở dài, vẫn kéo tay cô xuống.

Lục Trọng Cẩn đi về phía chỉ đạo viên bên kia, nói với chỉ đạo viên: “Dẫn mấy anh em vào giải quyết hậu quả, kiểm tra một chút.”

Chỉ đạo viên lại rồi ngay lập tức gọi hai lính cứu hỏa mới đến của đội đang làm việc bên ngoài cùng nhau vào tòa nhà dân cư.

Lục Trọng Cẩn quay đầu lại thấy Quý Du Nhiên vẫn còn đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: “Về nhà đi.”

Quý Du Nhiên mím môi không nói chuyện, đương nhiên cũng không nhúc nhích.

Cuối cùng Lục Trọng Cẩn không có cách nào, đành phải cởi áo khóa chống chảy mà mình đang mặc ra rồi khoác lên người cô.

Vừa rồi bởi vì Quý Du Nhiên ôm anh nên mặt đã mình một vài vệt đen, đứng bên cạnh anh mặc áo khoác vào, yên lặng nhìn Lục Trọng Cẩn.

Nhìn thấy anh bình an không có chuyện gì, thật sự rất vui.

Trong lòng có loại kích động và sung sướng không nói nên lời, cái loại tâm trạng lo lắng và đề phòng này, vừa rồi thiếu chút nữa đã tra tấn cô đến chết.

“Đội trưởng, anh muốn hay không đến bệnh viện kiểm ta lại một chút không, vừa rồi bị đập vào cũng không nhẹ……”

“Không có việc gì.” Lục Trọng Cẩn nhàn nhạt đáp lại.

Quý Du Nhiên lại ngay lập tức nhíu mày.

Vừa rồi đột nhiên liên lạc được với anh, là bởi vì anh bị đập vào sao?

Bị cái gì đập? Đập vào chỗ nào? Có phải là anh bị thương rồi không?

Trong nháy mắt có rất nhiều câu hỏi xuất hiện, Quý Du Nhiên lại chỉ có thể chờ đợi.

Cho đến khi những đội viên vào trong tòa nhà đều đã đi ra, xác định đã dập tắt toàn bộ, lúc này đội cứu hỏa mới được ra về.

Lục Trọng Cẩn đã cởi quần áo chống cháy ra, đêm nay trên người chỉ mặc một bộ đồ đen bình thường mà anh đã mặc lúc xem mắt, những đội viên khác đều mặc đồng phục màu xanh lam sau khi được cải cách của đội cứu hỏa.

Lục Trọng Cẩn kéo khóa áo khoác thường ngày của mình xuống, cởi ra, ném cho Quý Du Nhiên, đồng thời ấy bộ quần áo chống cháy rất nặng trên người cô xuống, đưa cho đội viên.

Anh nói với chỉ đạo viên: “Các cậu về trước đi, tôi phải xử lý một vài chuyện.”

Chỉ đạo viên cười nói đùa: “Xử lý việc tư? Lần đầu tiên nhìn thấy đó đội trưởng Lục.”

Lục Trọng Cẩn liếc mắt nhìn anh ta một cái, chỉ đạo viên vô cùng thức thời dẫn dắt đội viên lên xe cứu hỏa.

Quý Du Nhiên vẫn còn ôm áo khoác của anh trong lòng, Lục Trọng Cẩn và chỉ đạo viên nói chuyện xong quay người lại thấy cô vẫn chưa mặc thêm áo vào, nhàn nhạt nói: “Không lạnh?”

Lúc này Quý Du Nhiên mới khoác thêm áo khoác của anh lên người mình.

Trên áo khoác vẫn còn vương lại nhiệt độ của anh, còn có chút mùi khét còn sót lại trong đám cháy.

Quý Du Nhiên và Lục Trọng Cẩn đi ra khỏi tiểu khu, băng qua đường lớn, đến trước cửa tiểu khu nhà Quý Du Nhiên.

“Anh bị đập vào chỗ nào?” Cô nhíu mày hỏi anh.

Lục Trọng Cẩn không trả lời, chỉ rũ mắt nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt không nghe ra cảm xúc gì: “Em đi đến đó làm cái?”

“Tìm anh.” Quý Du Nhiên thản nhiên nói thật.

“Bởi vì lo lắng ngươi, cho nên liền chạy tới, không tưởng nhiều như vậy.”

Lục Trọng Cẩn cũng không ngốc, đương nhiên nhìn ra được là cô cuống quýt chạy ra ngoài, chỉ mặc áo len, còn đi dép lê, đứng run rẩy trong gió lạnh mùa đông.

Thật sự rất muốn bị mắng.

“Hiện tại, trở về.” Anh thấp giọng nói, giọng điệu vẫn không hề có chút gợn sóng nào như cũ.

Quý Du Nhiên ngửa mặt lên nhìn thẳng vào anh, hai người giằng co vài giây, bỗng nhiên cô chạy đến chiếc xe taxi vừa mới dừng lại ven đường.

Một vị khách vừa bước xuống xe, mới một giây trước tài xế mở biển báo xe trống, ghế sau đã có một cô gái trên mặt bẩn thui chui vào.

Quý Du Nhiên ngồi vào trong xe, lúc Lục Trọng Cẩn đi theo đến, dịch vào bên trong.

Sau khi anh đi đến bên cạnh chiếc xe, bàn tay đã bị cô nắm lấy.

“Đi lên.” Quý Du Nhiên ngồi ở trong xe nói với anh.

Rõ ràng là Lục Trọng Cẩn có thể không lên, nhưng anh vẫn lên.

“Bác tài, đến bệnh viện.” Quý Du Nhiên nói xong ngay lập tức quay đầu nói với Lục Trọng Cẩn: “Chờ anh kiểm tra xong chắc chắn không có việc gì thì em sẽ về nhà ngay.”

Tài xế nhìn thấy trên mặt bọn họ đều có vệt đen, tò mò lại khó hiểu hỏi: “Hai người đây là…… Làm sao vậy? Sao trên mặt đều bị đen hết vậy?”

Quý Du Nhiên dùng vẻ mặt vô tội, thản nhiên lại tự hào nói: “Bác tài, người bên cạnh này chính là đội trưởng đội cứu hỏa vừa mới mới tập tắt một vụ hỏa hỏa trong khu dân cư!”

“À à,” Bác tài xế bừng tỉnh, “Thì ra là một anh hùng cứu hỏa.”

“Bị thương?”

“Bị đập vào, cho nên dẫn anh ấy đến bệnh viện kiểm tra.” Quý Du Nhiên nói chuyện với bác tài xế.

Lục Trọng Cẩn yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện.

Mãi cho đến khi đến bệnh viện, anh cũng không nói một lời nào, giống như có tâm sự.

Quý Du Nhiên mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình của anh chạy ngược chạy xuôi giúp anh đăng ký rồi lôi kéo anh đi vào cho bác sĩ kiểm tra.

Vào lúc này cô mới biết được lúc anh cứu đứa trẻ kia thì bị tủ đập vào lưng và đầu, lúc ấy đầu váng hoa mắt một lát, trước mắt biến thành một màu đen, sau đó đợi một lúc mới khôi phục lại.

Bác sĩ yêu cầu Lục Trọng Cẩn đi chụp CT ở não và lưng, cuối cùng chẩn đoán phần đầu không có gì chuyện, phía sau lưng có một vết thương rất nhỏ, kê một ít thuốc mỡ cho anh.

Lúc này Quý Du Nhiên mới yên tâm.

Hai người đi đến phòng vệ sinh rửa rửa mặt trước, sau đó mới đến hiệu thuốc.

Lúc đến hiệu thuốc lấy thuốc chuông điện thoại di động của Quý Du Nhiên vang lên, cô nhìn ID người gọi, nhận máy: “Mẹ.”

“Con nhóc chết tiệt kia con chạy đi đâu rồi? Quần áo cũng không mặc, giày cũng không thay, con đang ở đâu!” Giọng nói lo lắng sốt ruột của Đường Tuệ Quyên từ đầu bên kia truyền tới.

Quý Du Nhiên có hơi chột dạ và đuối lý, trấn an bà nửa thật nửa giả nói: “Con đang ở bệnh viện, có người bạn bị thương phải đưa đến bệnh viện, con đến xem một chút.”

“Vâng vâng, đợi một lát nữa con sẽ trở về ngay.”

Cô cúp điện thoại, đúng lúc Lục Trọng Cẩn cũng vừa mới lấy xong thuốc.

Anh vẫn không nói chuyện, đi ra bên ngoài trước, Quý Du Nhiên đi theo phía sau anh, giống như một cái đuôi nhỏ.

Hai người một trước một sau, sau khi xuống bậc thang đi được vài bước, bỗng nhiên Lục Trọng Cẩn dừng lại, Quý Du Nhiên bị bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào phía sau lưng anh, cô cuống quýt nói xin lỗi: “Thật xin lỗi! Có phải đụng trúng vết thương của anh rồi hay không……”

Cô còn chưa dứt lời, cổ tay đã ngay lập tức bị Lục Trọng Cẩn khống chế, không cho nói gì kéo đến một góc.

Quý Du Nhiên dựa vào trên tường, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh thô bạo chặn môi lại.

Điên cuồng tùy ý, một chút dịu dàng cũng không có.

Không giống như tất cả những nụ hôn mà anh đã từng trao cho cô.

Cô chỉ có thể nhíu mày, chịu đựng.

Rất lâu sau, Quý Du Nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Vì sao lại trở về?”

“Vẫn luôn thích anh, trong lòng không buông bỏ được.” Cô thẳng thắn thừa nhận.

“Thích?” Anh cười nhạo nói, “Thích của em, chính là suốt tám năm cũng không chịu liên lạc, không chịu xuất hiện phải không?”

Quý Du Nhiên cắn môi, trầm mặc.

Một lúc.

“Là không dám.” Cô nhẹ giọng nói.