Đường Về - Ngải Ngư

Chương 98




Edit: Mây

Điện thoại vẫn luôn trong trạng thái kết nối.

Nhưng hai đầu tai nghe lại không có ai lên tiếng nói chuyện.

Thỉnh thoảng Vệ Thụ có thể nghe được tiếng nghẹn ngào cực kỳ áp lực của đối phương.

Thậm chí ngay cả hô hấp anh cũng không dám giống như bình thường, bất giác thả nhẹ hơi thở của mình, kiềm chế.

Giống như sợ làm cho cô sợ hãi.

Vài phút sau, cuộc trò chuyện bị đối phương cắt đứt.

Lúc này Vệ Thụ mới mới từ từ hoàn hồn lại.

Anh cụp mắt nhìn điện thoại cầm trong tay, ngay sau đó, trên màn hình lại hiện lên giao diện tin nhắn từ dãy số xa lạ kia.

Vệ Thụ nhìn chằm chằm vào hai tin nhắn này rất lâu.

Cuối cùng ánh mắt dừng ở hai ngày tin nhắn gửi đến.

24.01.2018

24.06.2018

Nửa năm.

Lần sau có thể nhận được tin nhắn của cô…… Có phải là 14.12.2018 nữa không?
Không hiểu sao trong lòng Vệ Thụ lại sinh ra sự tò mò đối với người ở đầu bên kia của số điện thoại này.

Hơn nữa dường như anh mơ hồ nắm bắt được gì đó.

Tiếng khóc thút thít vừa rồi kia……

Hình như anh thật sự đã từng được ở đâu đó.

Ở đâu đây?

“A……” Vệ Thụ nghẹn đến phát hoảng.

Con người luôn như vậy, khi suy nghĩ muốn tìm một thứ gì đó nhưng lại không tìm thấy, khi muốn nhớ lại một thứ gì đó hoặc một ai đó thì lại không tài nào nhớ nổi.

Sau đó lập tức rơi vào một loại cảm giác bất lực đến kỳ lạ.

Giống như là đang ăn thứ gì đó, kết quả bị nghẹn lại, kẹt trong cổ họng lên không được mà xuống cũng không xong, nghẹn đến khó chịu.

Vệ Thụ hiện tại chính là như vậy.

Bởi vì đoạn nhạc đệm này khiến cho anh ngồi nghiền ngẫm quyển sách cả đêm cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, ngay cả tắm rửa cũng suy nghĩ, vì lại thấy quen thuộc với âm thanh kia đến vậy.
Chắc chắn là anh đã từng nghe ở đâu đó.

Nhưng mà lăn qua lộn lại đến hơn nửa đêm, vẫn không có kết quả.

Thật sự không nghĩ ra, Vệ Thụ thở dài, trùm chăn đi ngủ.

Sau khi Lâm Hòa cúp điện thoại thì lại cắn mu bàn tay khóc rối tinh rối mù.

Cô ngồi trên sàn nhà ở mép giường, hai chân gập lại, một tay khác ôm lấy đầu gối.

Điện thoại bị cô đặt ở bên cạnh.

Không biết qua bao lâu, màn hình điện thoại sáng lên.

Hai mắt Lâm Hòa đẫm nước mắt mông lung cụp mắt xuống, nàng đưa tay lên lau nước mắt, cầm lấy điện thoại, phát hiện là một tin nhắn.

Một số điện thoại xa lạ gửi đến.

【Cuộc sống vẫn là rất tốt đẹp, chúc cô luôn vui vẻ và hạnh phúc.】

Canh gà cho tâm hồn vừa nhàm chán vừa vô dụng……

Lâm Hòa không để ý đến.

Cô ngồi dưới đất một lát, mới từ từ đứng lên, đi vào phòng tắm.
Rửa mặt thật sạch sẽ, lại nằm trên giường, hoàn toàn không ngủ được.

Lâm Hòa cũng không biết nghĩ như thế nào, lấy tai nghe ra đeo vào, mở ứng dụng có thể nghe kịch truyền thanh, tìm kịch truyền thanh của bộ phim ngôn tình cổ trang《Bán sinh linh》đang cập nhật, bắt đầu từ đoạn trailer, nghe từng đoạn từng đoạn một.

Nửa năm qua, cô vẫn không dám nghe bộ kịch truyền thanh này của mình.

Bởi vì giọng của diễn viên l*иg tiếng cho vai nam chính thật sự rất giống Lăng Duyên, cô không có dũng khí.

Nhưng lúc này, cô lại cực kỳ muốn nghe.

“Nào nào nào, Thượng Quan công tử, đây chính là chiêu bài của Túy Sinh Lâu ta, Sương Linh.”

“Sương Linh?” Dường như hắn khẽ cười, trong trẻo, ôn nhuận ung dung nói: “Đan đỉnh nghi thừa, Sương Linh không dính bùn. Tên hay.”

“Không biết túi tiền này, là của Sương Linh cô nương?”

“Hôm nay công tử muốn nghe khúc nhạc gì?”

“Hôm nay không muốn nghe Khúc Nhi, Sương Linh có thể nhảy điệu nhảy vì ta không?”

“Thượng Quan công tử……”

“A Linh, sau này ta gọi ngươi như vậy có được không?”

“Có thể được Thượng Quan công tử sủng ái, đương nhiên Sương Linh vui rồi.”

Lâm Hòa nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt, từ từ chảy đến bên tai.

Lần đầu tiên, trong đêm hôm khuya khoắt cô nghe một giọng nói cực kỳ giống Lăng Duyên nói chuyện đến khi ngủ thϊếp đi.

Mà Vệ Thụ ở phía bên kia lại vừa thở phào nhẹ nhõm sau khi gửi tin nhắn bằng số điện thoại cũ của mình.

“Hẳn là…… Sẽ có một chút tác dụng.” Anh không chắc chắn lắm vừa tự lẩm bẩm xong, lật người, lúc này mới như là đánh tan được tâm sự dần dần chìm vào giấc ngủ.

Mấy năm gần đây trạng thái tinh thần của Lâm Hòa đều không tốt lắm.

Ban đêm thường xuyên bị mất ngủ, dẫn tới hiệu suất làm việc ban ngày cũng không cao.

Ngủ một giấc đến tám giờ sáng, cô bước từ trên giường xuống, đi vào phòng tắm tắm rửa, ở nhà cũng không cần thay quần áo gì, chỉ cần quấn áo choàng tắm dài đi ra, ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính lên, muốn tiếp tục viết kịch bản.

Cơm trưa không ăn, viết một mạch đến chiều, viết đến cảnh tượng khá ngọt ngào ở trong truyện.

Thượng Quan Lâm dẫn theo Sương Linh từ trong thanh lâu ra, để cho cô ngắm biển hoa tuyệt đẹp một lúc.

Kỳ thật tình tiết này được chỉnh sửa lại dựa trên thời điểm Lâm Hòa và Lăng Duyên cùng nhau đi Vườn Hương Thảo ngắm biển hoa oải hương.

Ngón tay Lâm Hòa dừng lại, không tiếp tục viết nữa.

Cô lưu lại, tắt máy tính.

Rồi sau đó đặt một vé máy bay trở lại Thượng Hải trên điện thoại.

Muốn trở về thăm lại chốn cũ.

Ba năm nay cô đều không trở về, bởi vì không muốn đối mặt với sự thật, cảm thấy cách xa nơi này một chút là có thể không cần phải đối mặt với chuyện Lăng Duyên đã hy sinh.

Nhưng Cô cũng từng nói với chính mình, cho mình né tránh một khoảng thời gian, nhưng cũng trong khoảng thời gian này cũng chuẩn bị tốt, kế tiếp phải chào đón một khởi đầu mới.

Lâm Hòa chưa từng quyên nguyện vọng của Lăng Duyên với cô, cô cũng có cố gắng, chẳng qua là làm lại không dễ như vậy.

Cho nên tới bây giờ, cô cũng chưa hoàn toàn thoát ra được.

Lâm Hòa cho mình kỳ hạn là, chỉ cần kết thúc tất cả những chuyện liên quan đến《Bán sinh linh》, cô sẽ phải hoàn toàn nói tạm biệt với Lăng Duyên.

Hiện tại, sắp rồi.

Cốt truyện cho kịch bản phim truyền hình càng viết càng nhiều, kịch truyền thanh cũng được phát hành và cập nhật đúng thời hạn, thời gian bên phía công ty truyền hình yêu cầu nộp kịch bản cũng càng ngày càng gần.

Thời gian còn lại của cô có hạn.

Mà trong khoảng thời gian giới hạn này, cô phải sửa sang lại hết mọi thứ, lại lên đường một lần nữa.

Tối hôm đó, Lâm Hòa đã đăng một bức ảnh chụp cảnh sông Hoàng Phố lên Weibo.

Mộc Mộc Hòa V: Xin chào, tôi đã trở về.

Là một tác giả có mức độ nổi tiếng cao trong giới văn học mạng, trong chuyên mục trên trang web của Lâm Hòa có hơn 100.000 người theo dõi, hàng trăm nghìn người fan trên Weibo.

Từ giữa năm 2015 trở về trước, cô vẫn là một một tác giả dịu dàng thường xuyên hoạt động trên Weibo, nhưng mà từ tháng 4 năm 2015 trở đi, sau khi cô đăng một bộ truyện đam mỹ nổi tiếng đang sáng tác lúc ấy chính thức kết thúc, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Từ 2015 năm đến năm 2017, trong suốt hai năm, Lâm Hòa chưa từng đăng nhập Weibo, không mở trang web.

Không đăng một bài viết nào trên Weibo, cũng không có tác phẩm mới.

Cứ như vậy biến mất không thấy tăm hơi mà không hề báo trước.

Ngay từ đầu có rất nhiều người đọc còn thúc giục cô sáng tác tác phẩm mới, sau một thời gian dài, mọi người đều đã nhận ra có gì đó không đúng, vì thế những câu từ dần dần biến thành “Có phải Mộc Mộc Hòa phu nhân thật sự xảy ra chuyện gì rồi không?”, “Mộc Mộc Hòa phu nhân làm sao vậy? Vì sao đột nhiên biến mất?”, “Hy vọng đại thần Mộc Mộc Hòa bình an vô sự.”.

Cho đến giữa năm ngoái, Lâm Hòa đột nhiên đăng một bài viết lên Weibo.

Cô cũng không nói gì, chỉ chia sẻ một liên kết đọc tác phẩm mới của mình.

Mà tác phẩm mới này, chính là tiểu thuyết ngôn tình cổ trang《Bán sinh linh》được tung ra sau này.

Tạm biệt hai năm, khi trở lại viết lách một lần nữa, thân phận của Lâm Hòa còn là một đại thần đam mỹ nữa, mà là một tác giả lần đầu tiên thử sức với thể loại ngôn tình.

Sự thật chứng minh, đại thần chính là đại thần, mặc kệ là viết đam mỹ hay là ngôn tình, đều cực kỳ hay.

Nếu không tác phẩm《Bán sinh linh》này đang trong quá trình bày bán, giá của các loại bản quyền được đàm phán với giá vô cùng cao giá bán đi.

Lý do bán bản quyền của Lâm Hòa cũng rất đơn giản, cô không thiếu số tiền này, nhưng cô muốn để cho mình và Lăng Duyên lưu lại nhiều kỷ niệm hơn trên thế giới này, không chỉ có chữ viết, mà còn có cả âm thanh.

Những điều này sẽ không bao giờ biến mất, có thể tiếp tục.

Như vậy, cho dù cô có già đi, trí nhớ suy giảm, những chữ viết và hình ảnh này còn có thể nhắc nhở cô, đã từng có một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm như thế.

Mấy năm nay Lâm Hòa thật sự rất mờ nhạt trên Weibo, đêm nay trước khi đi đăng đăng “Tôi đã trở về” lên Weibo, trước đó Weibo vẫn còn dừng lại ở bài viết chia sẻ đường liên kết mà cô đăng vào năm ngoái.

Suốt một năm, mới đăng Weibo lại.

Lâm Hòa hơi thất thần chậm chạp đi vào trong nhà.

Không trong chốc lát, điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng leng keng leng keng thông báo tin nhắn.

Hiện tại mọi người rất ít dùng QQ để liên lạc riêng tư, bình thường đều là nhóm của kịch truyền thanh hoặc là trò chuyện riêng với cô để lên kế hoạch.

Lâm Hòa sợ có việc gấp, lập tức lấy điện thoại ra, click mở xem.

【Thủy Nguyệt (đạo diễn): Cô Mộc, cô đã tới Thượng Hải chưa?】

【Thủy Nguyệt (đạo diễn): Lần này muốn ở lại một thời gian hay là……】

【Thủy Nguyệt (đạo diễn): A a a a a tôi kích động quá, tuy rằng hơi mạo muội, nhưng vẫn là muốn mời cô đến phòng làm việc của chúng tôi xem!】

【Thủy Nguyệt (đạo diễn): Vừa vặn thứ sáu này thầy Vệ và Khương Khương muốn vào phòng thu âm lại đoạn kinh điển nhất trong tiểu thuyết, nếu cô có thời gian rảnh, có thể đến hiện trường nghe thử nha!】

Bước chân Lâm Hòa dừng lại, xung quanh người tới người đi, không ngừng đi qua bên cạnh cô.

Chỉ có cô, dường như đóng đinh tại chỗ.

Ban đêm ánh sáng trong thành phố sáng trưng đủ mọi màu sắc, bên tai tràn ngập các loại âm thanh, tiếng còi ô tô, tiếng người qua đường gọi điện thoại, màn hình chiếu quảng cáo trên tòa nhà cao tầng phát ra âm thanh ……

Ồn ào, hỗn loạn rót vào lỗ tai cô.

Nhưng kỳ quái chính là, ở trong thế giới âm thanh hỗn loạn như vậy, cô lại nghe được giọng nói của Lăng Duyên.

“Bà cô nhỏ à, cô tha cho tôi đi, mỗi ngày tôi đều bận rộn muốn chết, làm sao có thời gian……”

Gần như trùng khớp với lời nói trong trí nhớ của cô.

“Bà cô nhỏ ơi, Hòa Hòa ~ tha cho anh lần này đi, mấy ngày nay thật sự rất bận, thật sự không có thời gian……”

Bỗng nhiên Lâm Hòa ngước mắt lên, tầm mắt mơ hồ mà khắp nơi.

Có một thân hình cao gầy mặc áo trắng quần đen ẩn nấp trong dòng người đi ngang qua bên cạnh cô.

Nước mắt từ từ chảy xuống từ khóe mắt, Lâm Hòa mờ mịt đứng yên tại chỗ.

Thật ra vẫn hơi khác nhau.

Giọng nói của người vừa rồi trầm hơi một chút, hơn nữa đều thích nhấn vào âm tiết cuối cùng trong mỗi câu, càng giống phong cách của Vệ Thụ hơn.

Nhưng từ trước đến nay Lăng Duyên đều nói chuyện rất lưu loát.

Cô hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, không lập tức trả lời kế hoạch phát sóng kịch truyền thanh.

Lâm Hòa đi trên đường, sau khi về đến nhà mới lại mở QQ ra, cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời về chuyện lên kế hoạch.

【Mộc Mộc Hòa: Cảm ơn lời mời, đến lúc đó tôi sẽ qua.】

Cô cũng không nói ra được vì sao mình lại đồng ý.

Có sợ hãi, nhưng cũng mong chờ. Tự tận đáy lòng cô có cảm giác hơi sợ nghe giọng của Vệ Thụ, nhưng…… Đồng thời cũng luôn muốn đến nghe.

Loại cảm giác mâu thuẫn này, Lâm Hòa không giải thích được nguyên nhân.

Nhưng không thể phủ nhận, có sự ảnh hưởng từ Lăng Duyên.

Sợ hãi khi nghe thấy là bởi vì Lăng Duyên, vậy…… Lại không nhịn được muốn nghe……

Có lẽ cũng là vì Lăng Duyên.

Lâm Hòa vừa mới trả lời Thủy Nguyệt, không hai phút, kịch truyền thanh đàn liền tạc.

Bởi vì Thủy Nguyệt nói chuyện thứ sáu này Lâm Hòa muốn đến phòng thu âm cho những người khác phòng làm việc biết.

【Thủy Nguyệt (đạo diễn): @toàn thể thành viên nói cho mọi người biết một cái tin tốt, thứ sáu cô Mộc muốn tới phòng làm việc của chúng ta!!! @Vệ Thụ (Thượng Quan Lâm) @Khương Mộng Kỳ (Sương linh), đến lúc đó thầy Vệ và Khương Khương cần phải thể hiện thật tốt đó nha!】

【Khương Mộng Kỳ (Sương linh): Tôi có thể xin chữ ký không? (mắt lấp lánh)】

【Thất Thất (hậu kỳ): A a a a a a a thật vậy hả! Tôi muốn chụp ảnh chung có được không! (xoa tay tay)】

【Đường Đỏ (biên kịch): Tôi đã chết rồi!!! Đây là bất ngờ khổng lồ gì đây!!!】

……

Mọi người mồm năm miệng mười tán gẫu vui vẻ ở trong nhóm, tất cả vô cùng hào hứng.

【Thủy Nguyệt (đạo diễn): Đoàn phim chúng ta thành lập từ tháng 1 tới nay, chưa từng kích động như vậy 23333】

Vệ Thụ mua cơm tối về nhà, vừa ngồi xuống lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm.

Thứ sáu cô Mộc sẽ đến phòng làm việc nghe bọn họ l*иg tiếng?

Kéo xuống chút nữa……

Nhóm làm phim được thành lập vào tháng 1.

Vệ Thụ khẽ nhíu mày, không biết vì sao, trong đầu anh lại hiện lên một ngày —— 24.01.2018

Hôm nay!

Ngày mồng tám tháng chạp.

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, Vệ Thụ nhớ rõ anh đã thử vai nhân vật Thượng Quan Lâm trong ngày tám tháng chạp, ghi âm lại một đoạn thử giọng rồi gửi cho đạo diễn Thủy Nguyệt, sau đó đêm đó Thủy Nguyệt phản hồi lại cho anh kết quả là, tác giả nguyên tác cô Mộc vô cùng hài lòng với giọng của anh, cho nên lập tức quyết định cho anh l*иg tiếng cho Thượng Quan Lâm.

Mà cũng vào ngày này, lần đầu tiên anh nhận được tin nhắn từ số điện lạ kia.

Tối hôm qua, anh và cô Mộc còn thảo luận một vài vấn đề về cảm xúc nhân vật trên YY.

Anh nghe được giống như cô đang khóc, tiếng cô khóc……

Cùng với người gửi tin nhắn cho anh từ số điện thoại lạ kia…… Gần như giống nhau như đúc.

Anh lại mở giao diện nhắn tin với số điện thoại kia ra.

24.01.2018 ——【Hôm nay nghe được một giọng nói, rất giống anh.】

24.06.2018 ——【Em lại nghe được giọng nói rất giống anh, làm sao bây giờ, rất nhớ anh.】

Nếu anh không nhận nhầm người dựa trên tiếng khóc, như vậy……

Người đàn ông có giọng nói giống “của anh” trong tin nhắn của cô……

Là…… Anh sao?

- -----oOo------