Duy Nhất Là Em

Chương 104: Nuôi cô như nuôi con gái




Translator: Nguyetmai

Cô cười ngặt nghẽo, cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc và ngoan ngoãn nghe lời của Thời Cẩn khiến người ta yêu mến vô cùng.

Vì thời gian cũng không còn sớm nữa nên Thời Cẩn chỉ nấu món soup bí đỏ và một vài món dễ tiêu hóa, dù rất đơn giản, nhưng lại cực kì hợp với khẩu vị của Khương Cửu Sênh.

Lúc ăn cơm, Khương Cửu Sênh có nói: "Sáng mai em sẽ bay đến Trung Nam."

Nơi tổ chức của concert thứ ba là ở Trung Nam, mất tầm hai giờ bay.

Thời Cẩn xếp thìa ăn ngay ngắn rồi rót một ly nước ấm đưa trước cho Khương Cửu Sênh: "Ngày mai anh có ca phẫu thuật, ngày kia em đi được không?"

Cô lắc đầu: "Mạc Băng vừa gọi điện thoại nói ca sĩ hát bè của em gặp chút chuyện ngoài ý muốn, phải thay người gấp, họ cần em qua đó sớm để diễn tập."

Thời Cẩn nhíu mày.

Khương Cửu Sênh an ủi: "Anh cứ làm việc đi, không cần theo em đâu, em đi với công ty sang bên đó."

Đôi mày anh vẫn nhíu chặt không buông, giọng nói trầm thấp: "Anh không an tâm."

"Anh không an tâm chuyện gì?"

Thời Cẩn nhìn thẳng vào mắt cô, không hề có ý đùa giỡn, gương mặt nghiệm túc cùng chú tâm: "Sợ có người tiếp cận em."

Cô bật cười: "Bác sĩ Thời, anh phải tự tin lên chứ."

Thời Cẩn lắc đầu nói: "Đối với em, thú thực anh không có tự tin."

Khương Cửu Sênh phì cười.

Trước đây cô cảm thấy Thời Cẩn là chính nhân quân tử tự cao tự đại, tiếp xúc rồi mới thấy, anh cũng biết suy thiệt tính hơn. Dẫu công tử có như lan - nhành hoa trên thiên đường, trải qua cảnh sắc tuyệt đẹp rồi thì cũng sẽ gãy mất cành, oằn mất lưng.

Cô rất thích Thời Cẩn như thế, có cảm giác anh là con người bằng xương bằng thịt, chứ không như trước đây là một quý tộc cô đơn, chẳng khác gì một giấc mộng mơ hồ.

Cô đứng bật dậy, vòng ra sau lưng và ôm chầm lấy Thời Cẩn, tựa cằm vào vai anh.

"À, phòng trên lầu anh làm gì vậy? Sao lại khóa thế?" Cô bỗng hỏi.

"Không có gì đặc biệt, ít dụng cụ y thôi." Thời Cẩn hơi nghiêng người, ghé tai cô nói, "Bên trong đã lâu không quét dọn, bẩn lắm, em đừng vào."

Khương Cửu Sênh gật đầu đồng ý, cũng không hỏi thêm nữa.

Mười giờ sáng ngày hôm sau, Khương Cửu Sênh đang ngồi chờ bay trong phòng nghỉ VIP tại sân bay chuẩn bị cho chuyến bay đi Trung Nam, Mạc Băng bận tối mày tối mặt, ở phía ngoài gọi điện thoại với Tiểu Kiều, xác nhận từng lịch trình của concert.

Tạ Đãng đội mũ lưỡi trai, vành mũ được kéo thật thấp, che đi nửa gương mặt. Sau khi bước vào trong phòng nghỉ VIP, cậu ta tháo khẩu trang và mũ ra, rồi ngồi xuống cạnh Khương Cửu Sênh.

Cô rất đỗi ngạc nhiên: "Đầu cậu sao vậy?"

Tạ Đãng lập tức móc điện thoại ra, hết soi bên trái lại soi bên phải, hỏi Khương Cửu Sênh: "Có phải xấu lắm không?"

Ánh mắt cậu kiên định, nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt như thể muốn nói "Bà mà dám nói xấu là tôi không thèm để ý đến bà nữa".

Khương Cửu Sênh xem xét vết thương trên đầu cậu ta, tóc cắt ngắn, khâu mất mấy mũi, may thay mái tóc uốn lọn của cậu ta xõa tung có thể che đi bảy tám phần. Cô lắc đầu nói: "Không có."

Lửa giận Tạ Đãng kìm hãm trong lòng lúc này mới vơi đi một ít, đợi dài cổ vẫn không thấy Khương Cửu Sênh dỗ dành, cậu cầm một nhúm tóc che đi miếng băng gạc trên đầu mà tâm trạng rối bời, cậu nói: "Tôi bị người ta đập phải."

Giọng điệu có chút ấm ức.

Cần dỗ dành!

Khương Cửu Sênh vô cùng kinh ngạc: "Ai dám đập cậu?"

Tạ Đãng nghiến răng kèn kẹt, cực kì khó ở: "Một tên chán sống."

Khương Cửu Sênh đang định hỏi tiếp thì điện thoại reo lên, cô bèn giao hành lý lại cho Tạ Đãng rồi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

"Sênh Sênh."

Là Thời Cẩn, anh vừa làm xong phẫu thuật, trong giọng nói pha chút mệt mỏi: "Em đến sân bay chưa?"

Khương Cửu Sênh lánh sang một góc trống không người rồi đáp: "Ừm, em đang ở phòng chờ."

"Một mình sao?"Giọng anh gấp gáp, rõ ràng đang rất lo lắng.

Cô nói rằng không phải: "Em ở cùng Tạ Đãng, ngoài ra còn có quản lý và trợ lý nữa."

Thời Cẩn im lặng trong chốc lát, giọng điệu rất nghiêm: "Trên đường đi nhớ cẩn thận, đừng nói chuyện với người lạ."

Khương Cửu Sênh cười, nghe theo lời anh: "Ừm."

"Anh có để sữa chua đào và bánh ngọt trong túi của em, có thể ăn trên máy bay."

Khương Cửu Sênh không phải người kén ăn, chẳng qua Thời Cẩn không yên tâm khi cô ăn đồ ăn bên ngoài.

Cô đáp: "Được."

Thời Cẩn lại căn dặn: "Dạ dày em không được khỏe, phải ăn cơm đúng bữa, lát nữa anh còn ca phẫu thuật, không nhắc em được."

Cách một màn hình điện thoại nhưng cô vẫn biết lúc này bác sĩ Thời nhà mình nhất định là mặt đang nhăn nhó, lông mày thì nhíu lại.

Nóng gan nóng ruột, nói chung là vậy, anh dặn dò không ngớt, coi cô như là đứa trẻ lên ba.

Khương Cửu Sênh mỉm cười: "Em biết rồi."

"Không được dùng nhiều rượu và thuốc lá." Thời Cẩn dừng lại một lát, giọng anh trầm thấp, căng thẳng, "Đặc biệt là rượu, em mà uống say anh sẽ rất lo."

"Được rồi, được rồi." Cô không nhịn được cười, trong mắt ngập tràn niềm vui, "Vậy mà em không biết bác sĩ Thời nhà em lại nói nhiều vậy đấy."

Anh dường như ngay tức khắc hỏi vặn lại: "Em có chê anh phiền không?"

Vì hỏi gấp nên Thời Cẩn có vẻ đang hoảng hốt bất an.

Con người cao quý, ưu nhã nhường này, sao ở trước mặt cô lại trở thành thần hồn nát thần tính thế nhỉ? Giống như những gì Mạc Băng nói sao, vẻ quý tộc và khí phách đã mất cả trong tay cô rồi!

Khương Cửu Sênh nghiêm túc bày tỏ thái độ: "Giọng anh nói nghe rất hay, nên nói cái gì cũng đúng cả, nói gì em cũng đều nghe."

Ở dây bên kia, Thời Cẩn thấp giọng cười khẽ.

Dễ dỗ thật đấy! Khương Cửu Sênh nghĩ.

"Bác sĩ Thời."

Bên Thời Cẩn vọng lại tiếng của y tá Tiêu Dật.

"Sênh Sênh, anh có ca phẫu thuật, anh phải làm việc đây." Giọng anh dịu dàng, xen lẫn chút không đành lòng.

Khương Cửu Sênh để anh làm việc.

Anh không cúp mà vừa đi vừa nói vào trong điện thoại: "Anh sẽ qua đó tìm em nhanh thôi, hai ngày tới nhớ chăm sóc cho bản thân thật tốt."

Đây đúng là nuôi cô như nuôi con gái mà.

Khương Cửu Sênh vừa cười vừa nói "được".

"Sênh Sênh." Thời Cẩn thấp giọng gọi tên cô.

Vành tai Khương Cửu Sênh như tan chảy bởi giọng anh nói, cô cúi thấp đầu, khẽ "ừ" một tiếng.

"Nếu như em có thời gian rảnh," Thời Cẩn dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, "thì có thể nhớ anh."

Cô nở nụ cười, nói hay lắm.

Sau đó Thời Cẩn không nói thêm gì nữa, đợi cô cúp trước, cô cũng chưa cúp vội, mãi đến khi tiếng thúc giục của Tiêu Dật vang lên lần nữa thì cô mới gác máy.

Trước phòng chờ VIP tại sân bay là một cửa sổ sát mặt đất, cả một bức tường rộng lớn được lắp đặt cửa kính một chiều, lúc này, từ trong nhìn ra có thể thấy rõ mồn một người đang nhoài người trên cửa kính, mặt áp sát lên kính, đeo khẩu trang và mắt kính. Đó là một cô gái, gói bưu kiện của cô ta được bọc kín bưng, cô ta lén lén lút lút áp mặt vào kính.

Cô gái ở bên ngoài chắc có lẽ không biết rằng đây là kính một chiều, gương mặt của cô ta bị ép đến mức biến dạng, các vị khách VIP trong phòng chờ trông thấy chỉ cảm thấy buồn cười.

Tạ Đãng dùng nón che mặt, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cậu cảm thấy bực bội, đầu mày nhíu lại, ngước lên lại liếc thấy vật thể to lớn cứ di chuyển qua qua lại lại, bèn giơ tay gọi nhân viên.

Nhân viên phục vụ của phòng chờ lập tức tiến tới, ân cần hỏi: "Thưa anh, xin hỏi anh có yêu cầu gì không?"

Tạ Đãng giơ tay chỉ về phía cửa sổ sát đất: "Tôi nghi ngờ người ngoài kia là fan cuồng, phiền anh đuổi cô ta ra xa chút."

"Dạ được thưa anh."

Nhân viên ngay tức khắc bèn liên lạc với bộ phận an ninh của sân bay.

Bên ngoài cửa sổ ở phòng chờ VIP là một bãi cỏ mênh mông, bên trên ngổn ngang hành lý, vali, ngoài ra còn có một túi đeo chéo và một bình nước.

Tuy đã bước sang tháng Mười một nhưng ánh nắng vẫn rất gắt.

Đàm Mặc Bảo mai phục đến mệt nhoài, cổ họng khô khô khốc. Cô bèn cầm chai nước dưới đất lên tu một hơi hết nửa bình, sau đó lại đeo khẩu trang lên và tiếp tục công cuộc bò nhoài trên lớp cửa kính.

Hừm, tối đen như mực, chẳng thấy được cái gì.

Hai tay cô chụm lại che bớt đi cái nắng chói chang của mặt trời, ra sức nhìn vào bên trong như muốn đục thủng một lỗ trên cửa kính: "Haiz, sao không nhìn được gì hết vậy." Cô lại dùng thêm lực dán chặt mình vào cửa kính.

Một chút cũng không nhìn thấy.

Cái kính quái quỷ gì không biết, dám cản trở cô nhìn ngắm bóng hình của ông xã Sênh gia, Đàm Mặc Bảo nhấc chân đá vài phát.

Sau lưng, đột nhiên có người lên tiếng hỏi: "Làm gì đấy?"

Đàm Mặc Bảo bị dọa nhảy dựng lên, sững sờ quay đầu lại, bèn trông thấy ba anh cao to mặc đồng phục an ninh đang nhìn chằm chằm cô như hung thần.

Quai hàm cô va vào nhau cầm cập, may mà đầu óc phản ứng nhanh nhẹn, chỉ mất vài giây sau cô liền cười hì hì đáp: "Ở đây có bụi." Cô xắn tay áo, xoay đầu lau loạn xạ, rồi nói tiếp: "Tôi đang lau kính, đang lau kính."

Đối phương nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ thiểu năng.

Lúc sau người đi đầu nói: "Phiền cô cho chúng tôi xem chứng minh nhân dân." Giọng điệu vẫn còn rất khách sáo.

Đàm Mặc Bảo thành thật khai báo: "Chứng minh của tôi bị mất rồi."

Khuôn mặt của anh nhân viên an ninh vốn dĩ đã to sẵn, giờ còn bị kéo căng khiến nó trông càng to hơn, trong giọng nói cũng không còn khách khí nữa: "Hộ chiếu cũng được."

"Hộ chiếu cũng mất tiêu."

"Vậy thì thẻ căn cước, bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận của cô."

Đàm Mặc Bảo vô cùng khó xử.

Vào ngày giỗ mẹ, khi cô đang hóa vàng không may đụng trúng một con "ma". Trong lúc bán sống bán chết chạy thoát thân, cô đã làm rơi mất túi nên quyết định thẳng thắn thú nhận: "Tất cả giấy tờ chứng minh thân phận của tôi đều đã mất hết."

Khuôn mặt anh nhân viên an ninh tối đen như mực, nói với hai người phía sau: "Ném cô ta ra ngoài."

Đùa gì chứ?!

Hai anh an ninh đằng sau hùng dũng oai vệ tiến lên.

Đến nước này Đàm Mặc Bảo hoảng thật rồi, vừa vội vã móc chứng minh, vừa lên tiếng giải thích: "Không phải, tôi có giấy chứng minh nhân dân tạm thời."

Bọn họ đều bỏ ngoài tai không quan tâm, tiến lên trước bắt lấy cô.

Chết tiệt! Cô hừng hực lửa giận: "Tôi cảnh cáo anh, đừng có đụng vào người tôi, không tôi sẽ kiện anh tội quấy rối!"

Hai anh an ninh cứ thế mà xuống tay, không chút nhân nhượng.

Đàm Mặc Bảo lấy hết sức bình sinh, nhe nanh múa vuốt mà vật lộn, miệng nói như súng liên thanh.

"Bỏ ra!"

"Sờ đi đâu đấy, sờ đi đâu đấy?"

"Có bỏ ra không thì bảo?"

"Ây, đừng có chạm vào tôi, tôi là hành khách mà, tôi có vé đây, là khách hàng thượng đế của mấy người đó."

Nhân viên an ninh ném thẳng tay cả "thượng đế" lẫn hành lý ra khỏi khu chờ lên máy bay.

Đàm Mặc Bảo nghẹn lời.

Đúng là không biết lý lẽ!

Cứ thế cô lỡ mất chuyến bay, thậm chí lý do còn giời ơi đất hỡi nữa chứ!

Cô phải đợi chuyến sau mới có thể bay đến Trung Nam, di chuyển suốt một ngày trời dài mới đến khách sạn đã đặt trước. Vì cô không có chứng minh nhân dân, hơn nữa giấy chứng minh tạm thời do thành phố lân cận cấp không có hiệu lực tại đây. Khách sạn không thể check-in, yêu cầu cô phải có giấy xác minh thân phận do thành phố hiện tại cấp. Có điều khách sạn tiếp đón tận tình, biết cô là khách VIP nên bèn giữ lại hành lý của cô, đồng thời xếp phòng cho cô tạm thời ở lại, chỉ trừ thủ tục nhận phòng ra mà thôi.

Mệt rã rời luôn rồi!

Khắp người như bị rút cạn sức lực, cô cần đi ngắm ông xã Sênh gia một chút để nạp thêm năng lượng, lượm nhặt chút tin tức ngầm là biết chồng cô đang ở lầu chín cùng khách sạn này.

Ký gửi hành lý xong, Đàm Mặc Bảo lần mò lên lầu chín, vì không biết rõ là phòng số mấy nên cô đành áp sát vào cửa nghe ngóng, sau lưng là tiếng của đàn ông: "Cô là ai?"

Chất giọng miền Bắc!

Đàm Mặc Bảo không có gì để nói.

Người đàn ông rõ ràng vẫn không buông tha: "Ở đây lén lén lút lút định làm gì?"

Đàm Mặc Bảo không cam tâm tình nguyện xoay đầu lại, lúc sau cô sửng sốt: "Anh là Tạ Đãng!" Bất ngờ từ đâu ập đến thế này, lại gặp được sư đệ của chồng!

Người xưa có câu yêu ai yêu cả đường đi lối về mà, Đàm Mặc Bảo có ấn tượng rất tốt về Tạ Đãng.

Ánh mắt Tạ Đãng ngưng lại, bỗng nhiên cậu nở nụ cười: "Là cô à."

Chuyện gì đây? Tại sao lại cảm thấy gió rét căm căm thế này, Đàm Mặc Bảo sững sờ đứng đó, trơ mắt nhìn Tạ Đãng móc điện thoại ra. Trong lúc bấm một dãy số, ánh mắt cậu vẫn dán chặt lấy cô.

"Chị Tĩnh, bắt được người đánh tôi rồi, là một fan cuồng, chị mau qua đây" Cậu gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi, "Lập - Tức - Xử - Lý - Đi."

What?!

Đàm Mặc Bảo đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên đỉnh đầu cậu ta, chỗ băng gạc trắng muốt kia khiến cho cô bỗng chấn động, đột nhiên vỡ lẽ.

Haiz, chỉ trách trời tối đen như mực, gió lại thốc mạnh, những vụn tro cháy đen mịt mù bay khắp nơi, che lấp đi gương mặt đẹp trai của nghệ sĩ violin, khiến cho cô có mắt không thấy Thái Sơn, lại còn đập trúng đầu của Thái Sơn nữa!

Cô cúi thấp đầu, chà chà mũi chân trơn trợt, cố tìm cho mình một phương hướng mà vắt giò lên chạy, thế nhưng vừa mới đi được một bước đã bị tóm gáy lôi về.

Quá khứ luôn là thứ khiến người ta kinh ngạc.

Đồn cảnh sát thành phố Trung Nam.

Chị cảnh sát ngồi đối diện khoảng chừng hai mấy tuổi, có chút lười nhác, cầm quyển tập và cây bút vừa hỏi vừa ghi chép.

"Tên họ."

Biểu cảm của người đối diện vô cùng ủ rủ, ỉu xìu nói: "Đàm Mặc Bảo."

"Tuổi."

"22."

"Nghề nghiệp."

Đàm Mặc Bảo nghĩ ngợi một lát, nghiêm túc nói: "Người nổi tiếng trên mạng xã hội."

Chị cảnh sát đối diện nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, pha chút hoài nghi: "Người nổi tiếng trên mạng xã hội?"

Được thôi, cô cũng không nổi lắm.

Đàm Mặc Bảo ủ rũ cúi gằm: "Streamer."

Chị gái tiếp tục hỏi: "Giới tính."

Đàm Mặc Bảo ưỡn ngực: "Chị nhìn còn không biết sao?"

Vốn dĩ có thể nhận ra, nhưng khi nhìn đằng trước lại nảy sinh nghi ngờ.

Chị tiếp tục lấy lời khai.

"Quê quán."

"Giang Bắc."

"Địa chỉ nhà."

"Vịnh Thiên Hằng Ngự Tuyền, số 663 đường Thương Giang…"

Mười giờ tối, Tạ Đãng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đang say giấc nồng lại bị quấy rầy, Tạ "công túa" nóng nảy nói: "Đêm hôm còn để cho người khác ngủ không hả!"

Tống Tĩnh ở đầu dây bên kia phải để điện thoại cách xa tai mà nói: "Mau đến đồn cảnh sát một chuyến."

Tạ Đãng vò mấy lọn tóc rối tung, giận dữ nói: "Tôi nói rồi, tuyệt đối không hòa giải."

Giọng Tống Tĩnh trong điện thoại vô cùng sốt ruột: "Hòa giải cái gì, cô gái ấy báo án với Cục Cảnh sát rằng cậu trộm túi tiền và giấy tờ của cô ta, vì thế nên cô ta mới đi theo cậu."

Tạ Đãng còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ.

Tống Tĩnh nói tiếp: "Cũng tại tôi, ở đồn cảnh sát nhận ra cô ta là chủ nhân của chiếc túi kia, nên cô ta mới nói ra vụ giấy tờ kia. Cô gái kia đúng là cáo già, đầu óc lại nhanh nhẹn, lật ngược thế cờ trong nháy mắt, khai rằng chúng ta ăn trộm túi của cô ta."

Tạ Đãng cạn lời!

Tâm trạng lúc này của cậu, vãi thật!

Mười giờ hai mươi tại đồn cảnh sát chẳng có mấy người, chỉ lác đác vài nhân viên cảnh sát trực ban, quản lý của Tạ Đãng, ngoài ra còn có một cô gái trẻ đang ngồi ôm mặt khóc rưng rưng.

Cô dùng khăn giấy lau đi những giọt lệ lăn trên má, mặt nghiêng một góc bốn năm độ, bi thương cùng cực, đau khổ mà nói: "Một cô gái như tôi, không tiền không giấy tờ, tôi còn có thể làm gì, dọc đường chỉ biết dựa dẫm vào sự giúp đỡ và đùm bọc của những người hảo tâm, một bữa ăn, ba bữa đói..." Cô lại quệt nước mắt, viền mi đỏ ửng, "Những thứ khác tôi không cần nữa, chỉ cầu xin người trộm túi xách trả lại giấy tờ tùy thân cho tôi, để tôi có thể về nhà…"

Nói đến đây, cô nấc nghẹn không thốt nổi thành lời.

Tống Tĩnh nghẹn họng

Khóc thút thít suốt hai mươi phút, tuyến lệ như vòi nước không ngừng. Quan trọng nhất là phải tự biên tự diễn tự dẫn dắt, từ lúc mở đầu cho đến lúc kết thúc đều liền mạch lưu loát, cô gái này không đi làm diễn viên thì quá phí, không thì làm biên kịch cũng được.

Chị nhân viên lấy lời khai nghe cô khóc đến nỗi sởn hết da đầu: "Trước tiên, cô đừng khóc nữa."

Đàm Mặc Bảo sụt sịt: "Em đau khổ quá rồi, không thể kiềm chế nổi bản thân."

Tống Tĩnh cạn lời.

Diễn lố rồi!

Cánh cửa vừa bật mở, Tống Tĩnh vội vàng ngẩng đầu trông qua. Người đến là Tạ Đãng đang đeo kính râm và bị khẩu trang kín mít.

Cậu ta lườm nguýt con nhỏ tội phạm, cố đè nén cơn giận, tháo kính râm ra rồi nói: "Tôi không đánh con gái", Sau đó quay qua nhìn Tống Tĩnh, vừa ngầu lại có chút phóng túng xúi giục cô, "Chị đánh giúp tôi, phạm tội gì tôi gánh giúp chị."

Tống Tĩnh kinh ngạc đến nỗi muốn đánh người.

Đàm Mặc Bảo vừa mới lau nước mắt cũng ngớ ra.

Cô rất sợ, có khi nào vừa bước ra đồn cảnh sát sẽ bị giết người diệt khẩu không?

Đàm Mặc Bảo rụt cổ lại, đánh mắt nhìn sang hướng khác, không dám nhìn thẳng Tạ "công túa" điện hạ, cố bày ra vẻ chịu uất ức, sợ sệt nói: "Chị cảnh sát…"

Kể từ lúc Tạ Đãng bước vào, ánh mắt của chị cảnh sát giống như được lắp thêm radar dò theo từng tần số của Tạ Đãng. Chị cảnh sát lạnh lùng, cao ngạo phút chốc biến thành một bé fan phơi phới nói: "Tạ Đãng, tôi là fan của cậu, có thể ký tên cho tôi không?" Kéo cổ áo đồng phục cảnh sát xuống, chị nói tiếp "Ký vào đây này."

Đàm Mặc Bảo bó tay.

Trong xã hội này, cô chỉ là một dân thường thấp bé, sao có thể đấu lại được, phải đành cúi đầu trước Thái Sơn! Cô đổi cách nói, ngay đến giọng điệu cũng không hào hùng, oanh liệt như lúc nãy, xuống nước thương lượng: "Chị cảnh sát ơi, em không lập án nữa đâu, chỉ cần anh trai tốt bụng này trả lại túi cho em thì em sẽ không truy cứu nữa."

Anh trai tốt bụng Tạ Đãng nghiến răng.

Cậu đá phăng chiếc ghế đẩu.

Đàm Mặc Bảo run như cầy sấy, túm chặt lấy chị cảnh sát bị thần tượng hút hồn, giọng cầu cứu: "Chị cảnh sát, em muốn xin lệnh cấm, là lệnh cấm đến gần trong vòng hai trăm mét ấy."

Tạ Đãng: Mẹ nó chứ, muốn giết quách cô ta đi!

Cuối cùng phương án giải quyết của phía cảnh sát như sau, hai bên tự thỏa hiệp, lập tức trả lại giấy tờ tùy thân, đồng thời cấm anh Tạ đến gần cô Đàm Mặc Bảo trong vòng hai trăm mét, thời gian lệnh cấm là một tháng. Ngoài ra, phía cảnh sát sẽ chứng minh thân phận cho cô Đàm Mặc Bảo, và dùng xe cảnh sát đưa cô về. Sau cùng cô Đàm Mặc Bảo cũng thành công làm thủ tục check-in nhận phòng.

Trở về khách sạn, Tạ Đãng bèn ném gạt tàn cho Tống Tĩnh.

Cậu ta nói: "Giúp tôi đập vỡ đầu cô ta, tôi sẽ tăng lương gấp ba cho chị."

Tống Tĩnh trợn mắt: "Tức thế thì cậu tự đi đi." Cô gái đó đúng là ranh ma, giảo hoạt, mưu đồ có thừa, cô chỉ mong sao cách cô ta xa xa.

Tạ Đãng rõ ràng đã tức phát rồ, mặt mày đỏ bừng, xắn tay xắn chân khí thế như thể muốn chọc trời khuấy nước: "Ông đây mà đánh phụ nữ thì đã giết cô ta từ sớm rồi!"

Đàm Mặc Bảo nằm bò trên cửa nghe ngóng tin tức nuốt nước bọt.

Cô xin thề, sau này nếu có gặp lại nghệ sĩ violin này thì nhất định sẽ lập tức đi đường vòng. Thật lòng cô rất sợ bị báo ứng hoặc báo thù! Cuối cùng, cô rón rén trở về phòng, bật laptop lên rồi livestream.

Một ngày mệt mỏi rã rời, cả người thẫn thờ, ỉu xìu, thông báo trên màn hình liên tục nhấp nháy.

"Chị gái, quên makeup rồi kìa."

"Mặc Bảo Bảo, chưa bật app làm đẹp kìa."

"Không makeup cái không ngắm nổi!"

"Livestream tặng quà."

"Tỏ tình với Bảo Bảo của tui."

"Bảo Bảo, hôm nay đã hát chưa?"

"Mặc Bảo, mau gào rống một đoạn rock xem nào, bây giờ không nghe tiếng em gào thét một hôm là cả người bứt rứt không chịu được."

Đàm Mặc Bảo ngẩng đầu, vừa than ngắn thở dài, vừa điều chỉnh camera.

Một bạn bè trong phòng livestream đã gửi một chiếc du thuyền cùng một dòng thông báo: "Mặc Bảo Bảo sao lại không vui?"

Mặc Bảo Bảo nhìn thấy du thuyền cũng không vui lên nổi, ủ rũ nói: "Đi đêm gặp ma."

Thông báo lại hiện lên.

"Đừng nhụt chí, đứng lên đuổi ma! Em chính là ngôi sao sau này!"

"Mặc Bảo Bảo, là ma nam à!"

"Xấu xí là sao chổi, đẹp trai là fan, tôi không thất vọng đâu!!"

"Likeeeeee..."

"Mặc Bảo Bảo đừng sợ ma, chỉ cần em hát lên thôi, ma nhất định sẽ chạy."

Đàm Mặc Bảo bó tay.

Cô nghi ngờ đây là fan giả, hừ, cấm bình luận!

Chỉnh ống kính xong, Đàm Mặc Bảo không pha trò chọc cười, cô rất nghiêm chỉnh, giọng nói rõ ràng: "Không nói chuyện buồn nữa, bình thường tỏ tình với ông xã tôi, nêu cao khẩu hiệu." Phút chốc dồi dào sinh khí, cô hét lên, "Sênh gia vạn tuế, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!"

Nút like tràn ngập màn hình.

Trở lại là streamer tràn trề sức sống, không ai sánh bằng!

Đàm Mặc Bảo tinh thần phấn chấn, hò hét lên: "Nào nào nào, lại tiếp tục về concert âm nhạc."

Các chiến hữu điên cuồng gửi Khương Cửu Sênh và concert ca nhạc.

Tới lúc rồi, Đàm Mặc Bảo tuyên bố một cách hùng hồn: "Vé vào cửa của concert không được vứt đi, phục chế và chỉnh sửa thành 'Ca khúc mới của Sênh gia là đỉnh nhất' rồi đăng lên tường, lượt like đủ tám mươi tám thì sẽ có cơ hội giành được một túi quà gồm ba mươi chín màu son môi của Bảo Bảo tui."

Người mới vào xem livestream đăng thông báo: "Fan não tàn của Sênh gia à?"

Đàm Mặc Bảo nở nụ cười quyến rũ: "Là fan bà xã." Dứt lời cô cầm lấy micro, bật dậy khỏi ghế, bật beat*, hô theo tiết tấu, "Rock and roll!"

* Beat: là một thuật ngữ được sử dụng trong nhạc lý với nghĩa là nhịp, phách. Khi dùng để tính số nhịp đập trong một khuôn nhạc thì beat gọi là nhịp (ví dụ: nhịp 2/4, nhịp 4/4, nhịp 6/8…). Khi dùng để chỉ 01 lần nhịp đập, beat được gọi là phách nhạc (đoạn này ngân dài 3 phách, nghỉ 2 phách…)

Còn chưa luyện giọng trước đã độp phát một bài Rock and roll rồi. Bộ dạng quằn quại khi hát kia chẳng khác gì bạn trai thăng thiên cả!

Những người mới vào xem livestream cạn lời.

Giọng hát của streamer giống như bò rống, nhưng cô vẫn say sưa hát nhập tâm đến mức dường như đã bước vào tiên cảnh.

Bài hát của Khương Cửu Sênh bình thường âm vực rất cao, mỗi khi diễn live, sức bật và nhấn nhá đều rất mạnh mẽ đến mức khiến tiếng hát não lòng của Đàm Mặc Bảo có thể xuyên qua tường.

Khương Cửu Sênh nhìn sang bức tường bên tay trái rồi nói: "Không phải nói cách âm rất tốt sao?"

Mặc Băng chống cằm: "Có thể bên cạnh đang sửa phòng." Cô bước lên vài bước, lắng tai nghe kĩ, không nghe ngóng được gì, bèn ngoảnh đầu nói với Khương Cửu Sênh: "Bài hát của ai đó, sát thương cao thật."

Khương Cửu Sênh nói: "Của em đó."

Mạc Băng cảm thấy lạ lùng, "Cô nghe được giai điệu sao?" Tại sao mình lại không nghe thấy gì nhỉ? Ngoài âm thanh gào rú như sói hú ra thì là âm thanh ma khóc quỷ thét.

Khương Cửu Sênh lắc đầu: "Chẳng có câu nào đúng nhịp cả, em nghe thấy lời là chính thôi."

Mạc Băng được mở mang tầm mắt: "Có thể hát thành thế này đúng là thiên tài."

Tiếng tin nhắn tới.

Mạc Băng nhìn thoáng qua di động, nói với Khương Cửu Sênh: "Tô Khuynh đã đến rồi, ngồi cùng chuyến bay với Từ Thanh Cửu, bây giờ họ đang làm thủ tục thuê phòng ở dưới lầu." Cô tặc lưỡi: "Đúng là nghiệt duyên."