Duy Nhất Là Em

Chương 157: Bí mật và bí ẩn của thiên kim nhà thị trưởng




Editor: Nguyetmai

"Sao anh gọi điện được cho em? Không phải anh đang trên máy bay sao?" Anh đã nói tối sẽ bay tới đây với cô.

Tâm trạng của Thời Cẩn xấu hẳn đi: "Anh vẫn đang ở bệnh viện, có một bệnh nhân ghép tim xuất hiện phản ứng bài xích quá nghiêm trọng nên tạm thời anh vẫn chưa đi được."

Anh đã từng nói, cô đi đâu anh sẽ phải đi theo tới đó, nhưng cuối cùng vẫn khó mà làm như ý muốn được.

Đương nhiên, anh cũng không phải người lương thiện gì, cũng chẳng có cái thứ gọi là đạo đức nghề nghiệp đó, người khác sống hay chết chẳng liên quan gì đến anh. Chỉ có điều, dao mổ của anh là vì cô mà cầm lên, muốn đặt xuống, phải có sự đồng ý của cô thì mới được.

Chỉ cần cô nói một câu, chỉ cần cô cho phép anh tới đó, anh sẽ lập tức chạy tới không chút do dự.

Nhưng Khương Cửu Sênh lại chỉ nói: "Vậy anh ở nhà chờ em nhé."

Tính mạng con người là quan trọng nhất, không thể bất chấp được.

Thời Cẩn im lặng, buồn bực ừ một tiếng. Không cần nhìn cũng biết chắc chắn bây giờ anh đang nhíu chặt mày, đáy mắt âm u không thể vơi đi được.

"Sênh Sênh."

Anh nói: "Anh rất lo cho em." Trầm ngâm một lát, ngữ điệu của anh hơi nặng nề, nói, "Chờ em quay về, anh sẽ kiếm cho em khẩu súng nhé."

Khương Cửu Sênh nghĩ một lát rồi đồng ý. Tuy không hợp pháp, nhưng dù sao nhà họ Tần cũng là trường hợp đặc biệt. Cô không nỡ khiến Thời Cẩn lo lắng sợ hãi không nguôi, vậy thì quá khích một chút có sao đâu. Khương Cửu Sênh không nói tiếp chủ đề này nữa mà quay sang hỏi Thời Cẩn: "Anh ăn cơm chưa?"

"Anh chưa."

Gần mười giờ đêm rồi, Khương Cửu Sênh bèn thúc giục: "Anh đi ăn cơm trước đi."

"Anh không muốn ăn." Qua điện thoại, nghe giọng của Thời Cẩn rất trầm thấp, không dịu dàng kìm nén như bình thường. Anh có vẻ rất uể oải, thiếu sức sống, là giọng điệu nhẹ nhàng nũng nịu của đôi vợ chồng son, "Bảo bối, anh nhớ em quá."

Khương Cửu Sênh cũng động lòng: "Em cũng nhớ anh."

"Sênh Sênh, anh không ở bên cạnh em, em đừng ngắm tay người khác nhé."

Xem ra Thời Cẩn đã biết trong số khách mời của chương trình mà cô đang quay có một vị nam nghệ sĩ xuất thân từ người mẫu, ngón tay rất dài, là người nổi tiếng có bàn tay đẹp trong giới showbiz.

Có điều, Khương Cửu Sênh lại không hề để ý tới, đã rất lâu rồi cô không còn chú ý đến tay người khác nữa. Thật kỳ lạ, bệnh cuồng tay bao nhiêu năm nay của cô, đã không trị mà khỏi kể từ sau khi cô ở bên Thời Cẩn rồi.

Cô thầm đoán, bệnh cuồng tay của cô có khi là bệnh tâm lý, nguyên nhân gây bệnh ban đầu hẳn là từ anh mà ra.

"Bệnh cuồng tay của em hình như đã được anh chữa khỏi rồi." Cô thoải mái thừa nhận, "Thời Cẩn, hiện giờ em chỉ có hứng thú với tay của anh thôi."

Nghe cô nói vậy, tâm trạng Thời Cẩn cực kì tốt: "Chờ em quay về, anh cho em nghịch."

Khương Cửu Sênh im thin thít. Sao cô cứ cảm thấy bác sĩ Thời nhà cô lại cố tình nói lệch đi thế nhỉ.

Đại khái là vì cô thích tay của anh, nên lúc hai người thân mật với nhau, Thời Cẩn rất thích dùng tay trêu chọc cô, dẫn đến việc… hiện giờ nghe anh nói vậy cô lại bất giác nghĩ xiên nghĩ xẹo…

Cúp điện thoại không bao lâu, Mạc Băng lại tới gõ cửa.

"Có một email thư mời gửi cho cô đấy."

Khương Cửu Sênh đón lấy chiếc ipad từ tay Mạc Băng: "Ai gửi thế ạ?"

"Ôn Thi Hảo." Mạc Băng mặc áo choàng tắm, nằm nhoài ra ghế sofa, "Cô ta gửi từ ba ngày trước, mà hai hôm nay chị bận quá nên không kiểm tra mail kịp thời." Cô đưa tay lên bóp vai, mệt chết đi được, nhất là gần đây trạng thái cơ thể không ổn lắm, rất dễ mệt mỏi.

Khương Cửu Sênh mở email ra, đọc lướt qua rất nhanh.

Mạc Băng hỏi: "Cô ta mời cô làm gì?"

Khương Cửu Sênh và Ôn Thi Hảo không hợp nhau, tuy không đến mức trở mặt với nhau, nhưng nhìn thế nào cũng thấy không hòa thuận, nhất là Ôn Thi Hảo, ánh mắt của cô ta tràn ngập vẻ thù địch. Cô ta gửi thư mời làm gì? Cáo chúc Tết gà rừng à?

"Sinh nhật em trai của cô ta, mời em sang ăn tiệc."

Em trai á?! Mạc Băng đã từng nghe danh cậu út nhà họ Ôn kia, nhưng chưa từng gặp bao giờ: "Em muốn đi à?"

Khương Cửu Sênh gật đầu: "Em muốn đi gặp em trai của Ôn Thi Hảo."

"Em biết cậu ấy à?"

"Vâng, em đã từng gặp cậu ấy." Suy nghĩ của Khương Cửu Sênh như bay xa, "Em trai của Ôn Thi Hảo họ Khương, hơn nữa, thật không khéo, cậu ấy có một người chị gái, tên là Khương Cửu Sênh."

Mạc Băng vô cùng kinh ngạc, chuyện này không phải là trùng hợp đúng không?! Ngay cả người ngoài như cô mà còn ngửi thấy mùi không bình thường.

"Tiệc sinh nhật vào ngày nào?" Mạc Băng hỏi.

"Năm giờ chiều mai ạ."

Cũng không khéo rồi. Mạc Băng nhắc nhở cô: "Vừa đúng chuyến bay em quay về Giang Bắc đấy."

Khương Cửu Sênh thoáng suy tư một chút rồi nói: "Chị đổi vé đi, chúng ta bay đi Vân Thành."

Mạc Băng cũng không phản đối. Tuy Thời Cẩn không muốn để Khương Cửu Sênh biết một số việc, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn sẽ va chạm đến rất nhiều thứ. Nhưng dù sao, cũng chẳng thể giấu cô ấy cả đời được, việc gì nên đối mặt thì tránh cũng không tránh nổi.

Ba giờ rưỡi chiều ngày hôm sau, Khương Cửu Sênh và Mạc Băng đã đến Vân Thành. Cô trang điểm tạo hình mất một tiếng. Đúng năm giờ, chiếc xe bảo mẫu họ thuê tạm thời dừng lại ở bên ngoài biệt thự nhà họ Ôn.

Sau khi thả Khương Cửu Sênh xuống xe, Mạc Băng bèn đánh xe vào bãi.

Vì buổi tiệc diễn ra vào buổi tối, nên Mạc Băng chọn cho Khương Cửu Sênh một bộ lễ phục tối rất long trọng. Cổ tàu cao, phần vai và lưng hơi lộ, ôm sát eo, vạt váy rộng thêu một đóa mẫu đơn bằng chỉ màu bạc. Đuôi váy rất dài, Khương Cửu Sênh hơi dịch người, vừa di chuyển bước chân đã có người hô lên phía sau.

"Khương Cửu Sênh à?" Giọng nói vừa chần chừ vừa không xác định.

Khương Cửu Sênh quay lại, thấy người đến, cô khẽ gật đầu: "Cô Từ."

Từ Trăn Trăn, thiên kim thị trưởng Giang Bắc.

Cô ta mặc một bộ lễ phục màu vàng nhạt, kiểu lộ vai. Dưới ánh đèn đường, da cô ta mịn màng như ngọc. Cô ta bước lại gần vài bước, đánh giá Khương Cửu Sênh đứng ở đối diện từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Sao cô lại xuất hiện ở đây?"

Bỏ đi tầng quan hệ với Vũ Văn Xung Phong, thì Khương Cửu Sênh hoàn toàn không có qua lại gì với cô thiên kim Thị trưởng này. Giọng cô rất thờ ơ: "Đến tham dự tiệc sinh nhật."

Tần Trăn Trăn có vẻ hơi nghi hoặc: "Cô có thiếp mời à?" Ánh mắt cô ta nhìn Khương Cửu Sênh lại như thêm vài phần chế nhạo, cô ta giải thích, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, buổi tiệc của nhà họ Ôn không phải là chỗ mà người nào cũng có thể tùy tiện tới đâu."

Khương Cửu Sênh nhíu mày suy nghĩ một chút, không hiểu cô đắc tội vị đại tiểu thư này từ lúc nào mà giọng điệu gai góc như thế chứ?!

Đúng lúc này, Mạc Băng đỗ xe xong quay về.

"Sênh Sênh, cô làm gì thế? Sao không vào đi?" Cô nghiêm mặt trách móc, "Cô là người của công chúng, sao có thể từ tùy tiện đáp lời mấy người đâu đâu được chứ?!"

Trước giờ miệng lưỡi của Mạc Băng đều không nể nang gì ai như thế.

Khương Cửu Sênh đáp rất trôi chảy: "Vâng, lần sau em sẽ chú ý hơn."

Một xướng một họa, chẹn họng người khác một cách triệt để! Từ Trăn Trăn hừ lạnh một tiếng: "Cô cũng tự dát vàng lên mặt mình quá."

Ối chà, nói chuyện gợi đòn nhỉ?!

Mạc Băng đang định vặc lại thì Khương Cửu Sênh đã đưa mắt ra hiệu cho cô ấy, sau đó thong thả nhìn về phía Từ Trăn Trăn, giọng điệu khá từ tốn ung dung: "Nếu tôi nhớ không nhầm, thì ba cô đã từng dạy học ở vùng núi xa xôi một năm. Sau khi nhận chức thị trưởng, ông đã từng diễn thuyết trước vạn người của Đại học Giang Bắc một lần, chủ đề mà ông ấy diễn thuyết chính là sự bình đẳng và tôn trọng. Không biết cô Từ có từng nghe bài diễn thuyết đó chưa nhỉ? Có điều, thật may là tôi cũng có mặt ở hiện trường diễn thuyết lần đó."

Từ Trăn Trăn nhất thời chưa kịp hiểu gì.

Khương Cửu Sênh lười biếng nheo đôi mắt hoa đào của mình, giọng điệu rất hiền hòa, nói: "Cô Từ Trăn Trăn này, cô thật chẳng hề giống ba cô chút nào."

Mạc Băng nhếch môi mỉm cười. Cô nghệ sĩ này nhà cô là người rất có văn hóa, mắng chửi người khác cũng không hề nói tục nói bậy câu nào. Bình thường nhìn Khương Cửu Sênh thoải mái biếng nhác, không muốn so đo tính toán với người khác vậy thôi, chứ đến lúc chọc cô điên tiết lên rồi, thì cô sẽ không ghi thù ghi hận đâu, mà cơ bản sẽ đáp trả ngay tại chỗ. Đối với mấy dạng tự dưng rảnh hơi rỗi việc tới gây sự thế này, thì cần phải áp chế sự hăng hái của họ. Đấu võ mồm ấy à, ai mà không biết chứ!!!

"Cô đang chửi xéo tôi phải không?" Từ Trăn Trăn lạnh mặt hỏi.

Khương Cửu Sênh vẫn thản nhiên như thường, từ tốn sửa lại: "Tôi đang khuyên khéo cô đấy chứ, đề nghị cô nên đi nghe một buổi diễn thuyết của ba cô đi." Nhân tiện cũng để ông ấy giáo dục về tố chất cho cô luôn thể!!!

Từ Trăn Trăn tức điên người, trợn trừng mắt quát cô: "Khương Cửu Sênh..."

"Trăn Trăn, đủ rồi." Một giọng nói trầm ấm có vẻ uy nghiêm trời sinh vang lên, ngắt đứt câu nói của Từ Trăn Trăn.

Cô ta quay đầu lại, đáy mắt lóe lên vẻ lúng túng và hoảng hốt: "Ba!"

Người đến chính là thị trưởng Từ Bình Chinh.

Ông ấy bước tới khẽ gật đầu với Khương Cửu Sênh, rồi lại nhìn về phía Từ Trăn Trăn: "Xin lỗi cô Khương đi."

Ngữ điệu của ông lúc này mang đầy vẻ nghiêm túc mà hiếm khi Từ Trăn Trăn thấy được.

Cô ta không thể tin nổi, hỏi: "Vì sao con phải xin lỗi cô ta chứ?"

Từ Bình Chinh căn bản không cho cô ta phân bua: "Xin lỗi trước."

Bởi vì sau này mới đón cô ta về nhà họ Từ, nên ba cô ta luôn mang tâm trạng áy náy hổ thẹn với cô ta. Trước giờ ông đều rất dung túng cho cô ta, đây là lần đầu tiên ông tỏ ra nghiêm khắc thậm chí có ý khiển trách cô ta như thế này.

Từ Trăn Trăn tức không chịu nổi, cắn răng không hé môi tiếng nào.

Bầu không khí như đông cứng lại.

Sắc mặt Khương Cửu Sênh vẫn rất bình thản, không chút gợn sóng: "Không sao đâu ạ, không cần phải xin lỗi cháu đâu." Cô nhìn về phía Từ Bình Chinh, thần thái rất phong độ, phóng khoáng, "Có điều, cháu vẫn muốn đề nghị chú nên để thiên kim nhà chú nghe lại bài diễn thuyết kia của chú. Cháu đã nghe qua vài lần, lần nào nghe cháu cũng rút ra được rất nhiều lợi ích." Nói xong, cô lại chậm rãi thêm một câu, "Trong đó có một câu nói mà cháu cảm thấy rất tâm đắc."

Từ Bình Chinh hỏi: "Là câu nào nhỉ?"

Khương Cửu Sênh lại thong thả từ tốn đáp: "Lễ nghĩa không phải chỉ ở lời nói, mà còn ở cả hình thể."

Đây là câu mà khi diễn thuyết ở Đại học Giang Bắc, Từ Bình Chinh đã từng nói. Luận điểm xoay xung quanh việc giáo dục tố chất, không câu nệ hình thức bề ngoài, không đề cao chủ nghĩa nịnh bợ, là sự giáo dưỡng được tích lũy qua từng năm tháng, do bản thân tự trải nghiệm mà có được.

Dùng câu nói của ông để phản kích, đánh thẳng vào điểm yếu lại không khiến người ta quá khó chịu. Quả là một cô bé vừa thông minh, vừa biết tiến biết lùi đúng lúc đúng chỗ.

Trong mắt Từ Bình Chinh nhiều thêm vài phần tán thưởng và thừa nhận.

Những gì cần nói đều đã nói xong, Khương Cửu Sênh cúi người: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu xin phép đi trước."

Mạc Băng đi theo cô, chờ đi xa hẳn rồi mới nói với Khương Cửu Sênh: "Chị nghe nói thị trưởng Từ rất yêu thương cô con gái này, liệu ông ấy có vì thiên vị mà gây khó dễ cho cô không."

Những lời vừa rồi, với tư chất và trí tuệ của Từ Trăn Trăn thì chưa chắc đã hiểu được, nhưng Mạc Băng có thể nghe ra được rằng, Khương Cửu Sênh đang uyển chuyển bàn luận với ngài thị trưởng kia về vấn đề lễ nghĩa của con gái ông ấy. Đương nhiên, vấn đề này cực kì vả mặt, hiện giờ thị trưởng Từ đang còn đương chức, ông ấy rất chú trọng đến chuyện giáo dục tố chất này, nhưng kết quả là con gái nhà ông lại kéo chân sau của ông như vậy.

Mạc Băng không hiểu lắm, một gia đình như nhà họ Từ, sao lại có một người không ra sao như Từ Trăn Trăn chứ. Nói gì thì nói, người ta vẫn là thiên kim Thị trưởng, cô không nể mặt chút nào thế này, lỡ ngài Thị trưởng gây khó dễ thì làm thế nào?

"Sẽ không đâu." Trong đầu Khương Cửu Sênh đã như dự liệu trước, cô vô cùng bình tĩnh, "Thị trưởng Từ là một người rất phong độ, hẳn sẽ không trút giận lên người nói thật lòng."

Đúng là quá thật lòng, Từ Trăn Trăn quả thực quá thiếu giáo dưỡng.

Trong lòng Mạc Băng cảm thấy rất thoải mái, cô thích dạng lực công kích âm thầm mà mạnh mẽ này của Khương Cửu Sênh. Cái miệng lưỡi đó của cô ấy, có đôi lúc rất độc địa, hơn nữa, càng ngày càng giống bác sĩ Thời nhà cô ấy, sắc bén, bá đạo mà lại không mất phong độ, tu dưỡng!

Bên ngoài cửa biệt thự, hai cha con Từ Bình Chinh không vội vào. Khương Cửu Sênh vừa đi xa, Từ Trăn Trăn đã phát tác, vô cùng tức tối gắt lên, "Ba, sao ba lại khách sáo với cô ta như vậy chứ? Chẳng phải chỉ là một nghệ sĩ thôi sao."

Giọng điệu của cô ta có cảm giác tự cho mình hơn người khác, còn có vẻ trào phúng và khinh miệt không thể che giấu nổi.

Từ Bình Chinh cũng hơi khó tin, cô con gái trước giờ vẫn rất dịu dàng ngoan ngoãn của mình lại ngang ngược như vậy: "Trăn Trăn, con vẫn không hiểu sao?"

"Không hiểu cái gì ạ?"

Từ Trăn Trăn vẫn giận đùng đùng, trừng mắt nhìn về hướng Khương Cửu Sênh vừa đi, cực kì không cam lòng.

Thấy cô ta không hề tỉnh ngộ chút nào, Từ Bình Chinh chán nản biến sắc: "Lễ nghĩa và sự bao dung mà con học được đều vứt đi đâu hết rồi?"

Từ Trăn Trăn bị quát cũng sững sờ, một lúc lâu sau mới hồi thần lại được. Bị ăn mắng, cô ta cảm thấy vô cùng uất ức, phẫn nộ bất bình cãi lại ông: "Con mới là con gái của ba, sao ba còn giúp người ngoài quở trách con?!"

Cô ta nói rất nghiễm nhiên, hoàn toàn không nhận ra sai lầm của mình.

Từ Bình Chinh nhìn cô ta một lúc rất lâu, như có điều muốn nói những cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, không nói năng gì. Đáy mắt ông, tràn ngập sự thất vọng.

Cô ta chưa từng thấy sắc mặt chán nản này của ba cô bao giờ, trong lòng cũng hơi kinh hãi không dám trái ý ông nữa, bèn nhẹ giọng nói: "Thôi được rồi, được rồi. Con biết con sai rồi, lần sau con sẽ không thế nữa, ba đừng giận con nhé?" Cô ta thân mật ôm lấy cánh tay Từ Bình Chinh, ngoan ngoãn nhận lỗi, "Ba, ba đừng giận con mà, được không ba?"

Rốt cuộc cũng vẫn là con gái nhà mình. Cô ta vừa làm nũng một cái, Từ Bình Chinh cũng chẳng thể nào tức nổi nữa, lại sinh ra vài phần áy náy trong lòng: "Ba cũng có lỗi, bình thường ba chỉ lo bận công việc, không dạy dỗ con cẩn thận."

Khi đón con bé về nhà họ Từ, tính cách của con bé đã hình thành rồi, ông lại một lòng với chính nghiệp, trừ cho con bé cuộc sống phú quý vinh hoa ra, thì bình thường ông cũng rất hiếm khi ở nhà.

Tính ra, đây cũng là sự thất trách của một người cha như ông.

Từ Trăn Trăn nũng nịu chớp mắt với ba mình, tươi cười trêu chọc ông: "Ba của con bận rộn như thế, vì nước quên thân vì dân phục vụ, con gái nhỏ làm sao dám chiếm dụng thời gian của ba đây."

Từ Bình Chinh bị câu nói của con gái chọc cho bật cười.

Vườn hoa trong biệt thự nhà họ Ôn rất rộng lớn. Lúc này, khách khứa đã đến rất đông, vô cùng náo nhiệt. Ánh nắng chiều hoàng hôn chậm rãi chìm về phía Tây, gió thổi nhè nhẹ lướt qua những bông hoa hồng mới nở, khiến cho trong không khí đều thoang thoảng mùi hoa thơm ngọt ngào.

Mấy năm gần đây, sức khỏe của ông cụ nhà họ Ôn không được tốt lắm, cơ bản giao hết quyền hành cho Ôn Thư Ninh, con gái thứ hai của ông cụ. Bữa tiệc sinh nhật này tổ chức đúng lúc ông cụ đang ở nước ngoài dưỡng bệnh. Nhưng dù lớp người già của nhà họ Ôn không có mặt, thì cũng không có ai dám coi thường sức ảnh hưởng của nhà họ Ôn. Khách mời tới đây hôm nay đa phần đều là những người thuộc bên chính trường hoặc những người nổi tiếng trong giới thương nhân, cũng không thiếu những nhân vật rất quan trọng trong giới phim ảnh. Tuy nói là tiệc sinh nhật, nhưng không khí làm ăn quá nặng, nhìn đâu cũng có thể thấy được mấy kẻ nịnh bợ bấu víu hay gặp dịp thì chơi qua đường. Khương Cửu Sênh không có chút hứng thú nào, cầm ly rượu tự uống.

"Tôi còn tưởng cô không tới cơ."

Là chủ nhà tới, cô ta mặc một bộ váy màu đỏ nhìn xinh đẹp bắt mắt đến lạ thường.

Khương Cửu Sênh đặt ly rượu xuống: "Tôi đã nhận lời mời của cô, đương nhiên sẽ không nuốt lời."

Ôn Thi Hảo bước tới, cầm một ly rượu trên bàn lên: "Sao lại uống rượu một mình thế, buổi tiệc tẻ nhạt quá à?"

"Tôi không quen." Khương Cửu Sênh nói ít ý nhiều, không muốn trò chuyện gì thêm.

Ở ngoài cửa, có khách mới bước vào.

Ôn Thi Hảo đặt ly rượu xuống nói: "Ngại quá, tôi xin phép trước." Nói rồi cô ta bước ra ngoài đón khách.

Khương Cửu Sênh không để ý lắm, tiếp tục nhấm nháp ly rượu của mình.

Mạc Băng nhìn quanh một vòng, chậc lưỡi liên tục: "Chẳng trách đôi mắt chó của Từ Trăn Trăn kia lại coi thường người khác như vậy. Tối nay sợ là nhà họ Ôn tề tụ đủ cả những người quyền quý của phương Nam rồi." Nhìn xem, ai ai cũng đều mũ áo chỉnh tề tới dự tiệc, tất cả đều là những nhân vật lớn thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí nào đó. Có điều… "Sao không thấy Vũ Văn đến nhỉ?"

Nhà họ Vũ Văn ở Giang Bắc là một gia tộc mà chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể khiến cả giới quân sự và chính trị rung lên ba lần, không có lý nào lại không mời Vũ Văn Xung Phong.

Khương Cửu Sênh cầm một ly rượu vang trên bàn, nói: "Tuần sau em gái anh ấy có thi đấu giải quốc tế, nên ra nước ngoài rồi."

Nhắc đến cô em gái kia của Vũ Văn Xung Phong, Mạc Băng cũng có chút cảm thán: "Chị phục rất ít người, nhưng đúng là cũng phải phục Vũ Văn Thính."

Mười một tuổi vào đội tuyển quốc gia, mười bốn tuổi giành được huy chương vàng thể dục nhịp điệu đầu tiên, là nhà vô địch thế giới môn thể thao trẻ tuổi nhất trong nước. Mười bảy tuổi, cô ấy trở thành nhà quán quân hai hạng mục duy nhất từ trước đến nay của đội thể thao Quốc gia.

Ba chữ Vũ Văn Thính đã từng có thời gian chiếm cứ hết các mặt báo thể thao, nhưng khi cô ấy ở trên đỉnh cao của đời sống thể thao, thì ngón tay của cô ấy bị tổn thương dây chằng, phải rời khỏi đội.

Trong khi nhân dân cả nước đều cảm thấy tiếc nuối thì cô ấy đột ngột chuyển sang đội bơi lội Quốc gia. Chỉ mới bảy năm, cô ấy lại một lần nữa giành được cơ hội vào giải thi đấu Quốc tế.

Mạc Băng cảm thấy chỉ với khí thế này, việc Vũ Văn Thính giành được huy chương vàng bơi lội cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Đương khi cô đứng cảm thán thì có giọng đàn ông chợt hoảng hốt vang lên phía sau lưng cô.

"Sao… sao cô lại đến đây?!"

Mặt Tần Tiêu Chu, cậu Tư của nhà họ Tần đầy hoảng hốt, nhìn có vẻ như đang vô cùng sợ hãi.

Khương Cửu Sênh thản nhiên liếc hắn ta một cái: "Sao tôi lại không thể tới?"

Tần Tiêu Chu không trả lời, ngó đầu nhìn ra phía sau Khương Cửu Sênh, vẻ mặt vẫn hoảng sợ như cũ. Khương Cửu Sênh lại bất thình lình thả một câu nhẹ bẫng: "Thời Cẩn không tới đâu."

Hắn ta như thở phào một hơi, sau đó chỉnh trang lại cà vạt, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, giọng điệu quay trở về vẻ cà lơ như thường: "Tôi đâu có hỏi đến cậu ta."

Nói xong, hắn hất cằm lên rất vênh váo, ôm một cô gái rất duyên dáng yêu kiều bước đi mất.

Dáng vẻ này, thật đúng là vô cùng thanh khiết, không dính bụi trần!

Nhà họ Tần cũng lắm người kỳ quặc thật. Có điều, Mạc Băng hơi tò mò: "Sao cậu Tư nhà họ Tần này có vẻ rất sợ cô thế."

Khương Cửu Sênh hơi nghĩ ngợi: "Có thể là lúc nhỏ bị Thời Cẩn đánh ác quá chăng."

Ối chà, bác sĩ Thời giỏi ghê nhỉ! Mạc Băng phục sát đất.

Mạc Băng chống cằm, lại nhìn quanh một lượt nhưng vẫn chưa nhìn ra dấu vết gì: "Nhà họ Ôn làm cái trò gì vậy, không phải là tiệc sinh nhật sao? Chủ bữa tiệc đâu rồi?" Tuy lấy cái cớ tổ chức sinh nhật, nhưng dù thế nào cũng phải có chủ nhân bữa tiệc đi ra lượn vài vòng chứ.

Không riêng gì Mạc Băng mà không ít người cũng cảm thấy vô cùng tò mò về chuyện này.

Bên cạnh bàn đặt bánh ngọt kế đó, vài quý bà giàu có nhàn rỗi không có chuyện gì lại chuyển chủ đề từ vàng bạc châu báu sang đến chuyện bí ẩn nhà họ Ôn.

Không biết là ai, bỗng nhàm chán ngồi hỏi một câu: "Bà đã gặp cậu út nhà họ Ôn chưa?"

Một người phụ nữ ngồi bên cạnh phụ họa: "Chưa."

"Làm gì thế nhỉ, vai chính còn chưa lộ mặt nữa."

"Dù sao cũng chỉ là mượn cớ sinh nhật để làm party thương nghiệp thôi mà, có chủ nhân bữa tiệc hay không cũng đâu có quan trọng. Hơn nữa, các bà có từng nghe thấy tin đồn về cậu út nhà họ Ôn này không?"

"Tin đồn gì?"

Một người phụ nữ mặc xường xám màu hoa hồng hứng chí nói: "Cậu út đó không mang họ Ôn, cậu ta mang họ Khương theo người chồng thứ hai của cô Cả nhà họ Ôn, từ lúc còn rất nhỏ đã bệnh tật liên miên rồi. Nghe nói cậu ta không gặp được người lạ, cũng không biết là bị bệnh gì nữa."

Các phu nhân ngồi xung quanh nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc, giọng nói bất giác cao lên vài phần: "Cô Cả nhà họ Ôn còn cưới chồng hai nữa à? Sao tôi không biết nhỉ?"

Nhắc đến nhà họ Ôn, thì đây cũng là một gia tộc rất nhiều điều bí ẩn. Ông cụ Ôn không có con trai, hai người con gái lại rất kín đáo, bình thường không qua lại gì mấy với mọi người. Nhà giàu có thường lắm thị phi, nhưng riêng nhà họ Ôn thì không lộ ra chút tiếng gió nào.

"Chết lâu lắm rồi, tôi nghe ba tôi nói, chuyện năm xưa cũng ồn ào lắm." Người phụ nữ kia hơi nghiêng về phía trước một chút, vuốt phẳng vạt áo xường xám của mình, nhỏ giọng nói: "Nghe nói là chết ở nhà họ Ôn, bị giết cùng với vợ trước của ông ta."

"Còn cả chuyện đó nữa à?"

"Ba tôi nói mà, làm sao giả được. Người chồng đó của cô Cả nhà họ Ôn còn là cảnh sát đấy. Tên là Khương gì nhỉ," Bà ta nghĩ một lúc rồi đột ngột cao giọng nói, "À, là Khương Dân Xương!"

"Choang!"

Tiếng bộ đồ ăn rơi xuống đất vang lên, mảnh vỡ tung tóe khắp nơi.

Từ Bình Chinh đang giao thiệp với người khác lập tức đi về phía con gái mình, lo lắng hỏi: "Sao thế Trăn Trăn?"

Tim Từ Trăn Trăn đập thình thịch, loạn nhịp một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, trong mắt không kịp giấu đi vẻ hoang mang. Cô ta vội nhìn đi chỗ khác, nói: "Con không sao ạ! Con đi rửa tay đã."

Cô ta cầm ví, tạm thời rời khỏi bàn tiệc. Chờ đến khi bước vào chỗ kín xung quanh không có ai, cô ta mới lấy điện thoại ra, hoảng loạn gọi đến một số điện thoại.

Chuông vang lên vài giây thì có người nghe máy.

Từ Trăn Trăn cuống quít nói: "Mẹ, người con trai cả của bà nội mà mất ở bên ngoài ấy, tên là gì ạ?" Thậm chí không kịp chờ câu trả lời của đầu dây bên kia, cô ta lại vội hỏi tiếp, "Có phải tên là Khương Dân Xương không ạ?"

Không biết đầu dây bên kia nói gì, Từ Trăn Trăn nghe xong, mặt liền biến sắc.

Qua vài phút sau, cô ta mới quay lại bữa tiệc. Từ Bình Chinh quan tâm hỏi cô ta có sao không.

Trên trán Từ Trăn Trăn lấm tấm mồ hôi, mặt hơi nhợt nhạt: "Ba, con thấy không thoải mái lắm, chúng ta về trước đi ba."

Thấy thần sắc của cô ta không ổn, Từ Bình Chinh rất lo lắng: "Để ba đưa con đi bệnh viện."

"Không cần đâu ạ." Cô ta vội vàng từ chối, rồi lập tức giải thích, "Ba đưa con về khách sạn ngủ một giấc là ổn ạ."

Từ Bình Chính cân nhắc một chút rồi đồng ý, quay sang thông báo một câu: "Xin lỗi, chúng tôi xin phép về trước nhé."

Mấy nhân viên chính khách đang tới bắt chuyện liền luôn miệng chào hỏi tiễn ngài thị trưởng về.

Buổi tiệc bắt đầu được khoảng gần hai mươi phút mà vẫn không thấy bóng dáng chủ nhân của bữa tiệc đâu. Ôn Thi Hảo bị mẹ cô ta gọi đi, tạm thời rời khỏi bữa tiệc.

"Đưa chìa khóa cho mẹ." Ôn Thư Hoa trầm mặt nói.

Ôn Thi Hảo không phản ứng gì, chỉ nói: "Vẫn chưa đến lúc."

Ôn Thư Hoa tức giận: "Rốt cuộc con đang định làm trò gì hả? Vì sao con phải nhốt em trai con?"