Duy Nhất Là Em

Chương 176: Mười nghìn tấn hôn hôn ôm ôm nâng lên cao




Translator: Nguyetmai

Cách đó hai ba mét, Khương Cửu Sênh vẫn ung dung như không: "Nhìn cô là đã thấy cực kì chướng mắt rồi." Cô dừng lại một chút, liếm môi, dài giọng nói: "Muốn đánh!"

Ôn Thư Ninh nổi đóa.

Rất rõ ràng, Khương Cửu Sênh tới để gây sự. Mấy chục đôi mắt ở đây đều nhìn chằm chằm vào cô với vẻ khó hiểu. Một người luôn thờ ơ với mọi chuyện, bình thản như nước, chưa bao giờ khó xử người khác như Khương Cửu Sênh, hôm nay bị làm sao vậy?

Còn nói muốn đánh người nữa chứ!

Khương Cửu Sênh nghiêng đầu, nhìn người bên cạnh: "Tạ Đãng, hôm nay tôi rất muốn đánh nhau."

Tạ Đãng bĩu môi: "Kiềm chế chút đi." Vừa bảo cô kiềm chế, lại vừa cởi áo vest ra, tức giận nói: "Trong sân có phóng viên."

Tạ Đãng chính là như vậy, mỗi lần đều mặc cho cô lên cơn. Cậu ta vừa ghét bỏ, lại vừa phá trời phá đất với cô, thậm chí còn từng ngồi lề đường cùng nhau uống một chai bia hút một điếu thuốc. Đánh nhau lại càng không cần phải nói.

Khương Cửu Sênh hỏi như chốn không người: "Có sợ bị lên trang đầu không?"

Tạ Đãng ném áo vest đi, xắn tay áo lên: "Sợ cái búa!"

Quả nhiên là trò cùng một thầy, ăn ý là dĩ nhiên.

Khương Cửu Sênh cởi cúc trên cùng của sườn xám, thả lỏng cổ áo ra, nói: "Ông đừng đánh phụ nữ. Đàn ông giao cho ông đấy."

Tạ Đãng chỉ nói: "Đừng để bị thương."

Nói tới đây, Khương Cửu Sênh ném áo choàng bọc bên ngoài sườn xám, chân đi giày cao gót chậm rãi đến gần Ôn Thư Ninh.

Ôn Thư Ninh hoảng hốt hỏi: "Cô định làm gì?"

Không phải đã nói rồi sao? Muốn đánh nhau chứ làm gì nữa.

Khương Cửu Sênh tiện tay cầm một đĩa bánh ngọt đi tới, úp lên đầu Ôn Thư Ninh.

"Á á á á á!"

Tiếng thét vang lên xé toạc ráng chiều hoàng hôn vàng ruộm, cực kì chối tai.

Khương Cửu Sênh nghe mà thấy tâm trạng mình thoải mái hơn nhiều. Cô chưa bao giờ là người làm bậy, cũng không tùy hứng, không thích làm khó người khác, có thể lười được thì cứ lười. Chẳng qua, vừa nghĩ tới việc Mạc Băng còn đang nằm trong bệnh viện, cô lại cực kì muốn làm bậy một lần.

Mặc kệ đúng sai, cô chỉ muốn bênh vực người nhà mình thôi.

Khương Cửu Sênh biết hành động này cực kì xằng bậy. Nhưng biết làm sao bây giờ? Nắm đấm rất ngứa, cứ đánh đã rồi tính sau.

Ôn Thư Ninh bị trét bánh ngọt đầy mặt không mở mắt ra được. Cô ta lau mặt, trong mắt bừng bừng lửa giận: "Khương Cửu Sênh!"

Cô ta nổi trận lôi đình, hai bên tóc mai dính bơ trắng trông vừa nhếch nhác lại vừa buồn cười, tức giận tới mức khóe mắt như muốn nứt ra vậy.

Khương Cửu Sênh lại rất bình thản, cô ném đĩa xuống, lấy một tờ giấy trên bàn, cẩn thận lau bánh ngọt dính trên ngón tay, hoàn toàn không hề hốt hoảng, lo sợ gì: "Món nợ này muốn tính thì cứ tính với tôi, là tôi rảnh quá nên rỗi việc, tới gây sự với cô đấy."

"Cô…"

Không chờ cho Ôn Thư Ninh nói chuyện, Khương Cửu Sênh đã chậm rãi bước tới, không nói hai lời, dúi mạnh đầu cô ta xuống bàn ăn, đập cộp một tiếng.

Lại là một tiếng thét vang lên. Âm cuối còn chưa dứt…

Khương Cửu Sênh túm lấy cánh tay đang vùng vẫy của Ôn Thư Ninh, cầm ly rượu vang trên bàn, đập lên đầu Ôn Thư Ninh.

Một chuỗi động tác liền mạch lưu loát.

Tất cả những người chứng kiến đều ngây ra như phỗng.

Tất cả động tác đều xảy ra quá bất thình lình, không ai ngờ rằng Khương Cửu Sênh sẽ ra tay ngay trước mắt bao người. Thư ký của Ôn Thư Ninh cũng đờ ra một lúc mới lấy lại tinh thần, lập tức muốn xông lên.

Tạ Đãng thò chân dài ra ngăn lại, vặn cổ tay: "Sư tỷ của tao đang dạy dỗ người khác, tới lượt mày nhúng tay vào sao?"

Thư ký của Ôn Thư Ninh sốt ruột bảo vệ bà chủ, đỏ mặt tía tai quát: "Tránh ra."

Không chỉ thư ký, mấy tên vệ sĩ nam cũng bu lại.

Tạ Đãng thờ ơ liếc nhìn bọn họ, không thèm nhiều lời mà xách luôn ghế băng lên đập người, giơ nắm đấm xông lên như thể không muốn sống nữa vậy.

Đời này, cậu xằng bậy quen rồi, không ngại lại dung túng cô mười ba của nhà họ Tạ bọn họ một cách não tàn như thế.

Đàm Mặc Bảo ngơ ngác nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên phát hiện, Tạ Đãng cũng hơi hơi đẹp trai đấy chứ.

Kết quả là, họ cứ thế lao vào đánh nhau.

Dù sao, nhà họ Ôn cũng là gia đình giàu có quyền thế, Điện ảnh và Truyền hình Hoa Nạp cũng có không ít người tới đây, cả nam lẫn nữ cơ bản đều ở trong giới. Thấy bà chủ nhà mình bị đánh hội đồng, họ cũng không thể đứng nhìn được, đương nhiên phải tranh thủ giúp đỡ rồi. Nhưng chân còn chưa thò ra thì đã có hai bóng người hùng hổ lao tới.

Người mặc váy đỏ là Đàm Mặc Bảo. Cô vứt luôn đôi giày cao gót đi, ném ra một câu đầy chất giang hồ: "Muốn đánh Khương Cửu Sênh với sư đệ của chị ấy thì phải bước qua xác tao trước đã!"

Nín lặng.

Còn Cảnh Sắt mặc váy Lolita màu trắng thì không biết lôi đâu ra được một cây gậy, buột mồm chửi một câu chửi thề trong game: "Chúng mày đến tặng đầu người à?! Tao diệt cả team chúng mày!"

Cạn lời.

Người của Hoa Nạp do dự. Bảo vệ đang định can ngan, sau đó…

Hai cô gái xông lên một cách bất chấp, không thèm hỏi han gì, cứ túm được là đánh. Hai cô gái vóc dáng nhỏ xinh như vậy, nhưng mà đánh nhau thì vô cùng hùng hổ. Đám nghệ sĩ đang sửng sốt cùng với mấy cô tiểu thư nhà giàu còn chưa kịp trốn đi đã bị cuốn vào, bị kéo tóc, bị bóp cổ cắn tai…

Vụ đánh hội đồng oanh liệt đã bắt đầu rồi.

Sau đó nữa, không biết là ai gọi cảnh sát, nhưng kỳ lạ thay, cảnh sát lại huy động đại đội hình sự tới.

Tám giờ, hoa đăng lên đèn.

Cửa đồn cảnh sát bị đẩy ra từ bên ngoài, một luồng gió thổi vào mang theo hơi lạnh, còn có mùi thuốc sát trùng nhạt tới mức gần như không thể ngửi thấy.

Người vừa tới hỏi: "Khương Cửu Sênh đâu?"

Giọng nói tao nhã lịch lãm, nhưng nghe kĩ thì ngữ điệu có phần sốt ruột.

Tưởng Khải vừa lấy lời khai của người gây sự xong, đứng dậy ra xem, liền thấy một gương mặt đẹp tới mức khiến đàn ông như anh ta cũng không dời mắt được, hình như hơi quen quen. Thấy mình nhìn người ta kĩ quá, Tưởng Khải bèn ho một tiếng giấu giếm sự xấu hổ, hỏi: "Anh là gì của cô ấy?"

Đối phương bình tĩnh, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng đáp: "Tôi là người nhà của cô ấy."

Tưởng Khải hiểu ra, liền đi trước dẫn đường: "Anh đi theo tôi."

Bởi vì Khương Cửu Sênh là nghệ sĩ nên đội trưởng đặc cách cho cô bị nhốt một mình, chọn phòng thẩm vấn, còn cho cà phê. Tóm lại là đãi ngộ như khách quý.

Tưởng Khải đứng bên ngoài hô: "Khương Cửu Sênh, người nhà của cô tới nộp tiền bảo lãnh rồi."

Khương Cửu Sênh quay đầu, đôi lông mày vẫn nhíu chặt giờ mới giãn ra: "Thời Cẩn."

Thời Cẩn ư?

Tên này Tưởng Khải cũng từng nghe thấy. Nhà họ Tần Trung Nam, một gia tộc lớn mà ngay cả cảnh sát cũng phải nhìn chằm chằm.

Thời Cẩn nhìn Khương Cửu Sênh: "Có thể để chúng tôi nói chuyện riêng một lát được không?"

Tưởng Khải cũng cảm thấy mình hơi thừa thãi, nên đành đóng cửa lại, chừa chỗ cho đôi vợ chồng son này. Có điều, cửa sổ trong phòng thẩm vấn đều kính một chiều, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy hai vợ chồng họ.

Thời Cẩn đi đến trước mặt Khương Cửu Sênh: "Có bị thương không?"

"Không, em đánh người ta mà."

Anh không yên tâm lắm, kéo cô vào lòng: "Để anh xem."

Khương Cửu Sênh còn mặc sườn xám, tóc búi lên, vẫn tươm tất xinh đẹp như trước. Chẳng qua khớp ngón tay hơi bầm tím.

Thời Cẩn đau lòng xoa cho cô.

Cô nói không đau, giọng nói cũng mềm mại hơn vài phần, không còn lạnh nhạt như lúc lấy lời khai nữa: "Xin lỗi, em lại gây phiền phức cho anh rồi."

Lần này đúng là cô đã xằng bậy bất kể hậu quả. Nhưng cô không hề hối hận, cho dù thủ đoạn thô bạo vụng về, nhưng cũng rất hả giận.

Cô nghĩ, nếu là cô của ngày xưa, chắc sẽ không ngang nhiên như vậy đâu. Có lẽ là vì trong nhà cô có người đẹp Thời đã dung túng cô tới mức không còn kiêng nể gì nữa.

Chỉ một lần ngẫu nhiên vứt bỏ lý trí, làm xằng làm bậy như vậy mà thôi, sau đó lại nhận lỗi với người đẹp Thời, cùng đau đầu nghĩ cách giải quyết hậu quả vậy.

Thời Cẩn cài cúc áo sườn xám cho cô, cởi áo khoác khoác lên vai cô: "Không cần xin lỗi. Anh thích thu dọn hậu quả cho em." Giọng điệu của anh cực kì nghiêm túc: "Chỉ cần em không chịu thiệt thì em làm gì anh cũng ủng hộ."

Không, anh sẽ tự thu dọn hậu quả, chuyện nhức đầu cũng để một mình anh bận tâm là được.

Quả nhiên, cô bị anh chiều hư rồi.

Khương Cửu Sênh cười khẽ: "Thế giờ phải làm sao đây? Ôn Thư Ninh muốn kiện em."

"Có anh đây." Anh dắt tay cô: "Về nhà nhé? Anh nấu cháo hải sản mà em thích cho em."

Đúng là phải về nhà, nhưng mà…

Khương Cửu Sênh ngửa đầu, ánh sáng đèn dây tóc rơi trong mắt cô, đôi mắt hoa đào của cô cong lên, khóe mắt ửng hồng như tỏa sáng.

Cô mặc sườn xám, đẹp như bức tranh.

Cô cười nói: "Bỗng nhiên rất muốn cưỡng hôn anh."

Thời Cẩn cười khẽ: "Nhất định phải cưỡng hôn sao?" Anh đỡ eo, bế cô đặt lên bàn trong phòng thẩm vấn, sau đó cúi người xuống: "Anh có thể phối hợp với em mà."

Ánh mắt Khương Cửu Sênh tràn đầy tình cảm, mang theo chút quyến rũ, vươn tay ôm lấy cổ Thời Cẩn: "Vậy anh cúi xuống thấp chút."

Anh khom lưng.

Cô ngẩng đầu lên là có thể hôn lên môi anh.

Tưởng Khải đứng ngoài cửa kính một chiều chỉ biết câm nín.

Mười nghìn tấn thức ăn cho chó cứ thế tuồn vào bụng! Dạ dày của anh ta chua lè rồi! Yêu đương thôi mà, có nhất thiết phải lắm thính thế không? Móa, còn sục sôi hơn cả xem phim người lớn nữa ấy chứ.

Tưởng Khải làm bộ hắng giọng, gõ cửa kính một chiều: "E hèm, đây là đồn cảnh sát, chú ý chút đi." Muốn hôn muốn ôm gì thì về nhà đi. Nửa đêm nửa hôm rồi, đây từ chối thức ăn cho chó nhé!

Thời Cẩn ôm Khương Cửu Sênh vào lòng, che khuất mặt cô, rồi ngẩng đầu lên: "Có phạm pháp không?"

Ý là gì?

Rõ ràng chỉ có thể nhìn thấy từ một phía, nhưng ánh mắt Thời Cẩn lại nhắm rất chuẩn xác, giọng điệu cũng không gay gắt mà thản nhiên, từ tốn: "Hôn nhau trong đồn cảnh sát có phạm pháp không?"

Tưởng Khải bị nghẹn một chút: "… Không phạm pháp."

Thời Cẩn đề nghị một cách vừa khách khí vừa chu đáo, vừa lịch sự lại vừa tốt tính: "Vậy xin anh hãy tránh đi một chút, năm phút là đủ rồi."

Sau đó Thời Cẩn thoáng xoay người lại, ôm mỹ nhân mặc sườn xám vào lòng, tiếp tục dịu dàng hôn cô.

Tưởng Khải tức đến muốn trào máu. Mẹ nó, anh trộm gạo nhà họ sao? Đêm hôm bắt anh phải xem cái này, còn bảo anh tránh đi nữa chứ!

Tưởng Khải đứng dậy cực kì thô bạo. Ghế kim loại bị anh tạo ra tiếng động rất lớn để bày tỏ sự bất mãn của mình.

Có lẽ đây là một đêm tàn nhẫn, nơi nào cũng có thức ăn cho chó. Tưởng Khải mới đi được mấy bước thì lại bị nhét thêm tấn nữa. Ở cách vách, đội trưởng của họ, đội trưởng Hoắc cứng cỏi, kiên cường của họ, người chưa bao giờ liếc nhìn phụ nữ lấy một mắt ấy, đang cúi đầu kề sát một cô gái nhỏ, cực kì dịu dàng nghe cô nói chuyện, ánh mắt ngọt như là đang ngâm trong bình mật vậy, khiến Tưởng Khải nổi hết cả da gà.

Ôi mẹ ơi!

Quả nhiên là mùa xuân đến rồi!

Váy lolita của Cảnh Sắt bị nhăn nhúm hết cả, còn dính rượu vang, trên người đang khoác áo cảnh sát của Hoắc Nhất Ninh, tóc bù xù, son môi cũng nhòe hết, đầu còn u một cục, đôi mắt nai trong veo ướt át nhìn Hoắc Nhất Ninh.

"Không thể trách em được. Tại họ quá đáng quá, nhiều người thế mà lại đánh một mình Khương Cửu Sênh." Cô nói lí nhí, có vẻ hơi chột dạ.

Hoắc Nhất Ninh buồn cười, cố ra vẻ nghiêm túc: "Không được nói dối." Anh lấy lời khai, rõ ràng là nhiều người như thế bị một mình Khương Cửu Sênh đánh thì có.

Đôi mắt Cảnh Sắt mở thật to: "Thế em có bị ngồi tù không?"

Hoắc Nhất Ninh nhìn trán cô, không biết là bị ai đụng vào mà sưng rất to. Anh muốn chọc một cái, nhưng lại sợ cô đau, bèn lặng lẽ chắp tay sau lưng: "Không."

Ôn Thư Ninh chỉ muốn khởi tố Khương Cửu Sênh thôi.

Cô ủ rũ như rất tiếc nuối: "Ờ."

Anh nghiêm mặt, dưới ánh đèn dịu nhẹ, đường nét lập thể trên khuôn mặt anh không còn quá lạnh lùng: "Cô có vẻ rất muốn ngồi tù nhỉ?"

Cảnh Sắt lắc đầu, rất thành thật đáp: "Không phải đâu. Em chỉ muốn tới đồn cảnh sát nhiều một chút thôi."

Hoắc Nhất Ninh ngồi xuống, tùy ý duỗi chân ra: "Tới đồn cảnh sát làm gì?"

Cô đi đến bên trái anh, dáng người nhỏ xinh co ro trong chiếc áo cảnh sát, ánh mắt sáng ngời, lông mi như chiếc quạt nhỏ, chớp mắt nói: "Để gặp anh chứ sao."

Hoắc Nhất Ninh nhếch mép, híp mắt lại, cười nói: "Ở bên ngoài cũng có thể gặp mà."

Cảnh Sắt ngơ ngác, trông hơi ngốc: "Ở đâu? Chỗ tập lái xe á?" Cô không muốn học quay đầu xe, chỉ muốn đi tới nơi nào lãng mạn với đội trưởng để làm chuyện xấu hổ thôi.

Càng nghĩ, tai lại càng đỏ.

Cô vội cúi đầu, nhát như một con chim cút.

Cục u trên đầu cô hình như lại sưng to hơn chút.

Muốn sờ quá.

Chờ tới khi Hoắc Nhất Ninh tỉnh táo lại thì anh đã thò tay ra, chạm nhẹ vào rồi.

Cô bỗng ngẩng đầu lên.

Mấy lọn tóc mềm mại lướt qua ngón tay, hơi ngứa, xúc cảm từ đầu dây thần kinh nhanh chóng truyền lên trong đầu. Hoắc Nhất Ninh lập tức thu tay lại, sờ mũi, kìm nén cảm giác khô nóng lạ thường trong cơ thể: "Người trong nhà cô đã đến chưa?"

"Chưa." Cảnh Sắt đáp rất thật thà. Lúc nói chuyện, cô sẽ nhìn thẳng vào mắt người khác một cách chăm chú, đôi mắt cực kì sáng ngời: "Ba mẹ em đều rất bận, không có nhà, người quản lý của em sẽ tới ngay."

Tên Chính Nghĩa kia nói đúng, thật là xinh đẹp.

Hoắc Nhất Ninh lúng túng dời mắt, rũ mí mắt xuống, không để lộ cảm xúc: "Sau khi về nhớ ngoan chút, đừng gây chuyện nữa."

Cảnh Sắt lập tức nói: "Em ngoan lắm mà."

Ngoài việc chơi game tới mức mất ăn mất ngủ ra thì cô là một thiếu nữ nghiện internet rất đủ tư cách, cũng là một diễn viên bình hoa rất chuyên nghiệp. Tuy rằng diễn xuất không tốt, nhưng cô chưa bao giờ dùng đóng thế cả, vẫn rất ngoan mà.

Cảnh Sắt kiên định nghĩ vậy. Đúng lúc này, không biết ai gào lên ở bên ngoài: "Xe của ai ngoài kia đấy? Đỗ ở trước cửa đồn cảnh sát như vậy, muốn làm phản hả!" Lại gào lên một câu, cực kì rõ ràng: "Của ai đấy? Biển bốn số hai này!"

Cả hai đều im re.

Sợ nhất bầu không khí bỗng dưng lặng thinh.

Cảnh Sắt rất uể oải: "Là xe của em." Cô cảm thấy mình vẫn nên giải thích một chút, vừa thành khẩn vừa nghiêm túc: "Người quản lý của em tới rồi. Chị ấy cũng không biết quay đầu xe."

Cho nên tại sao lại chọn một người quản lý không biết quay đầu xe cho một nữ nghệ sĩ cũng không biết quay đầu xe nốt?

Hoắc Nhất Ninh bóp trán, rất nhức đầu: "Cô nộp tiền bảo lãnh trước đi, tôi đi quay đầu xe cho cô."

Cô gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng vâng."

Sau đó, Cảnh Sắt tới chỗ Trần Tương lấy chìa khóa xe, tí tởn đưa hai tay cho Hoắc Nhất Ninh, lại đi một bước quay đầu ba lần, lưu luyến không rời theo Trần Tương đi nộp tiền bảo lãnh.

Trần Tương cạn lời.

Con nhóc này bị đánh ngu người rồi à? Gì mà lộ vẻ mặt ngu ngốc vậy?

Được rồi, cô nàng này nhà cô vẫn rất ngốc mà, ngốc hết cỡ sẽ thành đáng yêu thôi.

Hoắc Nhất Ninh vừa quay đầu xe xong liền thấy hai người anh em cấp dưới xách mấy lon bia, mấy hộp đồ ăn, vừa đi vừa buôn chuyện.

Anh không tới gần, nghe họ chém gió với nhau.

Thang Chính Nghĩa cười bỉ ổi: "Ngôi sao nữ kia không phải là muốn cua đội trưởng Hoắc của chúng ta sao?"

Chu Tiêu sờ đầu đinh hỏi: "Ai?"

Thang Chính Nghĩa cười he he: "Cô trông cực xinh kia ấy."

Mấy nữ nghệ sĩ trong kia, có khí chất nhất là Khương Cửu Sênh, ranh mãnh nhất là cô hotgirl mạng, còn xinh đẹp nhất à…

Nữ thần bình hoa quốc dân!

"Nữ thần của tôi đấy." Chu Tiêu cũng là trai thẳng từng theo đuổi idol: "Đùa à? Nữ thần của tôi đã nói là cô ấy không yêu đương, cô ấy phải gả cho game."

Còn lâu Thang Chính Nghĩa mới tin: "Thế thì cô ấy tới đồn cảnh sát tìm đội trưởng Hoắc của chúng ta suốt làm gì?"

Anh đã thấy lần thứ hai rồi nhé, Tưởng Khải với đội phó còn nói, trước kia lúc đội trưởng còn làm cảnh sát giao thông ở Cửu Lý Đề, ngôi sao nữ kia đã từng đi cua rồi… À không, là từng đi tìm đội trưởng rồi.

Chu Tiêu gãi đầu, nghĩ lại thấy mình nói rất có lý: "Chắc là cảm thấy mới mẻ chăng. Trong giới văn nghệ ăn nhiều thịt cá, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị, ăn chút cháo trắng rau dưa cũng được mà."

Thang Chính Nghĩa cười nhếch mép, trông như lưu manh vậy: "Còn lâu đội trưởng của chúng ta mới là cháo trắng rau dưa nhé. Đội trưởng của chúng ta là bầu dục xào! Hăng chết mày!"

Bình thường Hoắc Nhất Ninh tràn đầy khí chất lưu manh, nên cấp dưới của anh cũng như lưu manh vậy.

Anh phải tự kiểm điểm rồi.

Hoắc Nhất Ninh sải chân bước tới mấy bước, rồi đạp một phát: "Án mạng ở công viên Thiên Hồ đã có manh mối chưa?"

Thang Chính Nghĩa che mông, hoảng hốt như gặp ma: "Đội… Đội trưởng."

Chu Tiếu hết hồn: "Chưa ạ."

Đêm đầu xuân còn se lạnh, Hoắc Nhất Ninh chỉ mặc một chiếc áo dài tay, tay áo xắn lên, cánh tay lộ rõ cơ bắp. Anh hất cằm hỏi: "Thế còn ở đây ba hoa làm gì? Cút đi tìm manh mối đi!"

"Rõ, thưa sếp!"

Hai gã cảnh sát lưu manh chán chường chạy biến.

Hoắc Nhất Ninh móc bao thuốc lá ra, châm một điếu. Mày kiếm mắt sáng bị che bởi màn khói mơ hồ, nhưng vẫn không thể giấu được vẻ sắc bén, khóe miệng khẽ cong lên.

Có phải cô nàng kia chỉ coi anh là cháo trắng rau dưa không?

Hoắc Nhất Ninh dụi thuốc lá, bước vào trong đồn.

Đúng lúc đó, Cảnh Sắt và người quản lý vừa làm xong thủ tục, đang đi ra.

Ánh mắt cô rất lưu luyến: "Đội trưởng, em về đây."

Hoắc Nhất Ninh lơ đễnh: "Ừ."

Cảnh Sắt đứng ở cửa, không nỡ rời đi. Đôi mắt xinh đẹp sáng ngời đầy vẻ mong chờ: "Thế khi nào chúng ta học quay đầu xe?"

Nếu đội trưởng dạy cô quay đầu xe, cô sẽ quyết không học được, vậy là có thể học mãi học mãi rồi.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời.

Hoắc Nhất Ninh bâng quơ nói: "Nói sau đi."

Không biết vì sao, cô lại cảm thấy đội trưởng bỗng lạnh lùng với cô quá.

Cảnh Sắt cúi đầu xuống, hơi hụt hẫng nói: "Vâng."

Cô buồn bã ỉu xìu như cái bánh bao nhúng nước.

Mẹ kiếp!

Lại không đành lòng rồi!

Hoắc Nhất Ninh hơi bực bội, muốn hút thuốc. Anh liếm răng nói: "Tôi sẽ liên lạc với cô."

Cô gái nhỏ lập tức vui vẻ lại, nhìn anh mong chờ: "Qua wechat sao?"

"Ừ."

Cô hơi ngại ngùng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí hỏi: "Thế em có thể gửi meme cho anh không?" Cô lưu rất nhiều meme dùng ảnh cô làm nền! Đều muốn gửi cho đội trưởng xem!

Muốn cạy đầu cô ra xem thử bên trong chứa cái gì quá!

Bình thường Hoắc Nhất Ninh bận điều tra án, đừng nói là meme, cho dù thời sự cũng không mấy khi xem. Có thể gọi điện thoại thì nhất định sẽ không nhắn tin, có thể nhắn tin nhất định sẽ không gửi ảnh. Anh nên từ chối, nên dạy cho cô bé này biết cái gì là hiệu suất. Nhưng lời tới bên miệng lại thay đổi: "Đừng gửi bảy viên ngọc rồng."

Cảnh Sắt lập tức gật đầu: "Vâng ạ!"

Vui quá, có tiến triển nữa rồi, có thể gửi meme cho đội trưởng! Cô muốn gửi hết những meme dùng ảnh nền cực đáng yêu của cô cho đội trưởng.

Lúc gửi có nên dặn anh nhớ lưu lại không nhỉ?

Cảnh Sắt đang suy nghĩ thì Trần Tương đã kéo cô đi rồi. Ngốc quá, không nhìn nổi nữa, hình tượng tiểu tiên nữ đã bị vỡ tan tành rồi!

Chỉ chốc lát sau, chiếc xe Ferrari màu đỏ biển bốn số hai rời đi với tốc độ rùa bò.

Hoắc Nhất Ninh hút hai điếu thuốc rồi mới về văn phòng.

Chu Tiêu đang cắm đầu ăn khuya thì ghế bị đá một phát. Anh ngẩng đầu lên, thấy đội trưởng nhà mình mặt lạnh tanh: "Đổi màn hình desktop đi."

Màn hình mới thay, là ảnh chụp của Cảnh Sắt.

Chu Tiếu nhìn bức ảnh HD trên màn hình, cực kì không muốn: "Tại sao chứ?" Khuôn mặt xinh đẹp như thế chẳng nhẽ không thể liếm sao? Đồn cảnh sát toàn đực rựa, còn không cho anh ngắm ảnh của nữ thần sao?!

Ánh mắt Hoắc Nhất Ninh lạnh như băng: "Bảo cậu đổi thì đổi đi, lảm nhảm nhiều thế làm gì."

Chu Tiêu ném đũa xuống, vừa đổi hình nền vừa lên án: "Đội trưởng, anh vô tình vô nghĩa, anh cố ý gây sự! Anh làm cháo trắng rau dưa cho người khác rồi, đã không còn là bầu dục xào của tụi em nữa!"

Mẹ kiếp, đồ diễn sâu!

Hoắc Nhất Ninh cười mắng một câu, nằm lên ghế xoay, đôi chân thon dài gác lên nhau, lấy di động ra, hiếm khi có kiên nhẫn gõ một dòng chữ.

"Nữ nghệ sĩ các cô, chụp ảnh đều phải lộ lưng lộ tay như thế à?"

Đối phương đáp lại ngay: "Đâu có đâu."

Avatar wechat là Lý Bạch, ID là Thần Của Hẻm Núi Vương Giả. Đúng vậy, là Cảnh Sắt, mười status trong wechat đều có chín cái là game, còn có một cái là mời lập team.

Hoắc Nhất Ninh đáp lại: "Tôi nhìn thấy rồi."

Ba giây sau.

Anh lại gửi một tin: "Cô lộ."

Lại cách một giây.

Anh bổ sung thêm: "Lưng."

Anh gửi xong, bên kia hiện lên dòng chữ đang viết tin nhắn. Sau đó anh nhìn chằm chằm vào di động ba phút, mới thấy tin nhắn nhảy lên: "Sau này em không lộ nữa."

Hoắc Nhất Ninh gửi một dấu chấm tròn sang.

Ngoan lắm.

Muốn ngủ.

Mẹ kiếp! Anh đá ghế một phát, mẹ nó chứ, nghĩ lung tung gì vậy!

Ting…

Cảnh Sắt lại gửi một meme: [Em ngoan lắm, muốn được nâng lên cao].jpg. Ảnh nền meme là ảnh chụp của cô, cười tươi như hoa, trông rất ngoan ngoãn.

Hoắc Nhất Ninh bật cười.

Thôi xong rồi, ngọn lửa tà ác kia không thể kìm nén được nữa rồi. Anh rất muốn làm cháo trắng rau dưa cho cô bé này, muốn cho cô ăn, cho cô ăn no thì thôi!