Duy Nhất Là Em

Chương 210: Sênh Sênh tìm chồng về




Editor: Nguyetmai

"Vậy sao tại lại vô trách nhiệm với bản thân mình?" Từ Thanh Bách thận trọng nhắc nhở: "Cậu cứ như vậy sẽ lao lực mà chết đấy!"

Thời Cẩn bình thản như không có việc gì to tát: "Cậu lo lắng quá rồi." Sau đó anh không nhiều lời nữa quay đầu nói với trợ lý, "Tiêu Dật, bảo khoa Gây mê chuẩn bị đi, năm phút nữa bắt đầu phẫu thuật."

Tiêu Dật chần chờ một chốc rồi cũng đến khoa gây mê.

Liên tục vài ngày nay, hầu như toàn bộ các ca phẫu thuật của khoa Ngoại Tim mạch đều do một mình Thời Cẩn ôm đồm. Anh làm việc liên tục ngày đêm tựa như không muốn sống nữa. Cho dù thân thể có mạnh khỏe thế nào cũng không nên tàn phá như vậy.

Giống như ngược đãi bản thân mình vậy!

Từ Thanh Bách suy đi nghĩ lại vẫn phải nhúng tay vào quản chuyện này, gọi điện thoại cho Khương Cửu Sênh.

"A lô."

Từ Thanh Bách lắng nghe kĩ càng: "Sao giọng cô có vẻ mệt mỏi thế?" Giọng nói của Khương Cửu Sênh mệt nhoài, tinh thần có vẻ không phấn chấn, tâm trạng dường như cũng không tốt.

Khương Cửu Sênh chậm rãi nhẹ nhàng giải thích: "Ừm, thời gian gần đây tôi không khỏe lắm."

Từ Thanh Bách đột nhiên bừng tỉnh: "Thì ra là thế." Rồi anh tiếp tục câu chuyện, nói đến mục đích mình gọi điện thoại cho cô, "Có thể do sức khỏe cô không tốt, Thời Cẩn cũng sắp giày vò bản thân mình đến chết rồi!"

Bên kia điện thoại đột nhiên trầm mặc.

Đã nói đến nước này, người bạn xã giao như anh cũng đã làm hết sức rồi, tiếp theo phải xem Khương Cửu Sênh có nỡ hay không.

Bên phía Khương Cửu Sênh vừa cúp điện thoại, Tiểu Ma đã chạy đến nhắc nhở: "Chị Sênh, sắp đến lượt chị rồi."

Cô đứng dậy bước đến trước ống kính, cảnh này cô đóng chung với Tô Vấn.

Đạo diễn ra hiệu cho các tổ chuẩn bị rồi hô to: "Action!"

Tô Vấn chỉ cần một giây đã nhập vai, gương mặt hồ ly trong chớp mắt đã như trở thành một người khác. Anh mặc trên người trang phục quân đội, ngẩng đầu lên đã trở thành một người lính quyết đoán và lạnh lùng.

"Tập tài liệu bí mật kia đã đưa tới tiệm cầm đồ số tám. Người của tham mưu Trương sẽ tiến hành giao dịch tại bến tàu Hoàng Bộ vào đêm mai. Cô ở bên đó phải báo tin cho ông Trần trước."

Khương Cửu Sênh giương mắt lên nhưng không đáp lại lời nào.

Đạo diễn hô lớn: "Cut!"

Đây là lần đầu tiên Khương Cửu Sênh không nhập vai được, trong lòng cô tâm sự trùng trùng, không có cách nào nhập vai. Năng lực diễn xuất của cô vẫn luôn rất tốt, rất ít khi mang theo cảm xúc cá nhân đến phim trường.

Khương Cửu Sênh hoàn hồn nói với Tô Vấn: "Vô cùng xin lỗi."

Tô Vấn thoát khỏi vai diễn, trở lại bộ dáng biếng nhác: "Trạng thái hiện tại của cô sẽ không nhập vai được, tôi đề nghị cô tự điều chỉnh lại một chút."

Quả thật trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là Thời Cẩn.

"Cảm ơn." Khương Cửu Sênh cám ơn Tô Vấn rồi quay người hỏi, "Đạo diễn, em có thể tạm nghỉ năm phút không?"

Đạo diễn là người dễ tính hiếm có trong giới giải trí, lại rất thiên vị Khương Cửu Sênh. Ông vô cùng thoải mái nói: "Đương nhiên là được."

Chỉ có năm phút, Khương Cửu Sênh tìm một nơi an tĩnh để hút điếu thuốc.

Lòng cô phiền muộn, tật nghiện thuốc lại trở về, mọi cố gắng bỏ thuốc đều phí công vô ích. Thời Cẩn vẫn luôn nghiêm khắc không cho cô hút. Nhưng có khi gặp chuyện anh vẫn dung túng cho cô, đôi khi còn hút cùng cô.

Thời Cẩn vẫn luôn chiều theo cô trong rất nhiều việc.

Năm phút sau, Khương Cửu Sênh dập thuốc quay trở lại phim trường, thần sắc cô lại tự nhiên như thường, không còn thấy được cảm xúc gì khác.

Đạo diễn đánh bảng một lần nữa: "Aciton!"

Diễn xuất của Tô Vấn vẫn luôn biến hóa thần kỳ.

Anh ta vừa lên tiếng đã khiến bầu không khí trở nên căng thẳng: "Tập tài liệu bí mật kia đã đưa tới tiệm cầm đồ số tám. Người của tham mưu Trương sẽ tiến hành giao dịch tại bến tàu Hoàng Bộ vào đêm mai. Cô ở bên đó phải báo tin cho ông Trần trước."

Vai diễn Khương Cửu Sênh đảm nhận là vũ nữ Thường Xuân của Bách Lạc Môn. Trên đầu cô đội mũ lưới đen, người mặc sườn xám ngồi ngay ngắn trên ghế. Dáng người cô yểu điệu, vừa nhướng mày đã toát ra nét quyến rũ không cách nào diễn tả được, còn mang theo ba phần khí khái anh hùng.

Khương Cửu Sênh đứng lên phủi nhẹ bộ sườn xám đen trên người: "Thiếu soái Hứa, tôi cũng không phải là người của Trung cộng, ngài bảo tôi đi báo tin, là ngại mình sống lâu quá sao?"

"Cô sẽ đi thôi."

"Hửm?"

"Cô không phải người của Trung cộng, nhưng cô là con dân của đất nước này."

Màn này diễn một lần đã qua, không có một chút khuyết điểm nào.

Đạo diễn có chút giật mình, ông đã hợp tác với Tô Vấn không ít lần, cũng đã từng xem qua vô số diễn viên kỳ cựu làm bạn diễn với Tô Vấn, nhưng Khương Cửu Sênh là người đầu tiên không bị khí chất mạnh mẽ của Tô Vấn lấn át.

Những phân cảnh sau hầu như chỉ quay một lần đã thông qua. Nhiều cảnh quay dài được đẩy nhanh tiến độ không ít. Lịch quay trong hai ngày chỉ cần một buổi sáng đã hoàn thành xong hết.

Đạo diễn cười ngoắc miệng đến tận mang tai.

Sau khi quay xong Khương Cửu Sênh xin đoàn phim nghỉ phép, trở về Giang Bắc ngay trong ngày hôm ấy.

Thời Cẩn bước ra từ phòng phẫu thuật, giải thích ngắn gọn tình trạng của bệnh nhân. Người nhà bệnh nhân vẫn luôn miệng cảm ơn, anh không nói gì nhiều chỉ lễ phép gật đầu, thái độ lịch thiệp ôn hòa.

Vừa lúc Đàm Mặc Bảo đi ngang qua nhìn thấy Thời Cẩn vội bước đến nhiệt tình chào hỏi: "Bác sĩ Thời, thật trùng hợp."

Thời Cẩn lạnh nhạt chào lại: "Cô Đàm."

"..."

Tại sao vẫn gọi là cô Đàm chứ? Đã thân thuộc như vậy, gọi là cô Đàm Mặc Bảo cũng được mà!

Thời Cẩn vừa khách sáo lại vừa xa cách. Nhưng bộ dáng của anh lại vô cùng chu đáo, rất giống với các quý công tử thời cổ đại, những người xung quanh so với anh, đều vô thức trở thành nô bộc, nha hoàn..

Nha hoàn Đàm vô cùng nhiệt tình: "Chào anh."

Ngữ khí của Thời Cẩn lạnh nhạt nhưng lại không qua loa: "Chào cô."

"..."

Cô vô cùng hiếu kỳ về việc ngày thường Sênh Sênh giao tiếp với Thời Cẩn thế nào. Mặc dù Thời Cẩn vừa lịch thiệp lại vừa phong độ, nhưng quả thật là một người khó nói chuyện, Đàm Mặc Bảo thật sự không thể tiếp tục tán gẫu được nữa. Nhưng mà hai người bọn họ là vợ cả và vợ bé của Sênh Sênh, hẳn là nên cố gắng chung sống, cho nên cô tiếp tục tìm đề tài: "Dạo này bác sĩ Thời dường như rất bận rộn nhỉ?"

Thời Cẩn đơn giản trả lời: "Ừ."

Lại không thể tiếp tục câu chuyện được nữa rồi!

Đàm Mặc Bảo đành gượng cười: "Ha ha vậy sao, dạo này tôi cũng bận lắm, phải đi tặng thuốc Thanh Tâm." Thật sự là cạn lời rồi, cô buột miệng nói ra lời thoại quảng cáo gần đây trên livestream: "Anh biết thuốc Thanh Tâm không, uống một viên sống vui vẻ như tiên, có bệnh trị bệnh, không có bệnh giúp thân thể khỏe mạnh, chỉ cần ba mươi chín đồng tám, ba mươi chín đồng tám thôi, không cần hỏi tôi vì sao, giám đốc nhà máy chính là anh họ của tôi."

"..." Rốt cuộc cô đang nói cái gì thế này? Đùng là tự biến mình thành đứa ngốc!

Thời Cẩn thong thả tiếp lời: "Thuốc Thanh Tâm chủ yếu dùng để an thần, không có tác dụng sống vui vẻ như tiên, ngoài ra bệnh viện bán giá niêm yết là ba mươi tám đồng tám."

Đàm Mặc Bảo: "..."

Sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng. Bên tai cô có vài hộ sĩ trẻ đang cười trộm, tuy rằng đã cố kìm lại nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng.

Đàm Mặc Bảo cảm thấy đã tìm lại được sân khấu của mình, thuận theo đó cường điệu nói rằng: "Giám đốc nhà máy là anh họ của tôi đó!"

Cô cũng không nói dối, mặc dù là lời quảng cáo của anh bán giày Giang Nam, nhưng câu cuối là sự thật. Giám đốc công ty con của xí nghiệp dược nhà họ Đàm chính là bà Dương mẹ kế của cô, cũng có thể xem như là họ hàng.

Thời Cẩn từ chối cho ý kiến, chỉ nói rằng: "Tôi còn bệnh nhân đang chờ, xin phép."

Sau đó anh và vài bác sĩ và y tá rời đi, tiếng cười trộm của các y tá vẫn còn quanh quẩn bên tai.

Đàm Mặc Bảo: "..."

Tâm trạng như dẫm phải phân chó này là thế nào đây? Sênh Sênh nhà cô sao lại tìm được một vị thần tiên không nhiễm bụi trần thế này, mỗi ngày nói chuyện gì với nhau? Chuyện phi thăng thành tiên hay thiên kiếp?

"Chậc chậc chậc."

Ngẫm lại thì người đẹp như bác sĩ Thời cũng không đến lượt người bình thường thưởng thức.

Chuông điện thoại của Đàm Mặc Bảo vang lên, là mẹ kế của cô gọi đến.

Bà Dương nói câu đầu tiên đã vô cùng chối tai: "Đừng quên đến bệnh viện làm kiểm tra."

Biết ngay là chẳng có chuyện gì tốt lành! Dù sao cô cũng chỉ là kho máu của Đàm Hoan Hề thôi, phải kiểm tra sức khỏe theo định kỳ, bà Dương luôn theo dõi rất sát sao.

Đàm Mặc Bảo đáp lại bằng tiếng cười: "Ha ha."

Cô chỉ trả lời có lệ, bà Dương lại không vui nói: "Nói chuyện đàng hoàng xem? Không có quy củ gì hết."

Thời gian gần đây bà Dương đột nhiên thay đổi, không chỉ mời giáo viên dạy lễ nghi, tư thế đi đứng và dáng ngồi cho cô, còn đưa cô đến những nơi thượng lưu, làm quen với bà Trương bà Lý bà Vương. Bà ta gióng trống khua chiêng nói với mọi người nhà họ Đàm có hai đứa con gái. Tóm lại là vô cùng kỳ lạ, cô nghĩ rằng bà Dương mắc bệnh nặng rồi.

Nghĩ như vậy, Đàm Mặc Bảo vô cùng thành khẩn hỏi bà Dương: "Dì có muốn uống thuốc Thanh Tâm không? Có thể trị dùng cho thời kỳ mãn kinh đó. Uống một viên bảo đảm vui vẻ như thần tiên."

Bà Dương nổi trận lôi đình: "Cô..." Bà nhịn xuống, cũng lười châm chọc lại, trực tiếp hỏi, "Gần đây có người nào kỳ quái xuất hiện bên cạnh cô không?"

Sao lại đột nhiên quan tâm đến cô?

Vừa đáng sợ vừa kỳ lạ, Đàm Mặc Bảo nổi da gà khắp người: "Dì có âm mưu gì với tôi hả?"

Bà Dương tức giận nâng giọng lên đến quãng tám: "Hỏi thì trả lời cho đàng hoàng."

Được rồi, Đàm Mặc Bảo ngoan ngoãn trả lời: "Không có, chỉ có mỗi dì là kỳ quái thôi." Đàm Mặc Bảo mặc dù vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng vẫn thật lòng hỏi thăm, "Dì đến thời kỳ mãn kinh rồi sao? Có cần..."

"Tút tút tút tút..."

Bà Dương ngắt điện thoại.

Đàm Mặc Bảo cảm thấy nhất định là bà Dương đến thời kỳ tiền mãn kinh rồi, cô vừa cảm thán cho ngày tháng sau này của mình vừa đi xuống tầng hầm đỗ xe của bệnh viện.

Thời Cẩn vừa phẫu thuật xong, thay đồ giải phẫu ra rồi lập tức đến phòng bệnh.

Trợ lý Tiêu Dật cầm điện thoại đến cho Thời Cẩn, biết anh có bệnh sạch sẽ cậu còn bọc lại bằng găng tay y tế: "Bác sĩ Thời, có ai cứ gọi điện cho anh liên tục, không biết có chuyện gì gấp không, tôi mang đến cho anh luôn."

Thời Cẩn lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy người gọi, sự u ám trong đôi mắt anh vài ngày nay nhanh chóng biến mất. Anh gọi lại, lập tức có người bắt máy.

"Sênh Sênh." Giọng nói mang theo vui sướng.

Khương Cửu Sênh hỏi anh: "Anh vừa làm phẫu thuật xong sao?"

"Ừ." Thời Cẩn cầm điện thoại bước ra khỏi phòng bệnh, khóe môi hơi cong lên, "Sênh Sênh, em gọi cho anh, anh rất vui."

Anh vẫn luôn đợi cô bình tĩnh lại, đợi cô luyến tiếc anh, đợi cô nhớ anh rồi sẽ trở về với anh. Trước khi cô đến tìm anh, Thời Cẩn không dám làm phiền đến Khương Cửu Sênh, nhớ nhung khắc sâu tận xương tủy nhưng chỉ có thể đợi chờ.

Cô dừng vài giây rồi nói: "Em về Giang Bắc rồi."

Thời Cẩn ngây ngẩn cả người.

Cô còn nói: "Thời Cẩn, em muốn gặp anh."

Giọng cô nhẹ nhàng tựa trong mơ, lại hư ảo như có như không.

Anh ngơ ngác hồi lâu, hạnh phúc ngập tràn, đầu mày khóe mắt lộ ra ý cười: "Em ở đâu? Anh đi tìm em."

Dường như cô đang lái xe, bên kia điện thoại nghe được tiếng gió lùa cửa sổ cùng với tiếng xe cộ ồn ào trên đường. Giữa tiếng người xe như nước chỉ có âm thanh trong veo của cô: "Anh đừng đi, ở bệnh viện chờ em."

Thời Cẩn vô cùng nghe lời lập tức đáp: "Được, anh chờ em."

Khương Cửu Sênh không nói nữa, nhưng cũng không cúp điện thoại.

"Sênh Sênh."

"Ừ."

"Sênh Sênh." Anh lại trầm giọng gọi một tiếng, thanh âm du dương, vừa dịu dàng lại vừa lưu luyến.

Trái tim cô như tan chảy, kiên nhẫn trả lời anh: "Vâng."

Mặc dù cô giận anh nhưng lòng vẫn thương anh. Khương Cửu Sênh không quan tâm Thời Cẩn đã làm ra chuyện tàn nhẫn gì. Cô không thể khống chế nổi trái tim mình, không hận được anh. Lòng cô từng mâu thuẫn dằn vặt, nhưng lại không nỡ trút giận vào anh.

Thời Cẩn thấp giọng nói: "Anh nhớ em."

Không nên gieo mầm tương tư, bằng không hạt mầm đó sẽ trờ thành nỗi thương nhớ khắc cốt ghi tâm.

Ánh mặt trời dưới hoàng hôn tháng Bảy vẫn vô cùng nóng bức, đến cơn gió thổi qua cũng mang theo cảm giác khô nóng.

Chiếc Volvo màu bạc chạy đến cổng bãi đậu xe số một rồi hạ kính xe xuống. Bác Tề bảo vệ mở cửa sổ nhoài người ra xem, nhìn thấy biển số xe lập tức nhận ra người quen. Ông nở nụ cười chào hỏi: "Cô Khương đến thăm bác sĩ Thời sao?"

Vì Khương Cửu Sênh thường xuyên ghé qua bệnh viện Thiên Bắc, nên bảo vệ bãi xe đều quen mặt cô.

Cô gật đầu cười hỏi: "Cháu có cần đăng ký không?" Thông thường người ngoài đến đều phải đăng ký, có là người nhà bác sĩ cũng không ngoại lệ.

Bác Tề khoát tay ra hiệu: "Không cần phiền phức, tôi nhớ biển số xe của cô Khương mà, cô cứ lái thẳng vào đi."

Cô Khương lái chiếc xe của bác sĩ Thời, biển số 0902 vô cùng dễ nhớ.

Khương Cửu Sênh: "Cảm ơn chú."

Bác Tề vội vàng phất tay: "Cô Khương khách sáo rồi." Lần trước cô Khương còn cho bác mười mấy chữ ký. Cô Khương vừa xinh vừa lễ phép, tính tình rất tốt, không hề mắc bệnh ngôi sao. Người như vậy vô cùng xứng đôi với bác sĩ Thời.

Khương Cửu Sênh kéo cửa kính lên rồi cho xe chạy vào bãi.

Trong bãi giữ xe, Đàm Mặc Bảo đang chậm rãi đi tới, nhờ ơn bà Dương mà cô đã trở thành cô Hai nhà họ Đàm trong chớp mắt. Bệnh viện vô cùng khách khí với cô, làm kiểm tra xong còn tiễn đến tận cửa. Chỗ cô đỗ xe cũng ngay vị trí đắc địa.

Đàm Mặc Bảo đi vừa đi về phía chiếc xe đỏ của mình vừa cúi đầu gọi điện thoại.

Mấy hôm trước cô cùng với streamer Tiên Thảo kết hợp trị tiểu tam Lãnh Nhi kia, hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã bèn kết bạn với nhau, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Đàm Mặc Bảo cười to: "Ha ha ha, không phải tôi nói rồi sao, giám đốc nhà máy là anh họ của tôi, thuốc Thanh Tâm miễn phí cô có cần không tôi gửi cho vài lọ."

Tiên Thảo không cần thuốc Thanh Tâm của cô. Nghe Đàm Mặc Bảo như quảng cáo bán hàng đa cấp, không đáng tin chút nào.

Đàm Mặc Bảo vô cùng đứng đắn nói: "Tôi tặng fan thuốc Thanh Tâm thì sao chứ? Vô cùng thực tế. Tôi cũng đã dùng qua rồi, lúc nóng trong người uống một viên hiệu quả tốt lắm. Vẫn tốt hơn bạch liên hoa Lãnh Nhi kia đi tặng quần lót. Trên mạng bây giờ đúng là lớp sau không bằng lớp trước, ngay cả quần lót cũng đem tặng được. Mà nếu tặng thì cũng thành tâm thành ý một chút, con nhỏ Lãnh Nhi kia tặng quà lại còn làm trò cười. Cô không biết đâu mấy cái quần đó đều là hàng bỏ đi nhà may thu về. Có một fan của tôi nhận được, mở ra xem thì nhãn mác còn chưa được xóa sạch, trên đó vẫn còn dòng chữ nệm nằm thoải mái. Ha ha ha ha, tặng đồ bỏ cũng thôi đi, lại còn không chọn kỹ, làm mất mặt streamer chúng ta như vậy, tôi cũng chịu thua cô ta."

Đàm Mặc Bảo đang nói đến hăng say chợt có người vỗ vai cô.

Cô quay đầu lại thì nhìn thấy hai người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt bình thường, một người cao một người thấp, làn da ngăm đen. Người cao hơn hỏi cô: "Cô là người nhà họ Đàm đúng không?"

"Một lát nữa tôi gọi lại cho cô." Đàm Mặc Bảo cúp điện thoại cảnh giác đánh giá bọn họ: "Anh là ai?"

Gã đàn ông cao hơn nắm chặt tay cô: "Có trách thì hãy trách ba mẹ cô táng tận lương tâm."

"Anh..."

Đàm Mặc Bảo vừa định ra tay, gã đàn ông đã nhanh chóng rút kim tiêm ra đâm vào người cô. Chưa đến vài giây cả người cô bỗng mềm nhũn, há miệng nhưng không nói được tiếng nào, ý thức dần trở nên hỗn loạn.

Gã đàn ông cao lớn thấy cô đã hôn mê thì kéo người vào chiếc xe bánh mì màu đen. Hắn đóng cửa xe vội vã thúc giục: "Lái xe mau."

Gã đàn ông thấp bé lau mồ hôi trên mặt, tay cầm vô lăng run rẩy, đạp lên bộ ly hợp. Vừa định khởi động xe rời đi đột nhiên có người chặn lại phía trước, gã đàn ông quát: "Mau tránh ra!"

Khương Cửu Sênh không nhúc nhích nhìn gã lái xe chằm chằm: "Để người lại."

Gã đàn ông thấp bé rõ ràng hoảng hốt không biết làm sao, đầu toát đầy mồ hôi.

Gã đàn ông cao lớn ngồi phía sau bình tĩnh hơn nhiều, ánh mắt độc ác ra lệnh: "Không có thời gian nữa, trực tiếp đâm đi."

Gã lái xe quệt quệt mồ hôi trên tay, chần chờ thật lâu rồi cắn răng dùng sức đạp chân ga lao đến.

Khương Cửu Sênh lui về sau, xoay người một vòng tránh khỏi đường xe chạy. Xe của cô đậu quá xa không thể lấy kịp, thời gian cấp bách thậm chí không thể báo cảnh sát.

Không do dự thêm được nữa, cô khuỵu xuống dùng sức nhảy qua thanh chắn an toàn. Khương Cửu Sênh bật người lên cao, một chân đạp trên chiếc xe khác, dùng lực nhảy lên nóc chiếc minibus. Tốc độ xe chạy quá nhanh, lại không có chỗ để bấu víu, hai tay cô đành phải nắm vào thanh trên cửa sổ xe đang mở.

Gã đàn ông ngồi sau thấy thế lập tức kéo cửa xe lên. Hai tay Khương Cửu Sênh nắm chặt khung cửa, xoay người nhảy vào bên cạnh ghế lái.

Xe rời khỏi bãi nhanh chóng chạy đến một đoạn đường lớn thông thoáng. Trong xe đột nhiên xuất hiện thêm người, lại còn nhảy từ cửa sổ vào, gã lái xe thấp bé hoảng hốt trượt tay lái. Chiếc minibus lập tức đánh võng, suýt chút nữa đâm vào dải phân cách. Gã vừa muốn ổn định lại hướng xe thì trên đỉnh đầu đột nhiên bị một vật cứng gí vào.

"Dừng xe." Khương Cửu Sênh ra lệnh.

Gã lái xe quay đầu thấy được họng súng, lập tức luống cuống, mồ hôi rơi xuống từng giọt lớn, sợ đến mức lắp bắp: "Cô ta... cô ta có súng."

Khương Cửu Sênh thường mang theo một khẩu súng nhỏ bên người. Là Thời Cẩn chuẩn bị cho cô, có điều cô chưa bao giờ nổ súng, ngón tay bỗng dưng căng cứng, có hơi run nhẹ. Cô gằn giọng hô: "Lập tức dừng xe!"

Gã lái xe không ngừng run rẩy, xe chạy xiêu vẹo, nhưng tốc độ vẫn không hề giảm.

Gã đàn ông ngồi sau lại bình tĩnh quả quyết hơn. Trong mắt gã toát lên sự tàn độc, lấy con dao bên hông kề lên cổ Đàm Mặc Bảo: "Buông súng ra, bằng không tao giết nó."

Đàm Mặc Bảo hôn mê không thể chống cự, lưỡi dao ấn sâu vào cổ, có thể cắt đứt yết hầu của cô.

Khương Cửu Sênh nắm chặt súng trong tay, dùng sức ấn đầu gã lái xe, lại hô lên: "Dừng xe!"

Gã bị súng chĩa vào đầu, sợ tới mức mặt vàng như nghệ, lòng bàn tay đầy mồ hôi run rẩy mất khống chế. Gã không dám nhúc nhích hoang mang gọi người ngồi sau: "Anh... anh."

Gã ngồi sau hung ác rít lên "Lái xe đi, cô ta không dám nổ súng đâu!"

Khương Cửu Sênh đặt ngón trỏ lên cò súng đè xuống: "Thử xem tôi có dám hay không."

Gã đàn ông lập tức quát lên: "Buông súng ngay!" Thái độ cá chết lưới rách, hắn không chút nương tay ấn con dao Thụy Sĩ vào cổ Đàm Mặc Bảo. Máu trên cổ cô chảy ra, gã uy hiếp, "Không buông tao cắt cổ nó!"

Nói xong lại ấn dao sâu thêm vào cổ Đàm Mặc Bảo.

Gã đàn ông này không hề quan tâm đến tính mạng đồng bọn, có thể thẳng tay giết người.

Nhất thời lại khiến Khương Cửu Sênh không có cách giải quyết. Cô quả thật không dám nổ súng. Nếu nổ súng với tốc độ này có thể tất cả mọi người trên xe sẽ mất nửa cái mạng.

Đúng lúc này Đàm Mặc Bảo bị đau liền tỉnh lại, cô mở mắt rồi sửng sốt vài giây: "Sênh Sênh?"

Gã đàn ông ngồi sau đè bả vai cô, dao vẫn kề trên cổ: "Câm miệng không được kêu." Gã bị chọc giận ấn dao vào cổ cô, "Còn không mau buông súng ra?"

Máu chảy thấm đỏ cổ áo của Đàm Mặc Bảo, cô đau đến mức không nói được tiếng nào.

Khương Cửu Sênh lập tức thỏa hiệp: "Tôi buông." Cô chậm rãi buông súng ra, cố gắng không chọc giận gã ngồi sau, tìm cách đàm phán, "Tôi buông súng, anh không được làm tổn thương cô ấy."

Gã trầm giọng ra lệnh: "Giao súng qua đây."

Khương Cửu Sênh chần chờ ba giây rồi đưa súng ra ngoài cửa xe ném xuống dưới cầu.

Nếu giao súng cho địch thì không còn đường nào để sống rồi.

"Mày..." Gã đàn ông căm tức, cho một tay vào túi áo lấy ra kim tiêm, định đâm vào lưng Khương Cửu Sênh.

Theo bản năng cô trở người bắt lấy cổ tay gã.

Đối phương dùng con dao Thụy Sĩ rạch một đường trên cổ Đàm Mặc Bảo, cô đau đớn rên thành tiếng, gã đạp một chân lên bụng cô, nhìn Khương Cửu Sênh: "Còn phản kháng tao giết con tin."

Đàm Mặc Bảo lắc đầu ý bảo Khương Cửu Sênh đừng quan tâm đến cô.

Khương Cửu Sênh chần chừ một chốc rồi buông tay. Sau lưng cô lập tức tê rần, kim tiêm vừa đâm vào thuốc đã nhanh chóng phát tác. Cả thân người cô mềm nhũn, ngã trên ghế phụ lái, mí mắt bắt đầu nặng trĩu.

Đàm Mặc Bảo hoảng hốt giãy giụa mặc kệ dao kề trên cổ: "Sênh Sênh!"

Gã đàn ông ấn cô xuống: "Câm miệng!"

Đam Mặc Bảo lại nằm im, trên cổ đau đến tê tái. Máu cô đã ngừng chảy, khắp xe tràn ngập mùi máu tươi cùng mồ hôi đàn ông. Cô run rẩy: "Các người là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?"

"Không cần quan tâm tao là ai, thành thật cho tao là được." Ánh mắt gã đàn ông hung ác vô cùng đáng sợ: "Nếu không đừng đứa nào nghĩ đến việc sống sót trở về."

Hai người này rõ ràng là nhằm vào cô, nói cách khác Khương Cửu Sênh vô dụng với bọn họ. Đàm Mặc Bảo hoảng hốt răng đánh lập cập: "Các người không được thương tổn bạn tôi, tôi sẽ không phản kháng. Tuyệt đối không phản kháng." Cô cắn răng. "Bằng không tôi thà bị giết, tôi nói được làm được."