Duy Nhất Là Em

Chương 338: Sênh Sênh bị ngã, Thời Cẩn phát điên




Ngày thứ hai sau khi vụ án được trình lên viện kiểm sát, Từ Hoa Vinh và Từ Bình Chinh bị tạm thời đình chỉ công tác, ông cụ Từ là người chịu trách nhiệm trực tiếp, tài liệu tố cáo vẫn đang tiến hành xác thực. Theo quy trình tư pháp, ông cụ Từ phải bị tạm giam nhưng vì nguyên do sức khỏe nên ông cụ vẫn phải nằm viện theo dõi, tạm hoãn việc tạm giam nhưng vụ án vẫn chưa được xử cho nên theo quy định không được có người vào gặp. Phía cảnh sát đã cử người canh chừng bên ngoài phòng bệnh, chỉ cho phép luật sư ra vào.


“Đây là thông tin về người tố giác.” Hoắc Nhất Ninh đặt tệp tài liệu lên bàn, kéo ghế ngồi xuống.


Thời Cẩn mở ra xem, hỏi: “Đã điều tra thân phận rồi à?”


“Điều tra rồi, có chút khúc mắc với nhà họ Từ, có thể coi là đối thủ chính trị, chỉ có điều,” Hoắc Nhất Ninh xoa cằm, trầm ngâm: “Vụ án này vốn luôn được bảo mật, e rằng người tố giác này không nhận được thông tin theo cách thông thường.”


Sóng gió dồn dập, làm sao có thể là ngẫu nhiên được chứ.


Chắc chắn có người vẫn luôn dõi theo quan sát.


Thời Cẩn cất tài liệu vào trong ngăn kéo: “Để tôi đi điều tra.”


“Được.”


Thời Cẩn nhiều tai mắt.


Hoắc Nhất Ninh liếm răng: “Tưởng Bình Bá thì sao? Có manh mối nào mới không?”


Giọng nói Thời Cẩn trầm xuống, tóm tắt sơ lược: “25 năm trước, Tưởng Bình Bá đã từng kết hôn tại quê nhà.”


Thế thì tốt rồi, có mối quan hệ thì càng dễ dàng bị khống chế.


Bên ngoài cửa phòng bệnh, hai đồng chí cảnh sát đội hình sự số 2 đã canh giữ một ngày rồi, không dám có chút lơ là. Ông cụ Từ không phải người bình thường, lãnh đạo lại rất coi trọng vụ án này, theo dõi vô cùng sát sao. Toàn bộ phòng bệnh ở tầng một đã bị cách ly, không phận sự miễn ra vào.


Luật sư Tống của văn phòng luật sư Đỉnh Thác vừa gặp ông cụ xong, từ phòng bệnh bước ra. Người nhà họ Từ đều đang chờ ở bên ngoài.


“Luật sư Tống,” Từ Thanh Bách hỏi: “Ông tôi nói thế nào?”
“Ông cụ nói, một tháng trước đúng là ông có ký vào một văn bản ủy thác, chỉ có điều ông cho rằng đó là văn bản ủy quyền triển lãm bảo tàng.”


Nói cách khác, văn bản ủy thác là thật, chỉ có điều đã bị luồn lách bóp méo.


Từ Bình Chinh hỏi luật sư Tống: “Phía lão Tưởng thì sao? Ông cụ có biết ẩn tình gì không?”


Luật sư Tống lắc đầu: “Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ ràng, nhưng đúng là có điểm bất thường. Ông cụ nói thứ hai tuần trước, Tưởng Bình Bá có ra ngoài gặp một người. Lúc đó, ông ta chỉ nói là người ở quê lên, nhưng sau khi trở về thì hơi khác thường, lại còn phá lệ uống rượu nữa.”


Còn việc Tưởng Bình Bá đi gặp ai, Từ Thanh Bách đã tìm thấy chiếc xe Tưởng Bình Bá sử dụng ngày hôm đó, hộp đen vẫn còn nhưng nhật ký hành trình di chuyển của ngày đó đã bị xóa đi, cực kỳ kỳ quái.


Thời Cẩn mang đồ về Ngự Cảnh Ngân Loan.


“Có khôi phục được số liệu trong hộp đen không?”


Khương Cẩm Vũ kết nối số liệu với máy tính, ngón tay lướt trên bàn phím, đáp: “Được ạ.” Các dòng mã trên màn hình nhảy nhanh như bay, cậu bổ sung thêm: “Em cần 3 phút.”


Thời Cẩn tựa vào giá sách, đợi 3 phút.


Ngón tay cậu nhẹ nhàng ấn phím enter, hoàn thành nhiệm vụ. Khương Cẩm Vũ vặn khớp ngón tay: “Được rồi.”


Thời Cẩn bước lại, đứng phía sau máy tính: “Gửi địa chỉ cho anh.”


“Vâng ạ.”


Khương Cẩm Vũ nhấn nút gửi rồi dựa vào lưng chiếc ghế chuyên dụng để ngồi trước máy tính, để đôi tay nghỉ ngơi, cầm cốc nước lên uống, nói: “Em đã khôi phục lại tất cả các thông tin bị xóa về Quách Cát Sơn.”


Quách Cát Sơn là người tố giác nhà họ Từ. Khương Cẩm Vũ dùng điện thoại và máy tính điều tra ra toàn bộ dữ liệu trao đổi, thực hiện sàng lọc cao cấp.


“Có liên quan gì đến vụ án buôn lậu của nhà họ Từ không?” Thời Cẩn hơi khom người xuống.


“Có ạ.” Khương Cẩm Vũ đặt cốc xuống, mở kết quả sàng lọc ra: “Hôm qua, Quách Cát Sơn nhận được một email, tập tin đính kèm trong đó chính là bảng kê chi tiết các khoản rửa tiền của nhà họ Từ.”


Vậy thì, Quách Cát Sơn chỉ là cầu nối, bị người ta lợi dụng. Kẻ thực sự muốn xử


“Người gửi văn bản là ai?” Thời Cẩn hỏi.


Khương Cẩm Vũ nói: “Tần Vân Phi.”


Cậu Ba nhà họ Tần, trợ thủ đắc lực trước kia của Tần Minh Lập.


Lúc Thời Cẩn trở về nhà đã gần 9 giờ, Khương Cửu Sênh vẫn chưa ngủ. Cô đang quấn chăn ngồi trên ghế sofa đợi anh, trên bàn có một chiếc máy tính xách tay, đang mở một bộ phim nước ngoài, âm thanh rất nhỏ, gần như không nghe thấy gì.
Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, Khương Cửu Sênh liền nhấn phím dừng phim lại.


Thời Cẩn bước tới: “Sao em còn chưa ngủ?”


Cô rút tay từ trong chăn ra, ôm lấy eo Thời Cẩn: “Em đợi anh mà.”


Chiếc chăn bông dày dặn trượt xuống đất, để lộ mắt cá chân trắng nõn của cô.


Lông mày Thời Cẩn hơi nhíu lại: “Em lại không đi tất rồi.” Anh cúi người bế cô vào phòng, ủ hai bàn chân cô lại, đợi ấm dần lên rồi mới đắp chăn cho cô: “Em nằm xuống trước đã, anh đi pha sữa cho em.”


Khương Cửu Sênh vẫn ôm lấy eo anh, không chịu buông tay: “Thời Cẩn.”


Thời Cẩn và cô cùng ngã dúi vào trong chiếc chăn mềm mại. Anh chống người nằm sấp phía trên cô: “Sao thế em?”


Cô đưa tay ôm cổ anh: “Sự việc lần này có phải nhằm vào em không?”


Thời Cẩn vuốt ve mái tóc cô: “Em đừng suy nghĩ lung tung.”


Cô nằm ngửa, ánh sáng chiếu thẳng vào đôi mắt cô, bóng sáng chập chờn, điểm sáng nhất trong đồng tử phản chiếu hình ảnh mơ hồ của Thời Cẩn.


Giọng nói cô lười nhác: “Nhà họ Từ luôn thân thiện với mọi người, không đắc tội với ai cả, hai anh họ và Sắt Sắt cũng không có kẻ thù.”


Thế thì, chỉ có cô thôi.


“Không liên quan gì đến em hết, là vấn đề của anh.” Thời Cẩn hơi nhướng người lại gần, nhìn vào mắt cô, nói: “Nhà họ Tần ở Trung Nam, nhà họ Tô ở Tây Đường, nhà họ Đằng ở Thường Châu, chỉ cần ba nhà này còn cùng tồn tại thì còn tranh đấu không ngừng. Là do anh lôi em vào, anh là mầm mống tai họa.”


Tham vọng của con người không bao giờ có điểm dừng.
Quyền lực, tiền bạc, kể cả tình yêu, đều là ngòi nổ cho sát hại và chiến tranh. Một khi đã bước vào thế giới trần tục này, trừ khi không có ham muốn gì, bằng không thì khó tránh khỏi tai họa và rắc rối.


Anh sinh ra trong nhà họ Tần, là một gia tộc gió tanh mưa máu bậc nhất, anh phải tự biết lo cho bản thân mình. Anh phải vì cô mà hành động trong sạch quang minh chính đại, thật vô cùng khó khăn.


Rốt cuộc là anh không tốt, lôi cô vào vũng nước đục cùng anh.


“Anh đừng nói những lời như thế, chúng ta đã kết hôn rồi, không có anh hay em.” Khương Cửu Sênh ngửa đầu, hôn lên khóe môi anh, sửa thành: “Là chúng ta.”


Suy nghĩ của cô rất đơn giản, cô đã lựa chọn anh thì cô sẽ tiếp nhận những khuyết điểm của anh một cách vô điều kiện, không có gì phải than vãn. Có được Thời Cẩn, có được tình cảm sâu sắc của anh, dù phải trả bất cứ giá nào cô cũng bằng lòng.


“Sênh Sênh.”


“Dạ.”


Thời Cẩn hỏi cô: “Em có tin anh không?”


Cô híp mắt, nghiêng đầu, vừa đúng đối diện với ánh đèn hơi chói mắt, cô đáp không chút do dự: “Em tin anh.”


Cô tin vào sự sống, tin vào cái chết, tin vào số mệnh và cô cũng tin anh. Con người cô lười biếng quen rồi, đã dựa vào bờ vai của Thời Cẩn thì không muốn nhúc nhích nữa, là ngã xuống hay đứng lên, là thành công hay thất bại, cô tùy theo số mệnh và cũng sẽ theo anh.


Thời Cẩn giơ tay, che đi ánh đèn hơi chói mắt trước mặt cô: “Em và nhà họ Từ đều là lãnh thổ của anh. Anh sẽ bảo vệ tốt cho cả hai.”


Đột nhiên cô nhớ tới một lời thoại trong bộ phim “Đế hậu”, là Oanh Trầm nói với Dung Lịch. Lúc đó, quân địch đã kéo đến sát tường thành, Oanh Trầm đứng trước mười vạn quân địch, quay đầu nhìn lên tường thành, nói với hoàng đế của nàng, nói với người đàn ông nàng yêu thương: Vì người mà gió tanh mưa máu, vì người mà cầm kiếm giết địch, cho dù phải chết nơi sa trường thì cũng là niềm vinh hạnh của thần.


Ngày hôm sau, mưa to gió lớn.


Tần Vân Phi bị đẩy ngã sõng soài trên mặt đất, hắn ta kêu lên đau đớn, vừa ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt hắn là một cặp mắt đen tuyền.
Tầng thượng của khách sạn, phía trước cửa sổ. Thời Cẩn ngồi trên chiếc ghế màu đen, sau lưng anh là thành phố đang chìm trong sấm chớp dữ dội, từ trên cao nhìn xuống, vừa nhỏ bé vừa chật chội.


Anh hơi ngước mắt lên, đôi mắt đen kịt: “Là ai đã sai khiến mày?”


Tần Vân Phi chống tay đứng dậy: “Không ai cả.” Ánh nhìn liếc xéo, gương mặt khiêu khích: “Chỉ là tao nhìn mày không thuận mắt nên hại mày thôi.”


Tần Trung đạp một cước vào lưng hắn ta.


Hắn ta ngã chúi xuống mặt đất, đau đớn đến mức khuôn mặt méo mó, nghiến chặt răng, sự căm giận trong ánh mắt sắp bốc lên ngập đầu.


“Không nói hả?” Thời Cẩn từ tốn nói, lạnh lùng quan sát hắn ta.


Tần Vân Phi nhổ một bãi nước bọt: “Tao không có gì để nói hết.” Hắn ta hất cằm, đồng tử đỏ thẫm: “Mày cứ coi như báo ứng của mày đi. Mày phá sập nhà họ Tần, hại chết ba và anh Hai, còn bàn tay này của tao nữa,” hắn sờ vào vết sẹo trong lòng bàn tay phải, nghiến răng: “Cũng là do mày mà ra.”


Lúc ấy, hắn đã phóng hỏa đốt căn nhà của Thời Cẩn, cũng đêm hôm đó, hắn ăn một phát đạn, bàn tay thủng một lỗ, tinh thần phân liệt, chẳng khác gì kẻ vô dụng.


Thời Cẩn nhíu mày, mất kiên nhẫn: “Thắng làm vua thua làm giặc, cần gì đến nhiều lý do như thế.” Anh đứng dậy, chầm chậm tiến tới: “Vẫn không nói chứ gì?”


Tần Vân Phi ngẩng đầu, lùi về phía sau theo bản năng.


Thời Cẩn giơ tay lên.


Tần Trung đưa cho anh một khẩu súng.


“Cách” một tiếng, đạn đã lên nòng. Động tác của anh vô cùng thong thả, bàn tay lướt nhẹ theo đường nét trên báng súng, từ tốn đùa nghịch.


Mũi chân Tần Vân Phi chạm đất, vô thức lùi về sau: “Giết, giết tao thì mày phải ngồi tù, tao… tao cũng không thiệt thòi gì.”


Lông mi phía đuôi mắt Thời Cẩn hơi nheo lại, ánh mắt hạ xuống: “Ai nói là tao muốn giết mày.”


Vừa dứt lời thì họng súng bất chợt đưa lên.


Đồng tử đôi mắt Tần Vân Phi lập tức co rúm lại, trong chốc lát trở nên hốt hoảng muôn phần.


“Cánh tay này của mày vô dụng rồi chứ gì,” Ánh mắt Thời Cẩn lướt qua, dừng lại ở cánh tay phải của hắn: “Thế thì vẫn còn một tay nữa.”


Tần Vân Phi rút phắt tay về phía sau, ngẩng đầu nhìn anh, vừa lo lắng vừa sợ hãi, buột miệng nói: “Con người mày táng tận lương tâm như thế, không sợ báo ứng lên người Khương Cửu Sênh sao?”


Ánh mắt Thời Cẩn bỗng tối sầm, bão tố ngoài cửa sổ như dồn hết vào đôi mắt anh: “Tao không cho phép mày nhắc đến tên của cô ấy.”


Khương Cửu Sênh, là vảy ngược của anh.
Tần Vân Phi cao giọng, giương mắt: “Còn có đứa con chưa ra đời của mày nữa chứ…”


Giọng nói đột nhiên im bặt.


Họng súng đen ngòm chợt ấn vào giữa trán hắn, những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên đầu đổ xuống, hắn câm như hến, toàn thân run lên bần bật.


Thời Cẩn dám chứ, anh dám bắn đó.


“Cậu Sáu!” Tần Trung kinh sợ: “Xin cậu hãy suy nghĩ cho kỹ.”


Thời Cẩn để ngoài tai, bóng tối cuộn xoáy trong đáy mắt, âm u lạnh lẽo.


Sát khí, mãi không tan.


Lòng bàn tay Tần Trung đầy mồ hôi lạnh, anh sợ Thời Cẩn nhất thời kích động mà giết người. Vừa may, tiếng chuông điện thoại reo lên, phá tan bầu không khí khiến người ta kinh hồn bạt vía đang tràn ngập khắp căn phòng.


Tần Trung dè dặt tiến lên, nhắc nhở: “Cậu Sáu, cậu có điện thoại ạ.” Không thấy Thời Cẩn thu tay về, anh vội vã nói tiếp: “Có thể là của mợ ạ.”
Vẻ mặt đằng đằng sát khí của Thời Cẩn trở nên dịu dàng hơn, anh rút tay lại, nhấn nút nhận điện thoại.


“Bác sĩ Thời…”


Là Mạc Băng, giọng nói rất vội vã: “Cậu mau đến bệnh viện đi!”


Nét mặt Thời Cẩn bỗng nhiên trở nên căng thẳng, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại, gân xanh lúc ẩn lúc hiện: “Sênh Sênh… Cô ấy làm sao?” Giọng anh bắt đầu run rẩy.


Mạc Băng nói: “Cô ấy bị ngã ở trường quay.”


Bàn tay cầm điện thoại của anh siết lại quá chặt, đầu móng tay đỏ lên như máu, ánh sáng cuộn xoáy nơi đáy mắt là giông bão đang nổi lên.


Tần Vân Phi cười lạnh: “Báo ứng đến nhanh thật đấy.”


Thời Cẩn xoay người, đạp vào ngực hắn ta, ánh mắt như bụi cây có gai đang bốc cháy rừng rực. Anh giẫm lên mu bàn tay tàn phế của hắn ta: “Đừng có khiêu khích tao, tao sẽ giết mày đấy.”


Bệnh viện Thiên Bắc.


Khi Thời Cẩn đến thì vừa lúc Mạc Băng từ phòng bệnh bước ra. Cô nhìn người anh phủ đầy gió mưa và sương lạnh, sững sờ một lúc.


“Sênh Sênh thế nào rồi?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Đuôi mắt anh đỏ ửng, lúc nhìn người khác thì giống như hai đốm lửa bắn ra ngoài vậy.


Mạc Băng nói: “Vẫn ổn.”


Người anh đẫm mưa gió và hơi lạnh, giọng nói và ánh mắt cũng lạnh, giọng anh căng cứng, run rẩy không thành lời: “Đứa bé thì sao?”


“Sênh Sênh giữ chặt bụng nên đứa trẻ không vấn đề gì.”


May mắn thay, là một phen hú vía.


Thời Cẩn thở phào nhẹ nhõm, lông mi từ từ rủ xuống, che đi màu đen u tối nơi đáy mắt.
Mạc Băng lấy một viên bi từ trong túi ra đặt trong lòng bàn tay, nói: “Đây là vật được phát hiện tại trường quay, không chỉ khiến mình Sênh Sênh bị ngã. Có rất nhiều viên bi trong suốt như thế này rải rác ở khắp trường quay, nhưng hôm nay không có đứa trẻ nào đến cả.” Mạc Băng căn bản có thể khẳng định: “Đây không phải là tai nạn ngoài ý muốn.”


Nhưng người qua lại phim trường đông như trẩy hội, không dễ gì để tìm ra được kẻ đó là ai.


Thời Cẩn liếc nhìn viên bi: “Hủy bỏ hết tất cả các chương trình phía sau của Sênh Sênh cho tôi.”


Hôm nay, “Đế hậu” vừa quay xong nên Mạc Băng cũng không có ý kiến gì: “Được thôi.”


Anh không nói gì thêm, bước vào phòng bệnh.


“Thời Cẩn.”


Khương Cửu Sênh đang ngồi trên giường bệnh, chăn đắp trên chân, vẫn còn đang mặc trang phục diễn, chiếc váy cổ trang phức tạp, tà váy sau màu hạnh nhân phủ dài trên giường.


Thời Cẩn bước tới, không nói lời nào chỉ cúi mình ôm chặt lấy cô, bàn tay đặt trên eo cô còn đang run rẩy.


Nhất định là anh đã sợ chết khiếp rồi.


Khương Cửu Sênh vỗ nhẹ lên lưng anh: “Không sao rồi anh.” Cô không hề hấn gì cà, lúc bị ngã, cô chống tay đỡ được cơ thể. Là Mạc Băng không yên tâm, bắt cô đến bệnh viện kiểm tra.


Thời Cẩm im lặng, dùng lực ôm chặt lấy cô.


Gương mặt anh tựa lên vai cô, lạnh lẽo vô cùng, hơi lạnh từ người anh phả lên mình cô nhưng cô không trốn tránh mà để yên cho anh ôm như thế: “Em rất nhanh nhẹn, sẽ không để bảo bối của chúng ta bị thương đâu.”


May mắn thay cô không phải là người phụ nữ yếu đuối tay không tấc sắt, cô có chút bản lĩnh phòng thân.


Thời Cẩn buông tay, cặp mắt đen tuyền im lặng trầm xuống, cứ sâu lắng như thế, cố gắng kiềm chế và ngấm ngầm chịu đựng, anh hỏi cô: “Em ngã thế nào?”


Khương Cửu Sênh giơ tay phải lên: “Tay hơi trẹo một tí.”


Ống tay áo cổ trang rất rộng, trong ngoài tổng cộng ba lớp, lớp ngoài bọc lớp trong. Thời Cẩn xắn tay áo cô lên để lộ cổ tay, chỗ khớp cổ tay đã hơi sưng đỏ.


Anh nắm lấy tay cô, chăm chú quan sát xương bàn tay: “Em chảy máu rồi này.”


“Chỉ xước da thôi, em đã khử trùng rồi.”


Cô định rút tay về nhưng Thời Cẩn nắm chặt tay cô không buông, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay cô, hàng lông mi dài lặng lẽ rủ xuống, che lấp cảm xúc nơi đáy mắt: “Em không được uống thuốc.”


“Em biết rồi.”


Sau đó, anh chỉ im lặng hồi lâu không lên tiếng, anh mím nhẹ môi, màu đỏ nhạt nhòa hòa lẫn màu trắng bệch lạnh lẽo. Động tác xoa bóp của anh rất nhẹ nhàng, nhưng nhìn lại giống như đang dùng lực rất mạnh, ngón tay lạnh lẽo đang run lên nhè nhẹ.
Trạng thái của anh rất bất thường.


Khương Cửu Sênh kéo tay áo anh: “Thời Cẩn.”


Anh không đáp lời.


Cô nhẹ giọng đi rất nhiều: “’Đế hậu’ kết thúc rồi, sau này em sẽ cố gắng không bước chân ra ngoài nữa.” Bàn tay cô níu chặt lưng áo anh, giọng nói nhẹ nhàng vỗ về: “Em sẽ tránh mọi sự cố ngoài ý muốn, anh đừng lo lắng nữa được không?”


Bỗng nhiên, Thời Cẩn ngước mắt lên: “Không phải là sự cố ngoài ý muốn.” Đôi mắt anh ánh lên màu đỏ tươi như máu: “Có người muốn hại em.”


Thật đáng chết….


Cô nhìn vào mắt anh, ngây người bởi sát khí đằng đằng trong đôi mắt ấy, hình như có một cặp dã thú đang vùng vẫy muốn thoát ra ngoài.


Cổ tay cô hơi đau, anh nắm chặt quá, cô cựa quậy một chút: “Thời Cẩn.”


Thời Cẩn giật mình hoàn hồn, buông tay, hoảng hốt lùi về sau, né tránh ánh mắt của cô: “Sênh Sênh, em nghỉ ngơi trước đi, anh cần yên tĩnh một lát.”


Vừa dứt lời, anh cuống cuồng chạy ra khỏi phòng bệnh.


Nếu còn ở lại thì anh sẽ không nhịn nổi nữa, toàn bộ những nhân tố tàn nhẫn trong thân thể anh đang náo động, kêu gào, muốn thoát ra ngoài, muốn cắn xé, muốn sát hại, muốn phá hoại, muốn phát tiết.


Từ sau khi yêu cô, anh rất ít khi rơi vào trạng thái như thế này, không khống chế nổi ham muốn hủy diệt bên trong cơ thể, còn kích động nóng nảy muốn báo thù.


“Rầm!”


Chiếc gương trong phòng khử trùng dành cho phẫu thuật vỡ tan thành trăm ngàn mảnh. Chiếc bình thủy tinh đựng dung dịch khử trùng đập vào gương làm dung dịch bên trong bắn tóe ra khắp nơi.


Từ Thanh Bách vừa làm phẫu thuật xong, tay còn chưa kịp rửa đã bị dọa cho một phen hú hồn. Anh ngẩng đầu nhìn, thấy bên trong chiếc gương bị vỡ vụn là một gương mặt u ám, khóe mắt một màu đỏ au.


Mảnh thủy tinh bắn lên mặt anh, tạo ra một vết cắt ứa máu.


Một lúc sau, Từ Thanh Bách mới hoàn hồn, giữ chặt tay anh lại: “Thời Cẩn, cậu phát điên cái gì thế!”


Trong mắt anh ngoài sự lạnh lẽo ra thì tràn đầy sát khí, anh nói: “Tôi sắp phát điên rồi.”


Nóng nảy mất kiểm sát, hơn nữa còn có xu hướng bạo lực.


Xong rồi, bệnh cũ tái phát rồi.


Từ Thanh Bách vội đóng cửa lại, đúng lúc có hai bác sĩ khác định bước vào: “Bác sĩ Triệu, bác sĩ Thôi, hai người đi sang phòng bên cạnh được không? Tôi và bác sĩ Thời có một số chuyện cần giải quyết riêng.”
Bác sĩ Triệu và bác sĩ Thôi ngó vào trong, nhìn đúng vào cặp đồng tử phản chiếu trong gương, đột nhiên sởn gai gốc, khựng người lại, vội vã lánh đi. Thật là khó hiểu, bác sĩ Thời làm sao vậy, ánh mắt ấy… Quả là muốn làm cho người ta chết khiếp!


Từ Thanh Bách đóng cửa lại: “Cậu có thể kiểm soát tâm trạng của mình không?”


Sắc mặt anh u ám, sát khí ngùn ngụt: “Tôi không làm được.”


Anh quay người, cầm con dao phẫu thuật lên.


Từ Thanh Bách ngây người, quát lớn: “Cậu cầm dao làm gì hả? Mau bỏ xuống cho tôi!”