Duy Nhất Là Em

Chương 351: Tô Phục bị làm nhục. Muốn một xác hai mạng




Trại tạm giam Giang Bắc.

Mã số 0712, Tô Phục, nữ, 31 tuổi, buôn lậu, rửa tiền, buôn bán ma túy, gϊếŧ người, bị tuyên án tử hình, lập tức thi hành.

Quản giáo kiểm tra đối chiếu hết các thông tin, nói qua cửa sổ nhà tù: "6 giờ sáng thứ Năm hành hình."

Đối phương không nói lời nào.

Quản giáo ngẩng đầu lên.

Hắn ta khoảng chừng 40 tuổi, tóc ít, đỉnh đầu hơi hói, rất lùn, hơi béo, đôi mắt vừa hẹp vừa dài híp lại nhìn người phụ nữ trong phòng giam, ánh mắt nửa dò xét nửa không: "Có muốn gặp mặt người thân không? Nếu có thì nộp đơn xin phép trong ngày hôm nay."

Tô Phục đầu cạo trọc ngồi dưới đất lắc đầu.

Ba của cô ta cũng đã bị Tô Vấn tống vào đây, hắn đã chặn hết mọi đường sống của cô ta rồi.

Quản giáo nhếch mép thu tầm mắt lại, đã lâu rồi hắn ta chưa từng thấy nữ tù nào xinh đẹp như vậy, lại còn là một nhân vật công chúng.

Hắn ta lại hỏi: "Di chúc thì sao?"

Tô Phục đứng dậy, đưa một phong bì ra ngoài cửa sổ.

Quản giáo mở ra xem qua: "Đây không phải là di chúc."

Cô ta ngẩng mặt lên. Đầu cạo trọc, các góc cạnh trên gương mặt hiện ra rõ ràng, sắc nét hơn: "Đưa nó ra ngoài giúp tôi."

Giọng điệu vẫn cứng cỏi như trước đây, không hề giống một tử tù.

Tay quản giáo thò đầu ra ngó quanh hành lang, hai quản giáo nữ đi cùng hắn ta đang nói chuyện ở ngoài hiên một cách vô cùng hăng say, không hề chú ý tới bên này.

Hắn ta hạ giọng: "Tại sao tôi phải đưa nó ra ngoài giúp cô?"

Cô ta mở tay ra, trong lòng bàn tay có một tấm thẻ ngân hàng: "Trong đây có 500 nghìn tệ. Sau khi đưa đồ tới nơi thì tôi sẽ nói cho anh biết mật khẩu."

Tay quản giáo nghiêng người đứng chắn tầm nhìn của quản giáo nữ ở bên ngoài. Cơ thể hơi mập mạp của hắn ta ngăn ánh sáng chiếu qua cửa sổ lại, hắn ta cầm chiếc thẻ, sờ sờ mặt thẻ rồi hỏi: "Trước kia cô là phát thanh viên của CCTV đúng không?"

Tô Phục lạnh lùng nhìn hắn ta: "Còn điều kiện gì nữa?"

Đối phương cười nhếch mép, để lộ ra hai hàm răng vàng khè, hắn quay lưng lại hai người quản giáo nữ, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Tô Phục không hề e dè: "Một giờ đêm tôi sẽ tới đây."

Cô ta bật ra tiếng cười chế nhạo, ánh mắt lạnh đến rợn người. Ánh sáng không chiếu được vào phòng giam, cả người cô ta chìm trong u ám: "Anh có biết tôi là người như thế nào không?"

Dám ham muốn có được cô ta cơ đấy.

Tay quản giáo xoa xoa chiếc cằm lún phún râu: "Biết chứ, là tử tù chứ là gì." Giọng điệu ngả ngớn, dè bỉu.

Cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông kia, trong mắt hiện lên hai ngọn lửa, hận không thể thiêu người trước mắt thành tro bụi.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Cô ta cũng có ngày hôm nay.

"Không muốn à? Vậy thì thôi đi."

Tay quản giáo dứt khoát ném thẻ ngân hàng và phong bì xuống đất, cười giễu cợt một tiếng rồi quay đầu rời đi.

Tô Phục khẽ cắn môi, nắm chặt tay thành nắm đấm: "Chờ đã."

Tay quản giáo quay lại, nhếch môi cười: "Vậy mới đúng chứ, đã sắp thi hành án tử hình rồi, còn giả bộ trinh tiết làm gì nữa."

Hắn ta chìa tay ra.

Tô Phục ngồi xuống nhặt túi phong bì và thẻ ngân hàng lên đặt vào trong tay tên quản giáo. Hắn lật tay lại sờ soạng mu bàn tay của cô ta. Cô ta cắn môi, trong miệng đầy mùi máu tanh.

Thắng làm vua thua làm giặc, bây giờ cô ta giống như chó hoang sắp chết, sao cô ta có thể cam tâm được chứ.

Cô ta chết thì cũng phải có người chôn theo.

Lông mi của cô ta rủ xuống, che khuất toàn bộ sát khí hung hiểm và sự điên cuồng trong đáy mắt.

Bên kia hành lang, nữ quản giáo đang giục: "Lão Hoàng, đối chiếu xong chưa?"

Tay quản giáo nhét đồ vào trong tay áo, liếc mắt nhìn vào trong phòng giam thêm một lần rồi nói: "Xong rồi đây."

Đêm đó, bầu trời đầy sao, đêm đầu xuân lúc nào cũng vô cùng dịu dàng, ánh trăng rất nhạt, gió rất nhẹ, ánh đèn thành phố rất đẹp.

Đứng trên tầng cao nhìn xuống, ánh sáng lấp lánh, vừa rực rỡ vừa mê ly.

A Di đẩy cửa bước vào phòng. Người đàn ông môi hồng răng trắng, lúc cúi đầu thoạt nhìn rất ngoan hiền, nhưng anh ta vừa ngước mắt lên liền lộ ra ánh mắt rất hung ác.

Trong phòng đang phát một ca khúc soft rock, giọng hát hơi khàn khàn rất dễ chịu, không hề ồn ào.

A Di tiến lên, nói: "Cậu chủ, trại tạm giam gửi tin tức tới." Hắn đặt tài liệu lên bàn.

Thường Minh đưa ngón tay thon dài ra lật hai trang, rồi lại dựa vào ghế sofa: "Cứ làm theo kế hoạch của cô ta đi."

A Di không nhúc nhích, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại, có lời muốn nói nhưng lại không dám tùy tiện.

Thường Minh cầm ly rượu vang, ánh mắt chiếu vào màn hình trong phòng.

MV này đã được quay từ mấy năm trước. Lúc đó Khương Cửu Sênh mới hơn 20 tuổi, không thích cười, tính tình vừa trầm lặng vừa lạnh lùng. Cô cầm cây đàn guitar trong tay, vừa đàn vừa hát, giọng hát khàn khàn, trầm thấp.

Anh ta vẫn chăm chú theo dõi MV trên màn hình, hơi mất tập trung: "Nói."

Lúc này A Di mới lên tiếng: "Cậu chủ, đã lấy được mạng lưới giao dịch của nhà họ Tần rồi, vì sao cậu còn nấn ná chưa chịu quay về Miên Châu? Cậu..."

Hắn dừng lại rất lâu, cẩn thận dò xét sắc mặt của cậu chủ: "Tại sao cậu lại nhất quyết muốn đối đầu với cậu Sáu nhà họ Tần chứ?"

Nhà họ Tần đã rút lui khỏi thị trường giao dịch ngầm, không còn cạnh tranh với nhà họ Đằng bọn họ nữa, rõ ràng đã là nước sông không phạm nước giếng rồi mà.

Tô Phục đã là đồ bỏ đi, vô dụng rồi, hà cớ gì phải làm bạn với cô ta, lại còn muốn đi vuốt râu cọp nữa.

A Di nghĩ mãi vẫn không hiểu, chỉ có thể chắc chắn một điều là Tô Phục đã không còn giá trị gì nữa, không cần bận tâm. Nhất định là cậu chủ còn có mục đích gì đó khác nên mới thuận nước đẩy thuyền chơi đùa với cô ta.

Thường Minh lắc lắc ly rượu, không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại: "A Di có cực kỳ thích thứ gì đó không?"

A Di suy nghĩ một chút: "Mèo."

Hắn hỏi cậu chủ: "Có tính không?"

Thường Minh nhấp một ngụm rượu, bờ môi nhợt nhạt được rượu nhuộm đỏ hơn một chút, anh ta lại hỏi A Di: "Nếu có một con mèo rất đẹp, cậu rất muốn có nó, thì cậu sẽ làm thế nào?"

A Di lại suy nghĩ một chút: "Bắt lấy nó."

Bọn họ làm vệ sĩ nên đều luôn thẳng thắn không vòng vo, gặp chuyện thì dùng nắm đấm để giải quyết.

Thường Minh mỉm cười gỡ kính mắt xuống, con ngươi màu xanh biếc âm u: "Nếu con mèo kia đã có chủ rồi.

Nếu như con mèo xinh đẹp kia là của người khác, nếu như thế thì... A Di nói: "Cướp lấy."

Thường Minh nhìn hắn: "Nếu chủ nhân của nó không đồng ý."

Hắn trả lời không cần suy nghĩ: "Dùng biện pháp mạnh để cướp về."

Dùng nắm đấm để nói chuyện, là tác phong của hắn từ trước đến giờ.

Nói đến đây, A Di lại càng không hiểu, rõ ràng đang nói Thời Cẩn tại sao lại vòng tới con mèo rồi. Hắn gãi đầu, nghĩ mãi không thông.

Thường Minh nới lỏng cà vạt ra, ở chỗ xương quai xanh có một nốt ruồi nho nhỏ. Anh ta nói với giọng điệu lười nhác: "Thời Cẩn chính là người chủ đó."

Một lúc lâu sau A Di mới hiểu ra; "Cậu chủ muốn cướp mèo của Thời Cẩn à?"

Thường Minh chỉ cười cười không tiếp lời, cầm ly rượu đỏ lên chậm rãi thưởng thức.

Cửa căn phòng bị đẩy ra. Một cô gái với lối ăn mặc thoải mái chầm chậm bước vào. Cô ta mặc áo hoodie với quần jean, mái tóc dài buông xõa, không trang điểm. Cô ta ngẩng đầu lên.

A Di nhìn cô ta rồi lại nhìn cô gái đang vừa đàn vừa hát trong màn hình, giống nhau quá. Nếu là hai con mèo giống nhau thì hắn có thể nhận ra, màu lông hắn cũng phân biệt được, nhưng nếu là hai cô gái giống nhau thì hắn không thể nhận ra được.

Hàn Miểu bước lên phía trước: "Cậu chủ."

Thường Minh không nhìn cô ta, ánh mắt vẫn tập trung vào màn hình: "Ký hợp đồng chưa?"

Cô ta nói: "Đã ký với Tần Thị rồi."

Anh ta không hỏi thêm nữa, uống cạn ly rượu rồi đặt xuống. Ánh đèn laser trên đỉnh đầu chiếu xuống mặt anh ta, chiếu vào trong mắt anh ta, tạo thành rất nhiều hình ảnh phản chiếu đầy màu sắc sặc sỡ, mờ mờ ảo ảo.

Nếu anh ta giấu ánh mắt đi thì mọi góc cạnh trên mặt đều dịu dàng, nếu anh ta ngước mắt lên thì lại rất lạnh lẽo. Nhưng nếu như ngước mắt nhìn bạn, đôi mắt ấy có thể xuyên thẳng vào trong lòng bạn. Cô ta không thể tránh khỏi đôi mắt màu xanh biếc kia.

Cô ta đứng đó một lúc, cuối cùng vẫn lấy can đảm bước tới rót thêm rượu cho anh ta. Nửa ly rượu vang mang màu sắc tươi đẹp, cô ta bưng rượu tới đưa cho anh ta, ngón tay vô ý chạm vào mu bàn tay anh ta.

Thường Minh nằm dựa vào trên ghế sofa, hơi ngước mắt lên, ánh mắt vừa có chút trống rỗng vừa có chút lạnh nhạt: "Đừng nhìn tôi như vậy."

Cô ta lập tức luống cuống nhìn sang chỗ khác.

Anh ta bưng ly rượu cô ta rót lên: "Sênh Sênh sẽ không nhìn tôi như vậy."

Sênh Sênh...

Hàn Miểu cười khổ, cũng không biết lấy can đảm từ đâu ra mà phản bác lại lời của anh ta: "Tôi là Hàn Miểu."

Cô ta gắn từng chữ, lặp lại: "Cậu chủ, tôi là Hàn Miểu."

Thường Minh ngồi thẳng dậy, trong mắt có ý cười, nhưng ánh mắt vẫn thờ ơ như cũ: "Có quan trọng không?"

Anh ta đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô ta: "Miểu Miểu, cô là vật thay thế, biết chưa?"

Giọng nói rất dịu dàng, nhưng lời thốt ra lại là lưỡi dao găm gϊếŧ người không thấy máu.

Hàn Miểu mím môi, đỏ mắt không nói lời nào.

Đầu ngón tay lành lạnh chuyển từ má xuống cổ cô ta. Thường Minh mở tay ra bóp chặt cổ họng của cô ta, hỏi lại lần nữa: "Biết chưa?"

Hô hấp bị cướp mất một cách đột ngột, cô ta khó khăn thở hổn hển, khuôn mặt nhăn lại, sợ nổi da gà như vừa chìm mình trong đầm nước lạnh, chân tay và xương cốt đều lạnh ngắt.

Cô ta đã từng nhìn thấy anh ta gϊếŧ người không chớp mắt.

Cơ thể cô ta run rẩy, cô ta không dám nhúc nhích, khó khăn lắm mới khẽ động đậy được dây thanh quản: "Biết, biết rồi ạ."

Thường Minh buông lỏng tay, ngón tay lướt nhẹ qua cổ của cô ta, dịu dàng dễ dành: "Phải ngoan, không được có ý khác. Tôi không thích."

Người đàn ông này vừa quái gở vừa hiểm độc, cảm xúc thất thường, có thể dịu dàng dỗ dành bạn, cũng có thể dịu dàng gϊếŧ chết bạn.

Cô ta gật đầu, không dám phản kháng anh ta nữa.

"Miểu Miểu."

Thường Minh nói: "Hát cho tôi nghe một bài."

"Vâng."

Cô ta đứng lên, đi lấy micro.

Trên màn hình đang bật bài hát của Khương Cửu Sênh, giai điệu soft rock đang lặp lại liên tục.

Giọng hát của cô ta run rẩy, mỗi câu mỗi chữ đều gắng sức bắt chước theo cho

thật giống. Đến khi hát xong một bài, trong lòng bàn tay cô ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

Thường Minh không hề ngẩng đầu lên: "Tiếp tục đi."

Anh ta nhìn rượu trong ly, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Hát cho đến khi giống thì thôi."

Hàn Miểu gật đầu, giọng hát run run rẩy rẩy, hát đến khàn cả giọng.

Nét mặt Thường Minh thả lỏng, say sưa theo điệu nhạc.

Một ngày trước phiên tòa, Tô Phục đã tìm đến anh ta. Thật đúng là một người phụ nữ khó lường, mặc dù bị nhốt trong trại tạm giam nhưng thủ đoạn vẫn vô cùng vô tận.

Lúc ấy cô ta nói: "Giúp tôi."

Lời ít ý nhiều, cộng thêm tình thế bắt buộc.

Thường Minh lại thấy tò mò làm sao người phụ nữ này biết chắc chắn là anh ta sẽ vào đây.

Anh ta đứng ngoài phòng giam, cách một khung cửa sổ: "Giúp cô làm gì?"

Tô Phục nói: "Gϊếŧ Khương Cửu Sênh."

Trước khi chết còn muốn tìm người chôn theo, quả nhiên là người do nhà họ Tô nuôi lớn, là người bò ra từ Tam Giác Vàng, không sợ chết, vô cùng tàn nhẫn.

Thường Minh mỉm cười: "Cô đánh giá tôi hơi cao rồi đấy."

"Cậu có thể xuất hiện ở trước mặt tôi, không phải đã hoàn toàn chứng minh ngược lại rồi sao, trước kia tôi đã xem thường cậu."

Lời của cô ta tỏ rõ quyết tâm được ăn cả ngã về không, "Lần cuối cùng hợp tác, xong chuyện, tôi cũng sẽ mang bí mật của cậu vào trong quan tài."

Ánh mắt anh ta hơi hứng thú: "Bí mật của tôi?"

Quan hệ hợp tác của bọn họ không phải là giả, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Tô Phục mặc bộ đồng phục tù nhân màu xanh đậm đứng trong phòng giam trống trải: "Nhà họ Tần dù đã thối nát cũng vẫn có chỗ dùng được, không phải phần còn lại đều rơi vào trong túi của cậu rồi sao? Cậu Đằng."

Thời Cẩn bảo vệ Khương Cửu Sênh quá tốt, cô ta không thể chạm tới được, nói chung, chỉ có người đàn ông giỏi ngụy trang này mới có thể đấu trí cùng với Thời Cẩn.

Thường Minh mỉm cười.

Người phụ nữ này thông minh đến nỗi khiến cho người ta chán ghét.

Thứ tư trời quang, hôm nay Bệnh viện Thiên Bắc có rất nhiều bệnh nhân. Trên cầu vượt đã xảy ra tại nạn xe liên hoàn, cả bệnh viện đều vô cùng bận rộn.

Tới ba giờ chiều phòng cấp cứu mới có thể nghỉ xả hơi.

Y tá Giang xoa bóp cổ, lúc này mới nhớ tới bệnh nhân được đưa tới lúc giữa trưa, bèn hỏi người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh: "Y tá trưởng, có cứu được người kia không?"

Y tá trưởng lắc đầu.

Đáng tiếc, còn trẻ quá. Y tá Giang không khỏi bùi ngùi.

Y tá trưởng lại hỏi: "Người nhà của cô ấy tới chưa?"

Y tá Giang nói: "Vẫn chưa tới nhưng đang trên đường rồi, nhanh nhất cũng phải tối mai mới đến."

Y tá trưởng suy nghĩ một chút, vẻ mặt nặng trĩu: "Cô đẩy thi thể tới nhà xác trước đi, ngoài ra còn phải báo cảnh sát nữa."

Y tá Giang khó hiểu: "Tại sao phải báo cảnh sát?"

"Trên mặt có dấu móng tay, bác sĩ Chu nói rất có thể là bị gϊếŧ."

"Bị gϊếŧ á?"

Y tá Giang cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Thật đáng thương, một xác hai mạng, cái thai của cô ấy chỉ vừa mới lộ bụng bầu thôi."

Y tá Giang thở dài một tiếng, cảm thấy rất mủi lòng: "Tối hôm qua tôi vẫn còn xem phim của cô ấy đấy. Thế mà hôm nay người đã không còn, việc đời đúng là luôn thay đổi mà."

"Đúng vậy."

Y tá Giang thở dài, quay đầu lại đi lo liệu thi thể kia. Cô vừa quay người lại thì nhìn thấy bác sĩ Thời của Khoa Ngoại tim mạch, vội vàng chào hỏi: "Chào bác sĩ Thời."

Thời Cẩn đang nghe điện thoại, anh khẽ gật đầu.

Bởi vì vụ tai nạn xe liên hoàn này nên anh phải làm phẫu thuật suốt cả một ngày, từ đầu đến chân vẫn còn có thể ngửi được mùi máu nhàn nhạt, anh cau mày, tiếp tục nói chuyện điện thoại.

"Ừ, anh phẫu thuật xong rồi."

Khương Cửu Sênh hỏi: "Có thuận lợi không?"

"Rất thuận lợi."

Thời Cẩn gật đầu với người ở bàn hướng dẫn của y tá, chào hỏi xong thì vừa đi về phía Khoa Ngoại tim mạch, vừa hỏi Khương Cửu Sênh: "Hôm nay em thế nào? Cục cưng có quậy em không?"

Tâm trạng Khương Cửu Sênh rất tốt, giọng điệu nhẹ nhàng: "Không, món củ cải chua kia rất có ích, hôm nay chưa bị nôn ói lần nào."

Thời Cẩn cười khẽ, anh cúi thấp đầu đi sát vào tường tránh đám đông: "Tối nay anh lại làm thêm cho em."

"Vâng ạ.

Đến văn phòng, Thời Cẩn cởi bộ quần áo vương mùi máu ra rồi thay áo sơ mi: "Một lát nữa anh sẽ qua đón em"

Khương Cửu Sênh biết hôm nay Bệnh viện Thiên Bắc có rất nhiều bệnh nhân do vụ tai nạn xe kia, cô nói: "Nếu anh bận thì không cần tới đâu, em tự về cũng được."

Thời Cẩn đồng ý, dặn dò cô lái xe phải chậm một chút, không được cách vệ sĩ quá xa.

Cô mỉm cười, nói chưa từng thấy mấy vị "vệ sĩ" kia.

Sau khi Thời Cẩn cúp điện thoại thì Hoắc Nhất Ninh gọi điện thoại tới. "Alo."

Hoắc Nhất Ninh nói: "Tô Phục muốn gặp anh."

Giọng điệu của Thời Cẩn bình thản: "Không gặp."

Hoắc Nhất Ninh biết kết quả sẽ như thế này, anh nói: "Cô ta nói có một bí mật muốn nói cho anh biết, liên quan tới loại thuốc kia của anh."

Lúc chập tối, Bệnh viện Thiên Bắc xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ. "Y tá trưởng ơi!"

"Y tá trưởng!"

Y tá Giang vô cùng lo lắng chạy tới bàn hướng dẫn của y tá, đầu đầy mồ hôi: "Y tá trưởng ơi!"

Y tá trưởng tạm dừng chuyện đang làm: "Sao vậy?"

"Thi thể..."

Y tá Giang thở mạnh, cuống lên đến nỗi mặt đỏ tía tai: "Không thấy thi thể đâu nữa rồi!"

Y tá trưởng vội vàng đi ra khỏi bàn hướng dẫn của y tá, vừa đi vừa hỏi: "Đừng cuống lên, nói rõ ràng xem nào, thi thể nào?"

Y tá Giang thở không ra hơi, cô hít sâu một hơi: "Là cô diễn viên kia, một xác hai mạng ấy."

Nắng chiều buông xuống, nửa bầu trời đã bị ráng chiều nhuộm đỏ.

Trong sân biệt thự nhà họ Từ đang phát ra tiếng gõ lộc cộc. Từ Thanh Bách đang đóng nhà gỗ cho con mèo Đại Hoàng màu vàng cam trong nhà. Bởi vì Khương Cửu Sênh đang mang thai, nên ông cụ ra lệnh sau này Đại Hoàng không được vào nhà, còn sai Từ Thanh Bách làm cu li đóng nhà gỗ cho con mèo kia.

Ông cụ Từ nằm ở trên chiếc xích đu trong sân, vừa uống trà vừa ăn kẹo lạc, thảnh thơi chỉ huy Từ Thanh Bách làm việc, thỉnh thoảng còn hét to vài tiếng: "Yếu cơm à, mạnh lên tí đi."

Từ Thanh Bách lau mồ hôi trên đầu, gõ búa lên cọc gỗ: "Ông nội, ông bảo con về nhà sớm một chút, chính là để bắt con đóng nhà gỗ cho mèo sao?"

Ông cụ trả lời như đây là chuyện đương nhiên: "Nếu không thì ông gọi con về nhà làm gì chứ?"

Từ Thanh Bách buồn cười: "Ông nội, con là do ông nhặt về à?"

Nét mặt ông cụ Từ tỏ vẻ ghét bỏ: "Nếu con là được nhặt về, thì ông đã ném con đi từ lâu rồi."

Từ Thanh Bách nghẹn lời.

Gần đây ông cụ thường hay lấy chuyện oán giận anh ta làm thú vui.

Từ Thanh Bách lắc đầu, cảm thấy gần đây không được suôn sẻ lắm.

Ông cụ vừa đung đưa xích đu vừa uống trà, giống hệt như một địa chủ, giục: "Đừng lề mề nữa, trời sắp tối rồi đấy, nếu không đóng xong nhà gỗ cho mèo thì buổi tối con ngủ ở đây, Đại Hoàng ngủ ở phòng của con."

Từ Thanh Bách bất mãn lẩm bẩm một tiếng, không có cách nào hạ được lão ngoan đồng này, đành phải tiếp tục gõ gõ đập đập.

Tần Tả đi từ phòng khách ra: "Để tôi giúp anh."

Người trên giang hồ lấy việc giúp người làm vui.

Đúng lúc Từ Thanh Bách cũng thấy mỏi tay nên anh ta đưa cây búa cho cô, vừa xoa bóp cánh tay vừa nói: "Không được mạnh tay quá đâu đấy, tấm ván gỗ này rất giòn."

Cô gái này tuy dáng người nhỏ con, nhưng thể lực tốt, khỏe mạnh, chỉ cần nhìn cũng biết cô ấy làm được việc.

Tần Tả nhận chiếc búa: "Vâng." Phải nhẹ tay một chút.

Cô nhẹ nhàng nâng tay lên, giáng một búa xuống... Sau đó, tấm ván gỗ vỡ vụn.