Duy Nhất Là Em

Chương 363: Thôi Cẩn giải phẫu bị Sênh Sênh bắt gặp.




Vụ tai nạn giao thông trên cầu lớn ở Giang Bắc đã có manh mối, phía cảnh sát cũng đã nhận được báo án về người mất tích, thân phận của thi thể đó bước đầu đã có thể xác định rõ ràng rồi.

Tưởng Khải kết nối laptop vào máy chiếu, vừa mở tài liệu điều tra, vừa giải thích rõ ràng: "Gần nửa tháng nay, tổng cộng có tám thi thể của các bệnh viện lớn ở Giang Bắc bị mất tích, đều đã tiến hành chọn lọc thông tin. Giới tính nữ, tuổi từ 24 đến 27, hơn nữa, chỉ có một người mang thai."

Tưởng Khải khoanh vùng thông tin ra, sau khi phân tích dữ liệu mới hiển thị kết quả cuối cùng.

Tiểu Giang kinh ngạc: "Phó Đông Thanh ư?"

Tối hôm qua cậu còn vừa xem phim truyền hình của Phó Đông Thanh xong. Tưởng Khải gật đầu, tiếp tục giải thích tường tận hơn: "Ừ, hơn nữa tôi đã liên hệ với bên cảnh sát Trung Nam, nhà họ Phó từng báo án, nói rằng Phó Đông Thanh đã mất tích hơn một tuần rồi. Tuần trước nhà họ Phó cũng nhận được tin tức từ phía bệnh viện, nhưng lúc họ đến bệnh viện thì thi thể đã biến mất."

So sánh dữ liệu hai bên thì không có gì sai lệch.

Thang Chính Nghĩa khẽ vuốt cằm, vẻ mặt trông như Sherlock Holmes: "Vậy thì chắc là không sai đâu."

Hoắc Nhất Ninh biếng nhác duỗi đôi chân thon dài của mình ra, cúi đầu, lật xem báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi của bên pháp y.

Anh nói: "Tưởng Khải, gọi người nhà họ Phó đến nhận diện thi thể đi."

"Vâng."

"Đằng Phi, kiểm tra các mối quan hệ xã hội của Phó Đông Thanh."

Hoắc Nhất Ninh nhìn chăm chú vào bức ảnh thi thể đã cháy khét một lúc lâu, trầm tư suy nghĩ: "Ngoài ra, liên lạc với người quản lý của cô ấy, kiểm tra nơi cuối cùng cô ấy ra vào, cố gắng xác định hiện trường vụ án."

Triệu Đằng Phi giơ tay OK.

Thang Chính Nghĩa khẽ sờ đầu mình, nhấc một chiếc ghế qua rồi ngồi xuống, gương mặt đầy vẻ bí hiểm, nói: "Đội trưởng, tôi cảm thấy đây là vụ án gϊếŧ người

vì tình "

Hoắc Nhất Ninh nhướng mày: "Ồ?"

Vẻ mặt của Thang Chính Nghĩa lập tức trở nên nghiêm túc: "Thông thường thì động cơ gây án có thể tổng kết thành ba loại, gϊếŧ người vì tình, gϊếŧ người để trả thù, gϊếŧ người vì tài sản."

Hoắc Nhất Ninh không phủ nhận.

Thang Chính Nghĩa tiếp tục nói: "Anh xem nhé, Phó Đông Thanh là bị bóp cổ mà chết, nếu như là vì tiền thì hung thủ quá ngu xuẩn. Nếu không phải do thi thể bị trộm mất thì việc thu thập chứng cứ trở nên rất dễ dàng. Ở đây, hung thủ gây án không có một chút kế hoạch nào, giống như ý định nhất thời hơn, cho nên không có khả năng là gϊếŧ người vì tài sản. Hơn nữa, dấu vết vùng vẫy trên người Phó Đông Thanh rất ít, điều này nói rõ là người quen gây án."

Anh ta khẽ vuốt cằm: "Mà cô ấy lại còn đang mang thai, một nữ minh tinh chưa kết hôn đã mang thai, không rõ ba đứa bé là ai. Dựa vào kinh nghiệm phá án nhiều năm của tôi, ba của đứa bé đó chính là kẻ tình nghi số 1."

Anh ta nói xong thì giương mắt nhìn đội trưởng nhà mình bằng ánh mắt tha thiết, chờ đợi lời khen ngợi, online chờ đây!

Hoắc Nhất Ninh nhếch môi, nói: "Có tiến bộ."

Anh dịch chiếc ghế lên phía trước, gõ một dòng chữ cái tiếng Anh, nhấp vào tìm kiếm: "Mời anh ta đến uống trà đi."

Thang Chính Nghĩa ngẩng đầu lên nhìn, đây chẳng phải là ông đạo diễn nổi tiếng bị dính scandal với Phó Đông Thanh sao.

Ừm, quả nhiên là gϊếŧ người vì tình.

Tinh thần của Thang Chính Nghĩa lập tức phấn chấn hẳn lên: "Okay!"

Anh ta cảm thấy cuộc thi suy luận trinh sát mùa tiếp theo của giới cảnh sát, anh ta có thể tham gia với tư cách một tuyển thủ tiềm năng ấy chứ.

Hoắc Nhất Ninh đứng dậy: "Mời cả Đằng Minh đến nữa."

Vụ án ở cầu Giang Bắc này, kể ra thì cũng do Đằng Minh mà ra, chỉ có điều là...

Triệu Đằng Phi phân tích khách quan: "Chúng ta có bắt được anh ta không?

Triệu Đằng Phi phân tích khách quan: "Chúng ta có bắt được anh ta không? Khương Cửu Sênh cũng không khởi tố anh ta tội bắt cóc. Hơn nữa, Từ Hải, tài xế gây ra chuyện đã tố cáo Tô Phục, xét về một ý nghĩa nhất định thì Đằng Minh đã giúp Khương Cửu Sênh tránh khỏi được ý đồ mưu sát của Tô Phục. Bây giờ Tô Phục cũng đã chết rồi, không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh được cô ta tự sát hay bị gϊếŧ. Người bị hại ung thư gan đó lại tự nguyện, đến di chúc cô ta cũng viết sẵn rồi, giúp Đằng Minh phủi tay sạch sẽ. Như vậy thì dường như Đằng Minh không phạm tội gì cả, ít nhất là không có chứng cứ chứng minh anh ta phạm pháp."

Thật ra, anh ta nghi ngờ Tô Phục là do Đằng Minh gϊếŧ chết. Có điều, Tô Phục phạm tội tử hình, quả thật là chết cũng chưa đền hết tội, bệnh nhân ung thư gan đó cũng không sống được mấy ngày nữa. Còn Khương Cửu Sênh ấy mà, cuối cùng lại được Đằng Minh tự mình cứu ra, Tần Tả cũng không gặp phải chuyện gì...

Thật kỳ lạ, hình như người này cũng không làm ra chuyện gì tổn hại đến ai,

nhưng sao Thang Chính Nghĩa vẫn cảm thấy anh ta điên cuồng thế nhỉ? Hơn nữa, anh ta còn là một người rất thông minh, biết cách lách qua khe hở của pháp luật.

Giống hệt như Thời Cẩn, không hề dễ đối phó.

Thang Chính Nghĩa bỗng nhớ ra một chuyện: "Anh ta trộm thi thể của Phó Đông Thanh."

Đây cũng là chuyện phạm pháp đấy! Thang Chính Nghĩa quay đầu hỏi đội trưởng nhà mình: "Tội trộm cắp thi thể phán mấy năm tù ấy nhỉ?"

Hoắc Nhất Ninh nói: "Có thể bị phạt tù có thời hạn dưới 3 năm, tạm giam hoặc bị quản thúc."

Hẳn 3 năm cơ mà.

Thang Chính Nghĩa vừa định nói anh ta đi bắt người thì có người đẩy cửa bước vào.

Là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, trông có vẻ chất phác, vừa bước vào đã nói: "Tôi đến để tự thú."

Tự thú ư?

Ừm, đồn cảnh sát rất hoan nghênh những người đến tự thú.

Thái độ của Tưởng Khải rất thân thiện: "Anh phạm tội gì thế?"

Cậu ta mỉm cười: "Đừng sợ, người anh em, cứ thẳng thắn đi, biết sai biết sửa sai là tốt nhất rồi, chắc chắn thẩm phán sẽ phán nhẹ tội cho anh."

Người anh em đó lập tức nói: "Tuần trước tôi trộm mất một thi thể nữ của Bệnh viện Thiên Bắc."

Toàn bộ anh em trong đội hình sự số 1 đều á khẩu!

Đằng Minh, anh giỏi lắm!

Buổi chiều ngày hôm đó, Khương Cửu Sênh đến công ty một chuyến. Mạc Băng nhận cho cô một bộ phim điện ảnh, một năm sau khai máy, cô đến để ký hợp đồng. Vũ Văn Xung Phong và Tạ Đăng đều có mặt, sau khi kết thúc, họ cùng nhau xuống quán cà phê ở dưới tầng dưới của Truyền thông Thiên Vũ.

Khương Cửu Sênh gọi một ly nước rồi nhìn Vũ Văn Xung Phong, nói: "Anh có vẻ gầy đi đấy."

Anh khoanh tay, dáng vẻ biếng nhác dựa vào ghế sofa: "Nhờ phúc của em đấy."

Cô bật cười: "Tôi xin lỗi."

Vũ Văn Xung Phong không nhắc đến chuyện đó nữa, cầm tách cà phê lên uống một ngụm.

Anh uống Espresso ng nhất mà đầu mày cũng không chau lại chút nào.

Tạ Đãng thật sự khâm phục anh, cậu ta hỏi Khương Cửu Sênh: "Cái tên họ Đằng đó trở về Giang Bắc chưa?"

Mái tóc của Tạ Đãng đã dài ra hơn một chút, cậu ta có mái tóc xoăn tự nhiên như lông cừu, dính sát vào da đầu, trông đáng yêu hơn cả thường ngày. Thế nhưng, tự cậu ta lại chê bai, cảm thấy vừa trẻ con vừa ẻo lả nên đội luôn một chiếc mũ bóng chày lên.

Khương Cửu Sênh nói: "Vẫn đang Miên Châu."

Khi nhắc đến Đằng Minh, cảm xúc của cô vô cùng bình thản, không có tức giận cũng không có buồn bã.

Nhưng Tạ Đãng không độ lượng được như cô. Cậu ta đang cảm thấy không vui đây, bèn quay đầu xúi giục Vũ Văn Xung Phong: "Lập đoàn đến Miên Châu đánh anh ta không?"

Vũ Văn Xung Phong đưa mắt liếc nhìn cậu ta, ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ chậm phát triển vậy: "Cậu bị đần à, không biết thuê người sao?"

Tạ Đăng cạn lời.

Cái tên này, nham hiểm quá thể.

Khương Cửu Sênh tỏ rõ thái độ: "Chuyện đến đây là kết thúc rồi, anh ta từng giúp đỡ tôi."

Xét theo từng chuyện thì mặc dù Đằng Minh bắt cóc Khương Cửu Sênh, nhưng cũng giúp cô trốn thoát được Tô Phục. Vì anh ta mà cô vô duyên vô cớ bị Đằng Tiêu Vân nhắm vào, nhưng anh ta cũng giúp cô thoát thân rồi. Không cần phải lấy oán trả oán, chỉ cần không nợ nần gì nhau là được rồi.

Vũ Văn Xung Phong không tỏ thái độ gì.

Tạ Đăng là một người tính tình cáu kỉnh, khẽ nói nhỏ: "Sênh Sênh, làm người không cần phải chính trực như vậy đâu."

Cô chỉ im lặng mỉm cười, cầm ly nước lên.

Vũ Văn Xung Phong giữ cánh tay cô lại, rất nhanh lại buông ra, tựa vào sofa, thờ ơ nói: "Đừng uống nhiều, lạnh quá rồi."

Khương Cửu Sênh bèn đặt ly nước xuống.

Vũ Văn Xung Phong gọi một ly sữa nóng, đặt xuống trước mặt của Khương Cửu Sênh, nói: "Đợi khi nào có thời gian rảnh, em pha cho anh mấy chai rượu nhé, rượu lúc trước anh uống sạch cả rồi."

Cô nói cảm ơn rồi gật đầu đồng ý: "Ừ."

Vị sữa trong cà phê không đủ, hơi đắng, Tạ Đãng bèn lấy sữa của Khương Cửu Sênh đổ một nửa vào tách của mình, nói: "Tôi cũng muốn nữa."

Vũ Văn Xung Phong đá anh ta một cú ở dưới bàn.

Tạ Đăng đá trở lại.

Anh rút một tờ khăn giấy, khẽ lau ống quần bị Tạ Đãng đá rồi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía xa một lúc lâu: "Có người đang chụp hình lén."

Khương Cửu Sênh cũng quay đầu lại nhìn, hình như là paparazzi.

Tạ Đăng thoải mái nhìn thẳng về phía ống kính: "Cứ để họ mặc chụp đi, dù sao ba người chúng ta có thuê phòng đánh bài thì cũng không có ai tin đâu."

Ba người bọn họ, cùng uống rượu, cùng đánh nhau, cũng từng cùng nhau ngồi trong tù, không có chuyện gì là không thể cùng nhau làm cả. Fan cũng quen rồi, bọn họ nhìn nhiều dần dần cũng thấy bình thường thôi.

Luôn có một số người, không liên quan gì đến chuyện tình cảm nam nữ, nhưng lại sống trong cuộc sống, thậm chí là trong sinh mệnh của một số người. Giống như Tạ Đăng với Khương Cửu Sênh, hoặc giống như Khương Cửu Sênh với Vũ Văn Xung Phong vậy.

Bọn họ trò chuyện câu được câu chăng một lúc thì Đàm Mặc Bảo xuất hiện. Vừa nhìn thấy Khương Cửu Sênh, cô ấy lập tức đỏ cả mắt, vừa khóc vừa cười.

Khương Cửu Sênh cũng dở khóc dở cười.

Đàm Mặc Bảo là người có thể khiến cho bầu không khí trở nên sôi nổi. Cô ấy nói liên tục không ngừng nghỉ, chọc cho nhân viên phục vụ vốn dĩ đến xin chữ ký phải ôm bụng cười lớn.

Tạ Đãng bỗng nhắc đến: "Đàm Mặc Bảo, hôm qua có phải là cô livestream kéo đàn violon không?"

Đàm Mặc Bảo cắn một miếng bánh ngọt nhỏ, phồng má nói: "Đúng rồi, sao thế?"

Vẻ mặt Tạ Đăng không vui, trông như ông tổ nhà người ta vậy: "Fan của cô @ tôi, bảo tôi quản cô chặt một chút, đừng thả cô ra đầu độc lỗ tai của người khác."

Vẻ mặt Đàm Mặc Bảo không chút kinh ngạc, cô nghiêm túc nói: "Đó là do bọn họ không biết thưởng thức, cái tôi kéo đâu phải là kỹ thuật."

Tạ Đăng khẽ hừ: "Vậy cô kéo cái quái gì vậy?"

Cô nghiêm túc nói: "Là linh hồn."

Trước giờ cô luôn là nhà âm nhạc theo trường phái linh hồn đấy nhé! Cho dù cô có hát hay diễn tấu, đều xuất phát từ tận tâm hồn cả.

Tạ Đãng cười ha ha: "Cái cô kéo là c*t chó thì có."

Đàm Mặc Bảo câm nín.

Nếu đây mà không phải là người trong lòng của cô thì cô sẽ cắn chết cậu ta mất. Không thèm đếm xỉa cậu ta trong ba phút.

Cô lấy dĩa xiên một miếng dưa hấu lên ăn. Nhớ đến chuyện Tạ Đãng rất kén cá chọn canh, lại bị thầy Tạ chiều hư, ăn dưa hấu chỉ ăn phần ngọt nhất, cô bèn chọn ra cho Tạ Đãng một đĩa nhỏ, đặt xuống trước mặt cậu ta.

Tạ Đăng như đã quá quen, ăn từng miếng nhỏ một.

Vũ Văn Xung Phong cười mắng một câu: "Chiều hư cậu rồi!"

Tạ Đăng tặng anh một vẻ mặt lạnh lùng.

Lúc khoảng 3 giờ, Thời Cẩn đến đón Khương Cửu Sênh, bọn họ cùng rời khỏi quán cà phê. Vũ Văn Xung Phong trở về công ty, còn Tạ Đăng và Đàm Mặc Bảo đi cùng nhau.

Bởi vì còn sớm, Khương Cửu Sênh đề nghị đi xem nhà mới, ngôi nhà đã trang trí xong cả rồi, là một biệt thự độc lập có sân vườn. Khương Cửu Sênh rất thích kiểu nhà này, đặc biệt là khu vườn, cô dự định sau khi sinh con xong sẽ dọn đến đây ở, để em bé có thể chơi trong vườn này.

Ngôi nhà ở vùng ngoại ô, các vùng lân cận đó đều là biệt thự. Vừa bước vào sân, Khương Cửu Sênh đột nhiên dừng bước, ánh mắt cô nhìn về phía vườn hoa, hỏi: "Sao ở đó lại có một con chó thế anh?"

Một con chó rất bẩn, trông giống chó Poodle, thu mình trong bụi cỏ ở phía sau, chỉ lộ ra cái đầu. Ánh mắt hung dữ lại phòng bị, có lẽ là chó hoang.

Thời Cẩn chắn cho cô ở phía sau rồi bước lên trước.

Khương Cửu Sênh kéo anh lại, hỏi: "Anh định làm gì thế?"

Anh nói: "Anh đuổi nó đi."

Bởi vì cô đang mang thai nên anh luôn rất cảnh giác.

Con chó đó trông rất gầy, cô không nhẫn tâm, bèn nói: "Để nó ở đó đi, trong thời gian ngắn chúng ta cũng không sống ở đây mà."

Thời Cẩn nghe theo cô, dẫn cô vào nhà.

Ngôi nhà đã được sắp xếp xong cả rồi, về cơ bản có thể dọn vào ở, được trang trí theo phong cách mà cô thích, màu của rèm cửa cũng là màu nhạt, có cả phòng thu âm, đều được làm theo sở thích của cô. Có điều, trong tủ lạnh lại không có thức ăn.

Sau khi mang thai, Khương Cửu Sênh rất dễ mềm lòng. Cô lấy bánh quy cho bà bầu của mình, bóp vụn ra rồi ngâm trong sữa, sau đó đem ra ngoài. Cô không dám lại gần con chó hoang đó, bèn đặt chiếc đĩa lên trên bồn hoa.

Thời Cẩn ở trong gọi cô: "Sênh Sênh ơi."

Cô đứng dậy: "Em ở ngoài này."

Anh đẩy cửa đi ra ngoài.

"Oẳng!"

Con chó nằm trên bồn hoa đột nhiên bất ngờ nhảy lên khỏi hàng rào gỗ, nhe răng trợn mắt bổ nhào về phía Khương Cửu Sênh: "Oẳng!"

Thời Cẩn gần như theo phản xạ có điều kiện, giơ tay ra chắn cho cô. Móng vuốt của con Poodle cào lên mu bàn anh của anh, khiến mu bàn tay ứa máu.

Anh giấu Khương Cửu Sênh ra phía sau lưng mình, ánh mắt đột nhiên trầm xuống. Con chó đó cào người xong thì sủa lên hai tiếng rồi lại chui vào bồn hoa.

"Chảy máu rồi." Khương Cửu Sênh nắm lấy bàn tay của anh, vô thức dùng ngón tay của mình chạm vào.

Thời Cẩn lập tức ấn tay cô lại: "Em đừng chạm vào, trên người chó hoang có thể sẽ có mầm bệnh và ký sinh trùng"

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Cô rất hoảng sợ, chăm chú nhìn vào mu bàn tay của Thời Cẩn, vô cùng đau lòng.

Thời Cẩn dùng bàn tay không bị thương khẽ vuốt ve gương mặt của cô, nói: "Không sao đâu."

Anh khẽ thu lại ánh mắt của mình, che đi cảm xúc đang xao động trong đáy mắt: "Cũng may là nó chưa chạm vào em."

Con chó đó thật sự rất đáng chết.

Thời Cẩn quay đầu, nhìn về phía bồn hoa, trong con ngươi là màu mực nước nồng đậm.

Con Poodle hung dữ đột nhiên không phát ra tiếng nữa, thu người về sau bụi cỏ. Khương Cửu Sênh dẫn Thời Cẩn vào nhà: "Xử lý vết thương trước đã."

Bởi nhà mới nên không có chuẩn bị sẵn hòm thuốc, Thời Cẩn dùng nước xà phòng rửa rất lâu. Sau khi dính nước, miệng vết thương trên mu bàn tay lập tức trở nên sưng đỏ, làn da của anh vốn rất trắng khiến cho hai vết máu này hiện lên vô cùng rõ ràng.

Khương Cửu Sênh xót xa: "Anh có đau không?"

Thời Cẩn khẽ lắc đầu: "Không đau."

"Em đưa anh đến bệnh viện nhé."

Anh tắt vòi nước, nói: "Ừ."

Sau đó, họ đến bệnh viện gần nhất tiêm phòng chó dại. Vết thương không nghiêm trọng, nhưng vì do chó hoang cào sợ sẽ có mầm bệnh dại, nên trong vòng 24 tiếng phải tiêm ngừa vắc-xin kịp thời.

Lúc họ ra khỏi bệnh viện thì hoàng hôn đã sắp buông xuống rồi. Sau khi đưa Khương Cửu Sênh về nhà, Thời Cẩn lại ra ngoài một chuyến nữa, anh cũng không nói là đi đâu. Khương Cửu Sênh không yên tâm, cô ở nhà đợi hồi lâu, trong lòng suy đoán đủ điều, lo lắng không yên, cuối cùng vẫn không nhịn được ra ngoài tìm anh.

Cô tìm đến biệt thự, trong bồn hoa không còn nhìn thấy con chó hoang kia nữa, chiếc đĩa đặt trên bồn hoa đã bị đổ xuống, sữa và bánh quy bắn tung tóe khắp nơi.

Cô bước vào nhà, nhìn quanh một vòng vẫn không trông thấy Thời Cẩn, bèn nhấn điện thoại gọi cho anh, hồi lâu Thời Cẩn mới nghe máy.

"Sênh Sênh à"

Giọng nói của anh hơi khàn.

Khương Cửu Sênh hỏi: "Anh đang ở đâu thế?"

Anh nói: "Anh ở bên ngoài."

"Khi nào anh mới về?"

Đột nhiên có tiếng nước vang lên.

Khương Cửu Sênh đưa mắt nhìn, âm thanh vang lên từ phòng tắm. Tim của cô

bỗng nhiên đập mạnh, từ từ đi về phía đó.

"Còn khoảng nửa tiếng nữa."

Thời Cẩn rất kiên nhẫn dặn dò trong điện thoại: "Sênh Sênh này, trong bếp có canh, em uống canh trước đi, đợi anh trở về sẽ nấu cơm cho em nhé."

Cạch.

Cửa phòng bị đẩy ra, sau âm thanh dịu dàng đó là tiếng nước chảy ầm ầm. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy máu và nước hòa lẫn vào nhau, vương vãi khắp sàn nhà trong phòng.

Giọng nói cô khẽ run rẩy: "Anh đang làm gì thế?"

Thời Cẩn vụt quay đầu lại, màu đỏ trong đôi mắt vẫn còn chưa kịp giấu đi. Anh đeo găng tay, trong tay cầm một con dao phẫu thuật. Trên chiếc áo sơ mi màu trắng là các vết máu loang lổ, máu trên con dao phẫu thuật nhỏ xuống từng giọt từng giọt, tụ lại thành một vũng máu lẫn với nước trên mặt đất.